Dương Bình Nhi


Tôi thực chẳng hiểu điệu bộ mưu mô lúc này của Thái tử, cậu ta bị làm sao vậy? Tôi khẽ kéo tay Thái tử lùi lại thêm chút nữa, lòng vô cùng bất an.
Bí Hí đột nhiên lại oang oang giọng khàn: “Ngươi là đang muốn đấu với ta?”
“Đừng quên vừa rồi là ai đã giải thoát cho ngươi.” Thái tử môi cười nhưng giọng lạnh đến đáng sợ.
Tôi không khỏi nghi ngờ vụ nổ vừa rồi đã làm văng mất phần óc quan trọng nào đó của Thái tử mất rồi.
“Khá lắm, là Thái tử nên khí chất hơn người, thần trí cũng rất kiên định. Có bản lĩnh!” Bí Hí khàn khàn nói.
“Không đến lượt ngươi phải nhìn nhận ta.” Thái tử vẫn giữ giọng điệu cũ.
Hai kẻ này rốt cuộc là có muốn cho ai hiểu chuyện không, cứ nói qua nói lại như vậy làm gì, có biết nước đã đặc sánh lại đến mức nào không? Tôi đã hoang mang lắm rồi, vội dục Thái tử tìm cách thoái lui, không nên mất thì giờ với một bức tượng ma quái. Thái tử ngược lại vô cùng bình tĩnh, chẳng để tâm tình hình bất lợi lúc này, bờ môi mỏng vẫn cong cong cười lạnh. Cậu ta bị đá đập vào đầu nên ngớ ngẩn rồi hay sao thế không biết?
Tôi định tuôn ra một tràng mắng chửi Thái tử cho hả cơn tức thì đột nhiên bức tượng Bí Hí vặn mình, thân hình khổng lồ của nó rung lên ầm ầm. Lần đầu tiên tôi thấy một thứ không có máu của tôi mà vẫn hồi sinh. Việc này ngoài dự đoán của tôi. Từ hai bàn tay Thái tử từ lúc nào đã vận khí thành hai quả cầu sấm sét sẵn sàng ứng chiến, gương mặt cậu ta thì vẫn rất bình tĩnh đến lạ. Bí Hí vẫn đang vặn mình dữ dội thì Thái tử bất ngờ nhào tới giáng hai quả Lôi Phong Thủ đó nhè thẳng hai con mắt âm u của nó mà công phá. Bí Hí rú lên một tiếng thét thất thanh.
Lần va chạm này tạo ra tiếng nổ kinh hồn hơn vừa nãy rất nhiều, cả bức tượng khổng lồ bằng đá bị sức của Thái tử làm nổ tan thành trăm mảnh. Đá văng ra thành từng khối lớn, tảng nào tảng nấy đều bay xuyên qua làn nước đặc keo keo như tên lửa. Tôi chẳng biết làm gì để tránh quả bom đá vừa phát nổ này, chỉ còn biết ôm lấy đầu thủ phục xuống.
Không biết có phải tại nước đã keo đặc lại hay là do Thái tử lần ra tay thứ hai này đã khéo léo hơn nên không còn áp lực của lượng khí nén muốn ép dập tim phổi nữa. Sau cú va chạm lần thứ hai này chỉ có đá văng tung tóe khắp xung quanh tôi, còn Thái tử thì vẫn đứng rất vững trãi kiên định trước mặt. Từ bao giờ mà cậu ta lại có cái khí chất kiêu hùng của bậc Quân Vương như này chứ?
Dù bị vài tảng đá văng ra bắn trúng vào mình mấy lần nhưng Thái tử vẫn đứng rất hiên ngang, vẻ mặt kiên định không hề nhăn mặt hay nao núng. Khí thế uy hiếp này là để ra uy với ai vậy, không phải là với bức tượng Bí Hí kia đấy chứ? Bất giác hồn phách tôi như bị cái khí thế ấy hút hết mất, cứ thế ngẩn ra nhìn Thái tử, mặc cho đá cứ dội loạn xạ về phía mình.

Tôi thực sự không còn thần trí nào để ý xem Bí Hí đã thành bộ dạng gì, hồn phách tôi đã bị cái khí chất kiêu hùng kia mệ dụ hết rồi, chỉ đến khi giọng Bí Hí cất lên thành lời tôi mới sững sờ.
Bí Hí sau vụ nổ vừa rồi đã biến thành một cô gái. Phải, một cô gái mang hình dáng con người hẳn hoi. Cô ta cúi người trang trọng: “Tham kiến Thái tử!”
Tôi chẳng biết lúc này mồm mép đã rơi rớt đi đâu mất. Cả một khối tượng ác quỷ khổng lồ đã tiêu tán. Đứng trước tôi lúc này là một cô gái với mái tóc đen dài buông nhẹ, thân hình mảnh khảnh đầy ma mị, ánh mắt tĩnh lặng, khí khái hơn người, chỉ chừa mỗi mặt ra còn đâu toàn thân đều dát kín lớp vảy sáng bóng. Cô gái này là hiện thân của Bí Hí sao? Hay Bí Hí là lớp vỏ ngụy trang cho cô ta ẩn mình? Không lẽ Giáng Long Vương có... con gái?
Thái tử điệu bộ vô cùng oai nghiêm, cậu ta khoanh tay lạnh lùng nhìn cô gái kỳ lạ đó rất lâu. Sau mới buông giọng nạt nộ: “Một Vệ Môn Thần mà dám ngang nhiên thách thức uy hiếp Thái tử ta, ngươi cũng to gan thật đấy.”
“Mong Thái tử lượng thứ!” Cô gái Bí Hí nhẹ nhàng nói, ngữ điệu vô cùng thanh thoát.
Chẳng hiểu sao tôi lại cứ nằm ra đó chẳng nhúc nhích gì được. Vì quá đỗi kinh ngạc hay vì nước đã keo lại dính chặt toàn thân tôi mất rồi?
“Ngươi còn dám cản đường ta nữa không?” Thái tử lạnh lùng ra lệnh: “Mau mở cái cửa chết tiệt này ra cho ta.”
Cái tên này sao với nữ nhi lại chẳng biết ân cần chút nào hết thế. Người ta yểu điệu thế kia mà lại sỗ sàng.
Bí Hí vẫn thủ phục dưới chân Thái tử, mặt không hề biến sắc, vẫn giọng điệu nhẹ nhàng trả lời: “Thần không thể tự mở kỳ môn, mong Thái tử lượng thứ, thần chỉ làm đúng chức trách của mình thôi. Cả chín cánh cửa này đều không thể mở.”
“Ai giao cho ngươi cái nhiệm vụ vớ vẩn vậy? Không phải Giáng Long Vương đấy chứ?” Thái tử lập tức nhăn nhở.
“Dạ!” Cô gái Bí Hí nghiêm trang nói.

“Vô lễ! Dám cản đường ta! Ngươi không mở kỳ môn cho ta vào Long vĩ Thành nhưng sao lại mở cửa cho tên Linh Ảnh chết tiệt kia đi lại, hắn chẳng phải cũng mang bộ mặt Thái tử ta đấy thôi. Ngươi nghe lệnh hắn còn ta thì ngươi không coi ra gì phải không?” Thái tử bỗng chốc lớn tiếng đe nẹt.
Tên này làm diễn viên hợp hơn đấy, sao sắc thái của cậu ta thay đổi xoành xoạch vậy.
“Không phải, thần không dám.” Cô gái Bí Hí vội vã phân trần. “Bất kể ai cũng không được đi qua Cửu Kỳ Môn Trận, nhưng trong tay Linh Ảnh có Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long...”
“Kiếm Tiên thì sao?” Cả tôi và Thái tử đều ngây ngốc hỏi giống nhau.
Cô gái Bí Hí vẫn cúi mặt giải thích: “Hoàng Nhãn Long vốn có pháp lực khai ấn rất mạnh. Cửu Kỳ Môn Trận là pháp lực do Giáng Long Vương tạo ra. Ngay từ đầu người đã không muốn cho ai tùy tiện ra vào Long Vĩ Thành trừ khi phá được Cửu Kỳ Môn Trận.”
“Sao Giáng Long Vương lại phân biệt thế, bà ấy coi trọng thanh kiếm đó mà lại không biết nể mặt Thái tử một nước như ta.” Thái tử khoanh tay cằn nhằn.
“Bẩm Thái tử, đấy là người không biết, Hoàng Nhãn Long là Tam hoàng tử kỳ tài của tộc Giáng Long. Ngài ấy đương nhiên có thể đi qua Cửu Kỳ Môn Trận dễ dàng. Sau khi quy tiên Tam hoàng tử tu vi cao cường mới hiện thân dưới dạng thanh kiếm sức mạnh vô song.”
Tôi ngây người nhìn Thái tử, chuyện này có thể nói rõ cho tôi hiểu được không, sao mọi thứ lại rối tung mù lên vậy? Tự dưng có Vệ Môn Thần rồi Cửu Kỳ Môn Trận, rồi Tam hoàng tử, a... b... c, cả bảng chữ cái sổ ra đầy đầu nhưng tôi vẫn không sắp xếp về đúng trật tự cho thật logic được.
Biết không giấu được tôi lúc này Thái tử mới miễn cưỡng giải thích. Theo như lời Thái tử thì dưới hào nước này bày trí Cửu Kỳ Môn Trận, tức là có chín cửa mật đạo vào Long Vĩ Thành, nhưng không phải đường nào cũng vào được Long Vĩ Thành. Chín kỳ môn này có cửa là thật, có cửa là giả, lại được canh giữ bởi chín Vệ Môn Thần. Vệ Môn Thần là thần cấp cao của tộc Giáng Long, chức vị không nhỏ. Không ai biết hình dáng thực sự của Vệ Môn Thần ra sao bởi họ có thể biến hóa khôn lường để hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ kỳ môn không cho bất kỳ ai đột nhập vào thành dễ dàng. Bởi vậy nơi ở của Giáng Long Vương trước nay đều rất thần bí, không ai biết đến sự tồn tại này. Vệ Môn Thần có thể là mấy đời truyền nhau thực thi nhiệm vụ hoặc có thể chính họ bất tử.
Chính cô gái trước mặt đây cũng không biết có phải là hình dáng thật sự của Vệ Môn Thần không. Điều này có thể giải thích vì sao Long Vĩ Thành không có quân binh canh gác hay lũy kiên cố bên ngoài tường thành, vì hệ thống phòng thủ bên trong của Vệ Môn Thần đã quá lợi hại rồi. Còn Long Vĩ Thành thì vô cùng kỳ bí, chẳng biết nó ở đâu.
Còn về Hoàng Nhãn Long là Tam hoàng tử của tộc Giáng Long thì Thái tử cũng khá ngạc nhiên. Xuất thân của Kiếm Tiên trước nay là bí ẩn lớn, đến cả tộc Tiên cũng chưa chắc biết được điều này. Khi xưa Đông Thiên Vương, cha của Dương Dương, hay nói cách khác là Vương của tộc Tiên vì sao có Kiếm Tiên đến nay vẫn không ai biết. Ông ấy cũng biến mất đầy bí hiểm sau khi tỷ thí với Quốc Vương Phúc Nhân. Đông Thiên Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có trời biết.

Nhắc đến Đông Thiên Vương thực khiến tôi tò mò, nghe nói ông ấy là một nhân vật rất tầm cỡ, vô cùng kiệt xuất, làm sao có thể biến mất bí ẩn như thế? Ông ấy còn vợ con thì sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc không đoái hoài được, mất tích nhiều năm và bí ẩn như vậy chắc chắn ông ta đã gặp chuyện chẳng lành. Nhưng sao Dương Dương lại là con lai? Xuất thân của Dương Dương tự nhiên cũng trở nên đầy mờ ám. Mải suy nghĩ tôi cũng quên béng luôn vị Tam hoàng tử tộc Giáng Long cao quý đang cuộn chặt trên cánh tay mình.
“Vệ Môn Thần, ngươi nói xem kỳ môn nào là cửa mật đạo thật?” Thái tử đột nhiên nói.
“Bẩm Thái tử, thần không biết.” Cô gái Bí Hí thành thật.
Thái tử thì chẳng tử tế, cậu ta bất chợt nắm chặt lấy gương mặt nhỏ nhắn kia hằm hè, bàn tay siết rất thô bạo chẳng biết thương tiếc gì.
“Dám lừa ta!” Thái tử lớn tiếng nạt nộ.
“Thần không dám.” Cô gái Bí Hí vội nói: “Thái tử vừa ra tay nghĩa hiệp giải phong ấn cho thần, thần sao dám quên ơn, thần không nói dối.”
“Cậu làm gì vậy Thái tử, cậu dọa cô ta khiếp đảm rồi đấy.” Tôi vội đẩy Thái tử lùi lại.
Cái kiểu nam nhi mà hằm hè hung dữ với phái yếu không vừa mắt tôi chút nào. Thái tử thì lại mỉm cười ranh mãnh, sau cậu ta mới cho tôi biết cô gái này là hình dáng thật của Vệ Môn Thần, Thái tử phải dùng cách tiêu cực như thế để kiểm chứng thôi chứ đâu có định ra tay với cô ấy. Tôi vẫn chưa thôi khó chịu làm Thái tử phát cáu.
“Cô ngây thơ vừa thôi chứ, cô nghĩ Vệ Môn Thần yếu đuối mong manh như vậy à? Nếu thế thì sao cả tòa thành lớn như vậy lại chỉ cần chín Vệ Môn Thần bảo vệ suốt mấy trăm năm qua mà không mấy người vào được.”
Nhìn đi nhìn lại thì cô gái này rất mong manh, đâu có giống kẻ lợi hại. Tôi nhất thời không biết cãi lại thế nào, kể ra thì lời Thái tử nói cũng có lý thật. Tôi chợt nhớ đến bộ dáng Tiên nữ dạo trước hóa thành ma nữ mà suy xét lại, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Tôi còn thẳng tay phủ nhận một sự thật nữa là mình thù rất dai. Chuyện Tiên nữ hại tôi đã lâu như vậy mà tôi vẫn còn bị ám ảnh đến giờ này. Nhưng nếu áp đặt suy nghĩ đó lên người cô gái vài phần liễu yếu này thì hơi bất công. Cô ta nãy giờ cũng đâu có làm gì thất thố.
“Cô bị bức tượng Bí Hí phong ấn là sao, cô là Vệ Môn Thần mà, tôi tưởng Bí Hí là do cô hóa thành? Sao cô không dẫn đường cho chúng tôi?” Tôi tò mò, nhưng đáp lại là sự im lặng của Vệ Môn Thần, đến cả cử động của cơ mặt cũng không biểu hiện một chút nào. Cô ta không phải là không muốn nói chuyện với tôi đấy chứ?
“Ngươi trả lời đi!” Thái tử khẽ ra lệnh.
Vệ Môn Thần lúc này mới cung kính trả lời, cô ta thực là đang coi thường tôi mà: “Chín Vệ Môn Thần chúng thần đã phải ở đây mấy trăm năm làm nhiệm vụ, ngoài Giáng Long Vương thì không ai có thể cấp lệnh cho chúng thần. Từ sau khi Giáng Long Vương và các vị hoàng tử quy tiên, chúng thần bị phong ấn thành chín tượng đá không cách nào thoát khỏi, thậm chí còn không biết tin tức của nhau và cũng chưa hề biết mặt nhau. Chúng thần canh giữ chín kỳ môn lâu như vậy cũng không được phép biết sau cánh cửa của mình hay của những người còn lại dẫn đến đâu. Phong ấn của Giáng Long Vương rất mạnh, chúng thần chỉ có thể trấn cửa chứ cũng không thể tự mở ra. Nếu không phải Thái tử pháp lực mạnh thì thần cũng không thể thoát khỏi phong ấn.”

“Nói vậy là vừa rồi Thái tử phá tượng Bí Hí là để giải ấn cho cô chứ không phải để phá cửa à?” Tôi ngớ người. Bực mình thay Vệ Môn Thần tai chẳng lọt được từ nào từ miệng tôi phát ra, cô ta chẳng buồn trả lời khiến tôi vô cùng bức bối.
Thái tử hờ hững không thèm đếm xỉa điệu bộ khó chịu của tôi, cái tên chết bằm này thấy cô gái xinh đẹp nhu mì kia là coi tôi thành cục đá xấu xí ngay. Thật tức quá!
“Giáng Long Vương này quỷ kế đa đoan thật.” Thái tử chép miệng.
Tôi thực không hiểu, Linh Ảnh đi qua kỳ môn này mà không giải ấn cho Vệ Môn Thần, tám kỳ môn còn lại cũng vẫn còn nguyên hình dáng tượng Cửu Tử Long, điều đó có nghĩa là cả tám kỳ môn đó đều không cần giải ấn cho Vệ Môn Thần mà vẫn mở được cửa. Kỳ lạ quá, những người khác đã vào thành bằng cách nào, họ phá kỳ môn kiểu gì? Nhất là Ngô Thông và cả đoàn Bạch Tượng, họ có thể vào thành bằng kỳ môn nào và làm sao lọt qua mật đạo được khi voi trắng bốn ngà to lớn như vậy?
“Vệ Môn Thần, Linh Ảnh là từ trong mật đạo đi ra phải không?” Thái tử ánh mắt phân vân.
“Dạ đúng!” Vệ Môn Thần có vẻ ngạc nhiên khi Thái tử lại hỏi như vậy nhưng lại không dám thắc mắc gì.
“Sao Linh Ảnh lại là từ trong đi ra?” Tôi càng khó hiểu, nhưng cái cô Vệ Môn Thần này lại chẳng hề có phản ứng gì với tôi. Cô ta có phải được lập trình chỉ tuân theo Thái tử không vậy? Dám coi tôi như không tồn tại, vừa rồi còn ra giọng Bí Hí đe dọa tôi mà, giờ lại lờ tôi đi. Cô ta đúng là trọng nam khinh nữ mà.
Tôi vô cùng ấm ức, khẽ nghiến răng nhìn sang Thái tử, tay đó nghiễm nhiên nhìn tôi cười vô cùng hả hê.
“Bình bà bà đầu óc vốn nhanh lẹ lắm mà lại không đoán được ra?” Thái tử cợt nhả rồi lại gần tôi thì thụp: “Chẳng phải cô ta vừa nói Hoàng Nhãn Long mở được cửa đấy thôi, mà trong tay Linh Ảnh Anh Vũ lại là Kiếm Tiên, và hắn lại chỉ ở trên bờ hào nước.”
Nghe Thái tử nói lúc này một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi. Sao tôi lại không nghĩ ra chứ. Vấn đề rất đơn giản là Linh Ảnh Anh Vũ không quay lại mật đạo được vì hắn không thể khiến Kiếm Tiên hiện thân thành Hoàng Nhãn Long để mở Cửu Kỳ Môn Trận. Hắn chỉ có thể từ trong mật đạo đi ra bởi có người đã khiến Hoàng Nhãn Long hiện thân trước đó và mở cánh cửa bí mật này từ bên trong. Linh Ảnh đã lợi dụng thời điểm ấy mà đi qua mật đạo ra ngoài hào nước này. Linh Ảnh Anh Vũ sau đó đã tìm cách mở kỳ môn từ bên ngoài để quay trở vào mật đạo nhưng không được, hắn có lẽ cũng đã tốn khá nhiều sức lực để phá cửa nên bức tượng Bí Hí mới bị sứt mẻ, nứt vỡ vài chỗ và phần râu của đầu rồng mới bị gãy nham nhở như vậy. Vệ Môn Thần phải trấn kỳ môn nên chắc chắn sẽ chống trả rất quyết liệt. Giờ thì tôi đã dám khẳng định Bí Hí này không phải Đại Quy hóa thành.
Thái tử vẫn lắng nghe nãy giờ cũng đồng tình với suy nghĩ của tôi, cậu ta thấy tôi ngây ngô không nói gì nữa liền nói thêm, giọng vẫn rất bí mật như không muốn để Vệ Môn Thần nghe thấy: “Không chỉ thế thôi đâu, người có thể khiến Hoàng Nhãn Long hiện thân chỉ có thể là Dương Tiên hoặc Anh Nhi, điều đó có nghĩa họ đã vào Long Vĩ Thành bằng lối nào đó và phát hiện ra lối mật đạo này, chính họ đã mở kỳ môn mật đạo từ bên trong và vì lý do gì đó đã bị Linh Ảnh Anh Vũ tước đoạt mất Kiếm Tiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui