Nghe Ngô Thông trình bày một thôi một hồi tôi bất giác nghĩ đến Vương tử, nhìn anh ta có thế nào trăm nghìn lần cũng không giống kẻ mưu mô xảo quyệt. Sao mọi chuyện xung quanh anh lại phức tạp đến vậy, chuyện gì đã khiến anh không còn nhớ gì cả, đến cả tôi anh cũng không nhận ra?
Lão Tiên chưa để ý đến tôi, lão khẽ nhíu mày quay sang phía Ngô Thông nói: "Chuyện này là thế nào, ở Bắc Thành thực ra đã xảy ra chuyện gì? Nếu mọi chuyện đều do Anh Nhi gây ra thì thật không hợp lý chút nào, dù nó là đứa thông minh cũng không thể nghĩ ra một kế hoạch lớn như thế rồi tự dưng lại biến mình thành bộ dạng này. Là ai đã hạ độc nó? Nó không thể tự hạ độc mình."
Một vị quan khá bức xúc lên tiếng: "Lão Tiên, người không định tha cho tên ác quỷ đó chứ? Vương tử Anh Nhi từ khi sinh ra đã mang lời nguyền chết chóc rồi, để nó sống là một mầm họa."
Ngô Thông lập tức đứng phắt dậy phản đối nhưng Lão Tiên đã ngăn lại.
"Lời nguyền cũng có thể do con người tạo ra. Không thể vì tin vào lời nguyền rồi khẳng định một sinh mạng đáng sống hay chết. Xin ngài hãy bình tĩnh suy xét."
"Ngài định như nào đây?" Một vị quan khác chen vào.
Lão Tiên bình thản trả lời không chút do dự: "Mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, Anh Nhi chính là nút thắt, nó sẽ tự gỡ nút thắt."
Nghe câu trả lời này không ai nói thêm gì nữa. Ngô Thông quay về ngồi phục cạnh giường Vương tử, có lẽ vì đã nhiều biến cố đã xảy ra như vậy nên hắn mới không rời khỏi Vương tử nửa bước, hắn luôn tự trách bản thân đã không kịp bảo vệ Vương tử. Giờ tôi đã hiểu tâm tính hắn luôn dè chừng, cảnh giác, lo lắng như thế không thể chỉ trong thời gian ngắn hay trong một biến cố mà thành được, phải là một quá trình đấu tranh mới khiến hắn thành ra như vậy.
Lão tiên đi về phía tôi, lão trẻ nhìn tôi hồi lâu rồi hỏi: "Sao ngươi lại nghĩ ra cách lấy Trùng Chi Độc ra?"
Tự dưng lại hỏi tôi, lúc ấy thì làm gì còn cách nào khác. Chỉ là phản xạ thôi mà.
"Tôi chỉ biết là phải lấy thứ đó ra thôi." Tôi thật sự không biết phải xưng hô với Lão Tiên như nào khi người đứng trước mặt tôi chắc chắn chỉ giống nam thanh niên hơn hai mươi tuổi.
"Ngươi liều mạng vì Anh Nhi như vậy liệu có ẩn tình gì ở đây không? Người khác kể cả thần tiên mà muốn bắt con trùng ra cũng chưa chắc toàn mạng vậy mà ngươi lại không bị sao cả. Ngươi không có sát khí nhưng có tà khí. Lão Tiên đây sống lâu đến vậy nhưng chưa từng thấy ai giống ngươi. Ngươi không giống tất cả chúng ta. Ngươi không thuộc về nơi này. Ngươi từ đâu đến?"
Mọi người kinh ngạc khi thấy Lão Tiên nói như vậy, họ đổ dồn nhìn về phía tôi tò mò. Có người nói tôi là hậu duệ của đám phù thủy tộc Tà, không thì cũng là truyền nhân của họ, người khác nói tôi là lũ Quỷ Tinh biến hình. Tôi nản lòng, mặt rõ biểu cảm thất vọng, họ chỉ nghĩ được thế thôi sao, tôi còn là thứ kinh khủng hơn họ tưởng nhiều. Lão Tiên quả thực phi thường, chỉ nhìn bộ dáng mờ ám của tôi đã nói tôi như vậy. Liệu ông ta có biết thế giới của tôi như nào không nhỉ?
"Tôi muốn biết bằng cách nào tôi lại xuất hiện ở đây hơn." Tôi chậm rãi trả lời.
"Điều đó quan trọng à? Ồ, không đâu cô bé, ta nghĩ ý nghĩa của việc ngươi có mặt ở đây quan trọng hơn." Lão Tiên đảo mấy vòng quanh tôi, ông ấy hầu như không bước, mà cứ vút một cái là xuất hiện trước mặt, rồi lại vút một cái cách xa vài mét. Thực không biết ông ta di chuyển bằng cách nào mà không nhìn được hướng chân bước, đúng là lão trẻ cổ quái. Ông ta định làm gì với tôi đây?
Hồi lâu lão Tiên nói tiếp: "Ngươi có lẽ là kết quả của một pháp lực hỏng. Pháp lực vốn biến hóa khôn lường, ngươi có thể ở bất kì đâu, tại bất kỳ thời điểm nào mà ngươi hoàn toàn không biết."
Pháp lực hỏng? Kết quả? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, những hình ảnh lúc xảy ra tai nạn như thước phim quay chậm trước mắt tôi. Lúc đó hai gương mặt lạ lùng xuất hiện. Gương mặt đầu tiên hiện ra vô cùng hốt hoảng, rồi bị bàn tay của gương mặt thứ hai kéo lại, rồi cái xe tải khổng lồ lao tới, rồi thứ gì đó nóng khủng khiếp phóng vào tôi, rồi lại vụt biến mất... tất cả những chuyện khó hiểu đó lại là phép dịch chuyển hỏng. Nhưng sao có thể chứ, sao có thể làm được thế?
Tôi chợt nghĩ đến lúc Dương Dương dùng phép rời tôi khỏi vách núi lúc bay ra ngoài cửa sổ nhà trọ dạo trước, anh ta chỉ kịp đưa tôi ra khỏi vách núi chứ chưa chắc đã biết tôi sẽ bay đến nơi nào. Điều lão Tiên vừa nói có thể là đúng, trong khoảnh khắc nguy cấp đã xảy ra pháp lực hỏng. Tôi thở dài, vậy tôi ở nơi này là do vô tình chứ hoàn toàn không vì lý do nào cả.
Lão Tiên thấy tôi im lặng liền hỏi: "Ngươi đã nghĩ ra điều gì, hình như ngươi đã nghĩ ra rồi?"
"Lão Tiên, sao ông không đọc ý nghĩ của cô gái tà đạo này?" Tiên nữ vịn tay lão Tiên nhõng nhẽo. (Còn đặt biệt hiệu cho tôi nữa cơ đấy.)
"Ta không đọc được." Lão Tiên thản nhiên trả lời.
"Ông không đọc được ý nghĩ của cô ta?" Tiên nữ không khỏi ngạc nhiên.
Mọi người đồng loạt ồ lên chỉ trỏ về phía tôi không tin. Lão Tiên vội gật đầu khẳng định lại với họ khi chưa ai kịp thốt lên điều mình đang thắc mắc.
Đúng là lão quái gở, nếu đã đọc được ý nghĩ vừa còn bắt Ngô Thông trình bày dài dòng như vậy làm gì chứ? Lão Tiên cũng không đọc được ý nghĩ của Anh Nhi nên mới không biết chuyện gì đã xảy ra. Sau một hồi trầm ngâm lão Tiên nói tuy Anh Nhi mù, nhưng anh ta cũng có khả năng đọc được ý nghĩ, không biết hiện giờ khả năng của anh đã phát triển tới mức nào, nhưng chắc anh cũng không đọc được ý nghĩ của tôi.
Việc Vương tử không đọc được ý nghĩ của tôi khiến tôi chú ý. Thảo nào ở Cung Tinh Ngư anh ta chẳng thèm để ý đến những kẻ xa lánh hắt hủi mình. Anh vốn đã biết ý đồ của họ ngay từ đầu rồi. Nếu vậy Vương tử cũng biết những gì Tiên nữ nghĩ trong đầu rồi, anh đã thấu hết tâm tư của cô ta. Còn tôi, vì tôi không giống với họ, vì thế Vương tử mới khó hiểu mà để tôi lại bên cạnh.
Cuộc nói chuyện của bọn họ kéo dài thêm một lúc nữa mà chẳng đến đâu thì chấm dứt. Mấy vị quan chức vẻ mặt vẫn rất căng thẳng với sự hiện diện của Vương tử tại Nam Thành, họ cho rằng sự kiện này sẽ khiến lòng dân không yên, nhưng mọi ý kiến của bọn họ đưa ra đều bị lão Tiên khéo léo thuyết phục. Cuối cùng họ đành nghe theo ý của lão Tiên. Họ cùng cúi chào lão Tiên rồi rời đi vẻ mặt thực không thoải mái cho lắm.
Lão Tiên muốn tôi cứ ở đây làm công việc cũ, chăm sóc Vương Tử, tôi cũng không có lý do từ chối. Tôi định hỏi lão về Dương Dương nhưng tôi không biết liệu họ có làm hại Dương Dương không nên thôi, cứ chờ xem tình hình thế nào đã. Dương Dương nói anh ấy tới Nam Thành để giết người, chuyện này để lộ ra sẽ gây họa.
Ngô Thông có nói mũi tên là của bà An Vương Phi gì đó rất độc ác, vậy những gã hung thần truy sát Dương Dương lúc trong nhà trọ trên vách núi có thể là người của bà ta phái tới. Sao bà ta phải đuổi giết Dương Dương? Dương Dương có thân thế như nào? Lòng tôi hỗn độn đủ chuyện không thể lý giải. Cả cái cơ thể chẳng phải của tôi này nữa, đến bao giờ mới hồi phục?
Vương Tử thì vẫn hôn mê, lão Tiên đi gặp Nam Vương bàn chuyện từ hôm đó không thấy lui tới nữa. Bắc Thành xảy ra chính biến mà Nam Thành cứ phẳng lặng như này thật không hiểu nổi. Tôi làm mấy công việc lau dọn lặt vặt, tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ chịu làm những công việc tay chân và để người khác bắt nạt thế này. Những người ở đây rất hằm hè khó chịu với tôi còn hơn cả khi ở cung Tinh Ngư, Tiên nữ thì được yêu mến ca tụng, được đối xử cung kính bao nhiêu thì tôi bị hắt hủi đánh đấm bấy nhiêu. Tiên nữ là thần tiên còn tôi là phù thủy chuyên đi hại người. Đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng có chút ấm ức.
Không hiểu sao sau chuyện ở Cung Tinh Ngư tôi cứ thấy Tiên nữ có vấn đề. Cô ấy vẫn rất thánh thiện khi đối nhân xử thế, lại còn dùng pháp lực cứu người nữa. Đối với tôi thì tuy bề ngoài vẫn nhẹ nhàng nho nhã nhưng ẩn sâu trong cô ấy như có gì đó toan tính ghen tị. Đến bây giờ Tiên nữ cũng chưa lần nào thử dùng pháp lực Tiên chữa trị cho tôi. Sau tôi mới biết Tiên nữ được yêu mến như vậy vì cô ta là em gái của Thánh nữ Quận chúa Thu Sa. Quận chúa khi ở Nam Thành đã luôn hành hiệp cứu người nên rất được lòng dân. Nay em gái của cô ấy lại là cao thủ điều chế thuốc chữa bệnh cứu người, chưa kể năng lực trị thương bằng phép Tiên thần kỳ nữa, Tiên nữ được ca tụng thì không có gì là lạ.
Tình trạng tôi ngày càng tệ, vết thương bên ngoài càng ngày càng nhiều, lúc thì là bị ném vài thứ “không tử tế” vào người, lúc thì là bị đánh úp, lúc thì là bị ngã vì bẫy. Các vết thương càng ngày càng lở loét nhưng không có ai cho tôi thuốc, tôi cũng không biết tìm ai để lấy thuốc. Đặc biệt là cái cô Tiên nữ kia luôn tảng lờ trị bệnh cho tôi, đương nhiên cũng không đời nào dùng pháp lực giúp tôi.
Tiên nữ đã mấy lần nhắc nhở tôi không được đến chỗ Vương tử. Việc một phù thủy tà đạo như tôi cứ quẩn quanh người bệnh sẽ khiến tình hình Vương tử xấu đi. Tôi biết đó là cái cớ để bào chữa cho ý đồ của Tiên nữ mà thôi, nhưng tôi cũng không bén mảng đến đó nữa. Không phải tôi sợ Tiên nữ nhưng bộ dạng tôi bây giờ kinh khủng quá, Vương tử tỉnh dậy mà nhìn thấy tôi chắc thăng thiên luôn mất.
Có lúc tôi nghĩ mình bị mọi người hắt hủi như vậy là do Tiên nữ không thích tôi quanh quẩn cạnh Vương tử và Ngô Thông. Nhưng vì mang bộ mặt nạ thần tiên thánh thiện nên Tiên nữ mới không ra mặt đập cho tôi một trận cho gọn. Còn những người xung quanh thì luôn lầm tưởng Tiên nữ bị tôi bắt nạt, bị tôi làm hại nên hết mực bênh vực. Ai chẳng có lòng trắc ẩn, bộ mặt xấu xa của Tiên nữ sẽ có ngày bị tôi lột trần.
Thật buồn khổ là mọi người lại rất ủng hộ Tiên nữ. Họ có vẻ kì thị tộc Tà. Dù tôi không phải phù thủy nhưng rõ ràng ở đây ai cũng căm phẫn tộc Tà, họ càng sợ hãi thì càng căm phẫn.
Sau vài bữa tôi thậm chí không nhấc nổi người dậy. Tôi không muốn ra ngoài để bị đòn thêm nữa. Nhưng tôi muốn biết tình hình Vương tử giờ ra sao rồi, tôi quyết định lê lết đến thăm anh ta. Khỏi phải nói tôi phải cẩn trọng thế nào mới lẻn được vào tháp mà không bị phát hiện. Chặng đường để tới đỉnh tháp vốn chẳng được tùy tiện đi lại.
Đến nơi thì không thấy Ngô Thông đâu, hắn lúc nào cũng kè kè ở đây sao giờ lại không thấy. Kệ hắn đi, tôi nhẹ nhàng lại gần Vương tử, anh ấy vẫn đang ngủ rất êm đềm, nhưng gương mặt lại đầy nước mắt chưa kịp khô. Anh ấy đang mơ thấy gì vậy? Sau khi nghe những gì Ngô Thông kể tôi rất muốn biết những chuyện gì khủng khiếp đã xảy ra với anh? Anh đã phải trải qua những gì? Tại sao anh không nhìn thấy tôi, không đọc được ý nghĩ của tôi anh lại tin tưởng giữ tôi lại không chút đề phòng?
Tôi quan sát thật kỹ, tôi khẳng định Vương tử chính là một trong hai gương mặt xuất hiện lúc tôi bị tai nạn và đã đưa tôi đến đây. Lúc ấy tôi đạp hai người tránh khỏi xe tải, người kia hoàn toàn mất thăng bằng nhưng người còn lại chắc chắn là Vương tử và chỉ có thể là anh đã dùng pháp lực dịch chuyển tôi lúc tôi bị hất văng lên. Tuy không kịp cứu tôi nhưng đã kéo tôi tới nơi này. Tôi thầm rủa cái pháp lực hỏng đã xảy ra lúc đó.
Nhưng thật kỳ lạ, lúc đó mắt anh vẫn nhìn được cơ mà. Anh nhìn thấy tôi rồi hô to gọi tên người kia, lẽ nào sau pháp lực hỏng anh ấy mới bị mù? Không lẽ do lúc đó anh cố dùng pháp lực dịch chuyển tôi nên mới bị mù? Ngô Thông nói phép dịch chuyển rất khó, không cẩn thận có thế gây thương tích cho chính mình, đừng nói là dịch chuyển cả ba người cùng lúc. Nhưng cái thứ nóng khủng khiếp phóng vào người tôi là từ đâu ra? Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, điều không thể đã xảy ra và kết quả là pháp lực hỏng.
Mọi chuyện xảy ra với Vương tử lúc ấy và lúc đột ngột xuất hiện ở chỗ tôi phải chăng là đêm xảy ra biến cố ở Bắc Thành. Tôi có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, không thể chờ đợi thêm nữa. Đêm đó đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao hai người họ có thể đưa tôi tới đây?
Tôi bất giác hôn nhẹ lên má Vương tử, chỉ là lời cầu chúc anh bình yên và mau mau tỉnh lại. Trớ trêu thay hành động vừa rồi của tôi đã bị Tiên nữ nhìn thấy. Tôi ngỡ ngàng khi gương mặt thánh thiện của cô ta bỗng chốc biến thành ma nữ, chất chứa đầy chướng khí. Xong rồi, người luôn đóng vai ác là tôi gặp phải đối thủ rồi.
"Ta đã nói ngươi không được lại gần Anh Nhi rồi mà." Tiên nữ gầm lên giận dữ.
Tôi không nghĩ khi Tiên nổi giận lại có bộ dạng này. Cuối cùng thì cô ta cũng chịu tháo cái mặt nạ giả tạo của mình. Tôi cứ đứng im nhìn. Tôi muốn đợi, đợi mặt nạ Tiên nữ của cô ta vỡ vụn. Trong lòng thầm rủa tên Ngô Thông chết tiệt lúc này ở đâu cơ chứ.
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi đồ phù thủy, chỉ vì ngươi mà Anh Nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, ngươi không chỉ lấy Trùng Chi Độc ra, ngươi đã làm gì huynh ấy?" (Còn nghĩ thế nữa cơ à)
Tôi vẫn im lặng chờ đợi, tuyệt nhiên không phản ứng gì. Tiên nữ càng nôn nóng: "Ngươi đã hạ độc Anh Nhi, lúc đó con trùng cắn ngươi còn bị chết, ngươi rốt cuộc là thứ phù thủy gì?"
"Tôi có hạ độc hắn thì liên quan gì đến cô chứ, nhìn bộ dạng Tiên nữ hóa thành Yêu tinh của cô kìa. Cô thích anh ta à, anh ta sẽ không thích bộ dạng này của cô đâu." Tôi cười khẩy.
"Ta không thích huynh ấy. Ta... không... thích." Tiên nữ giọng run run, thần sắc tối sầm.
"Không thích sao cô còn ghen tức như thế, tôi chỉ hôn má anh ta thôi mà." Tôi thầm nghĩ đã là phù thủy thì làm cho chót vậy, đóng vai kẻ ác luôn khiến tôi thấy rất thú vị. Nhìn bộ mặt càng lúc thêm tối sầm của Tiên nữ tôi càng thấy thích thú.
"Im đi, ta sẽ không thích người yêu của tỷ tỷ ta, cũng là người hại chết tỷ tỷ ta, thứ tình cảm đó là thứ đáng nguyền rủa." Tiên nữ gào khóc thảm thiết.
Tôi ớ hết cả người ra, thế này là sao nhỉ, người yêu của chị gái, người hại chết chị gái Tiên nữ là Vương tử Anh Nhi, chị gái Tiên nữ ở đây, nhân vật thứ ba này là ai vậy? Suy luận một lúc tôi mới thấy đáp án phù hợp nhất là cô Quận chúa Ngô Thông đã nhắc tới, chỉ có thể là cô pháp sư đó thôi. Trước đây lúc ở cung Tinh Ngư Vương tử thường ngồi ngẩn ra suy tư về ai đó, khi tôi hỏi anh cũng có kể qua cho tôi về Quận chúa Thu Sa, lúc ấy tôi hoàn toàn không để ý vì Vương tử không còn nhớ nhiều, kể chuyện rất mông lung, nhưng giờ nghĩ lại thì cơ hồ hiểu ra.
Vương tử nói cô Quận chúa ấy rất xinh đẹp, lương thiện trong sáng, bản lĩnh và quyết đoán, cô ấy là pháp sư mạnh nhất Bắc Thành. Quận chúa còn trẻ mà đã tự đi khắp nơi học hỏi tu luyện pháp lực cứu chúng sinh. Đến khi gặp Vương Tử, cô ấy đã ở lại bên cạnh để giúp anh ta và cùng anh ta tu luyện. Giờ thì cô ấy đã chết không rõ nguyên nhân, em gái cô ấy lại yêu kẻ bị nghi là giết hại chị gái mình. Đây sao giống bi kịch vậy.
Tôi nhìn Tiên nữ thương hại, cô ta có là Tiên thì cũng là nạn nhân của số phận. Vương tử đã rất tốt với cô ta, cô ta hận anh nhưng rồi lại yêu, yêu rồi lại càng hận bản thân mình, dù thế nào thì cô ta cũng muôn phần khổ tâm và dằn vặt.
Nhìn vẻ mặt thông cảm của tôi Tiên nữ lại thấy không thoải mái, biểu cảm càng bất mãn hơn. Nhìn tôi đâu có giống đang cười nhạo cô ta, lẽ nào mặt tôi lại đạo đức giả thế? Nhưng cô ta lại cho rằng, mà không, chắc chắn cô ta nghĩ rằng tôi đang cười nhạo cô ta. Tôi không còn sức nữa rồi, lúc này tôi không còn khả năng chống đỡ lại nếu cô ta ra tay, tôi đành đứng im, cô muốn làm gì thì cứ bơi vào đây, dù sao tôi cũng không thể chết dễ dàng.
Điều tôi ngạc nhiên hơn là Tiên nữ lại không ra tay với tôi, cô ta ra tay với chính mình.
Bất thình lình Tiên nữ tự lao vào cột gần đó đập đầu rất mạnh, với cú va chạm này chắc phải rất đau, một loáng đầu cô ta chảy đầy máu. Tôi còn chưa hiểu cô ta định diễn trò gì thì cô ta hô hoán ầm ĩ lên nói tôi đẩy cô ta, tôi hại cô ta. Hỏng rồi, tôi nghe tiếng mặt nạ thiên thần của cô ta vỡ vụn, trong lòng thầm than, lòng trắc ẩn có khi là tốt bột phát có khi là xấu xa đến tàn khốc, là ác quỷ lẩn khuất trong góc tối mỗi người, cô ta sẽ phải chịu sự tra tấn dày vò lương tâm.
Nhìn vở kịch Tiên nữ đang diễn khiến tôi cười điên dại như bị ma làm. Phải công nhận lúc ấy điệu cười của tôi vô cùng ma quái.
Bên ngoài có tiếng bước chân rất đông người chạy tới. Tôi chẳng hề sợ hãi quay sang nhìn Tiên nữ bình thản nói: "Một khi đã thành ác quỷ cô không thể trở lại thành thần tiên được nữa đâu. Cô nói yêu Vương tử mà lại không tin anh ấy, cô thực sự nghĩ Anh Nhi đã sát hại Quận chúa với cái bộ dạng đáng thương đó à? Cô không xứng đáng với Anh Nhi, anh ấy dù có là ác quỷ thì cũng tử tế hơn loại Tiên nữ như cô nhiều."
Tôi muốn kiếm thật nhiều từ ngữ khó nghe khiến cho cô ta phải nhức nhối trong lòng. Thấy bộ mặt đờ đẫn đó là tôi hiểu mình đã nói trúng tim đen của cô ta. Tôi cười nhạt quay đi, tôi hiểu cảm giác đó lắm, tôi đã nếm trải nó hàng mấy thế kỉ rồi, tuy có cố gắng tu dưỡng thay đổi, nhưng thẳm sâu trong tôi vẫn có ác quỷ.
Quân binh và người trong thành kéo tới rất đông, cả Ngô Thông giờ mới chịu xuất hiện, chẳng mấy chốc họ đã đứng đầy đỉnh tháp, vẻ mặt ai nấy đều hung dữ. Thấy tình cảnh Tiên nữ như vậy Ngô Thông ném cho tôi ánh nhìn căm giận, chắc muốn lao tới ăn sống nuốt tươi tôi lắm. Tiên nữ thì cứ lảo đảo choáng váng, lăn lộn ngất lên ngất xuống trong lòng hắn, cô ta cũng giảo hoạt thật.
Tôi càng cười lớn. Bọn họ lao vào đánh đập tôi, liên hồi những đòn gậy giáng xuống, tôi cũng không còn sức để giãy giụa chứ đừng nói là phản kháng, cảm giác đau buốt của con người thuần túy lan tỏa khắp thân thể.
Tôi nghe trong thanh âm hỗn tạp tiếng “ma nữ” đó kêu họ dừng lại, trừng phạt thế là đủ rồi. Cô ta đang giả bộ thiên thần cứu nhân độ thế hay thực sự muốn tha cho tôi? Tôi thầm mỉa mai trong lòng. Dù cô có đang thật lòng hay giả dối thì cái mặt nạ thiên thần của cô cũng vỡ rồi, có ra vẻ từ bi thì cũng thế thôi, những người tin tưởng và hết mực bảo vệ cô ta sẽ không đời nào tha cho kẻ ám muội như tôi.
Tôi bị đánh đến tối tăm mặt mũi. Lúc sau bọn họ hò nhau kéo tôi rời khỏi đỉnh tháp, vừa đi vừa bàn nhau cách xử lý tôi. Lê lết như kẻ tù tội qua hàng trăm bậc thang khiến tôi thực khổ sở, đã đau lại càng mất sức. Khi vừa rời khỏi tháp ra đến quảng trường, một thị vệ chạy tới thông báo lệnh hành hình. Họ còn nói thêm gì đó với nhau rồi lập tức đưa tôi ra pháp trường hành hình. Sau đó tôi biết hình phạt dành cho mình là bị chặt tay. Cả đoạn đường sau đó tôi liên tục phải nghe rất nhiều tiếng nói nhiễu nhương vang lên oán thán, cứ như tôi đã hại chính bản thân họ vậy.
Tôi choáng váng vì bị ngấm đòn, trong lúc mơ mơ hồ hồ tôi vẫn kịp nhìn thấy bộ mặt thiên thần kia hốt hoảng sợ hãi túm lấy Ngô Thông để có thể đứng được. Không phải là nụ cười nham hiểm mà tôi mong đợi. Lòng thầm nghĩ, cô tưởng biến thành ác quỷ dễ lắm sao, cô chỉ đơn giản là kẻ yếu đuối không chiến thắng được những tà tâm lẩn khuất trong con người mình mà thôi, cô thật đáng thương. Tôi nghĩ đến Dương Dương và thầm gọi tên anh. Dương Dương là thứ duy nhất phát sáng chiếu trên con đường u tối của tôi.
Khung cảnh Dương Dương nằm tựa gốc cây toàn thân phát sáng hiện lên trước mắt tôi, trong lòng tôi vang lên một chuỗi câu lặp đi lặp lại: “Cứu em với, Dương Dương.”
Đây là lần đầu tiên tôi kêu cứu, cũng là lần cuối cùng.
Tôi bị lôi đến pháp trường khi trời đã lên cao, cả pháp trường đều phơi bày ngoài nắng. Thứ bây giờ khiến tôi lo lắng không phải bàn tay tôi có bị chặt hay không mà là thứ ánh sáng hủy diệt đó. Từ khi có thể nhận biết trên đời này thì ánh nắng là kẻ thù không đội trời chung với tôi. Kể cả khi bị kéo tới nơi này lâu như vậy tôi cũng chưa lần nào lộ da thịt khỏi lớp áo choàng.
Ngay khi lôi cánh tay tôi ra khỏi lớp áo choàng thì thứ ánh sáng đáng sợ đó sẽ thiêu đốt nó thành tro bụi chỉ trong tích tắc chứ đừng nói còn kịp để họ chặt. Sau đó vì hoảng sợ bọn họ sẽ lột áo choàng của tôi ra cho toàn thân cháy xèo xèo rồi bốc hơi hết. Họ sẽ không kịp biết tôi là một Ma cà rồng đã sống hàng mấy thế kỉ.
Mấy thế kỷ qua tôi đã luyện được đến mức hầu như không cần uống máu, tuy không mạnh so với các Ma cà rồng thuần chủng khác nhưng tôi vẫn có khả năng bất tử, và thứ nguy hiểm nhất với chủng loài của tôi chính là ánh nắng mặt trời. Đến nơi này tôi lại biến thành con người bình thường, không còn một chút khả năng nào của Ma cà rồng ngoài cái chết vì bị nắng thiêu đốt.
Nghĩ đến đây toàn thân tôi đã nóng ran, trong lớp áo choàng tôi cảm thấy thân mình như đang bốc khói. Dương Dương có ngạc nhiên khi biết tôi là ác quỷ không nhỉ, anh ấy biết tôi rất sợ nắng và sẽ không bao giờ biết được tại sao lại thế. (Đến đây mới biết tại sao Bảo Bình lại cứ luôn thần thần bí bí, sợ nắng như hung thần, tự nhận mình là ác quỷ, rồi cứ thắc mắc tại sao không hồi phục được vết thương, hóa ra cô là một tiểu Ma cà rồng.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...