Dương Bình Nhi

Những gì Thái tử vừa nói thực không khác nào bom nguyên tử nổ ngay dưới chân tôi. Cái gì mà không phái con rùa bự chảng đó dẫn đường cho tôi vậy thì Đại Quy ở đâu ra, là ai phái nó tới đưa tôi tới Bái Tử Long và có mặt ở Long Vĩ Thành này? Cái gì mà không đưa tôi viên Long Phục Linh vậy thì sao Đại Quy lại đưa cho tôi viên thuốc đó? Cái gì mà phái Ngô Thông đón tôi nhưng sao hắn lại xuất hiện với đoàn Bạch tượng và chẳng có chút thiện chí nào với tôi cả...?
Mọi chuyện từ lúc Thái tử biến mất đột ngột bỏ tôi lại một mình bỗng chốc tái hiện lại rõ mồn một trong đầu tôi, tuyệt nhiên tôi không phát hiện được điểm sơ hở nào trong suốt hành trình tìm tới Long Vĩ Thành này.
Tôi không dám tin kịch bảo hoàn hảo như vậy lại là giả và con rùa bự chảng đó là diễn viên chính. Đại Quy đúng là diễn viên giỏi nhất tôi từng gặp. Long Phục Linh không phải là thuốc thì nó là thứ gì, tôi đã uống thứ quái quỷ gì vào bụng vậy? Từ đầu đến cuối tôi đã bị dắt mũi dễ dàng mà vẫn không hay biết gì. Kẻ đứng sau mọi chuyện này rốt cuộc là ai?
“Bình bà bà...”
Thái tử định an ủi tôi nhưng tôi thực không muốn nghe bất cứ điều gì cả. Lúc này tôi chỉ muốn yên lặng một mình. Trải qua cả chặng đường khổ sở như thế, bờ vực sinh tử luôn rình rập, lại bị khủng bố tinh thần liên tục nhưng kết cục lại là một thứ quái quỷ không rõ lai lịch ở trong bụng. Tôi sẽ thành ra cái gì với viên Long Phục Linh ở trong bụng? Tại sao lại muốn đưa nó cho tôi?
Mọi chuyện thực quá sức chịu đựng của tôi rồi. Tôi có tinh thần kim cương cũng không chịu nổi đả kích này. Trước giờ tôi luôn tin vào khả năng phán đoán của mình, bản lĩnh của mình, thực không ngờ kết cục tôi lại chẳng khác gì một con rối.
Tôi loáng thoáng nghe thấy Thái tử nói gì đó nhưng thực tôi chẳng còn tâm trạng để nghe cái gì nữa rồi.
Thái tử giữ chặt lấy hai vai tôi thét to: “Bình tĩnh lại nào, cô nghe tôi, dù đã xảy ra hay sẽ xảy ra chuyện gì với cô tôi cũng không bao giờ bỏ mặc cô một mình nữa.”
Toàn thân tôi vẫn không tài nào nhúc nhích nổi nhưng mắt thì đã nhòe nước từ bao giờ, đang bị ngâm mình trong làn nước sâu mà tôi vẫn thấy vị mặn chát của nó. Tôi khóc vì thực rất sợ, vì vô cùng không cam tâm khi bị biến thành con rối.

Thái tử chẳng còn biết phải làm gì với tôi, cậu ta ôm tôi vào lòng vỗ về, miệng không ngừng lảm nhảm: “Xin lỗi! Là tại tôi, lẽ ra tôi không nên bỏ cô lại một mình. Cô đừng như này nữa, cô mau nói gì đi!”
Chỉ trực có thế là bao tủi thân dồn nén trong tôi túa ra.
“Sao cậu không đưa tôi theo cùng chứ? Sao cậu lại bỏ tôi lại? Tôi rồi sẽ thành thứ gì đây?” Tôi gào lên uất ức.
“Tôi xin lỗi, vì tôi phải giết gã Ngô Thông giả kia nên không thể đưa cô theo, tôi sợ tôi không thắng được hắn, nếu tôi chết thì Linh Ảnh sẽ lại tìm giết cô. Tôi không muốn để cô gặp nguy hiểm, có ai ngờ đâu...”
Thái tử càng nói thì tôi càng khóc to hơn, thực tình tôi cũng đâu có nghe lọt tai được mấy từ. Tôi chỉ là rất không cam tâm bị biến thành con rối cho người khác điều khiển thôi. Kẻ đó chắc chắn đang cười rất sung sướng khi thành công biến tôi thành thứ thảm hại thế này. Là kẻ nào đã bày ra mọi chuyện như thế này chứ? Hắn muốn tôi nuốt Long Phục Linh để làm gì, chắc chắn không tử tế để cho tôi bồi bổ sức khỏe rồi, hay hắn thực sự muốn biến tôi thành “chuột bạch” thử nghiệm thuốc?
“Rốt cuộc là kẻ nào muốn hại tôi? Kẻ nào phái con rùa đó dẫn đường cho tôi tới nơi này? Tại sao Ngô Thông thật không đón tôi mà hắn lại xuất hiện cùng với Bạch Vương và đoàn Bạch Tượng...” Tôi cứ thế mặc sức gào khóc mà chẳng cần biết tâm trạng Thái tử đã tệ hại đến mức nào.
Thái tử cứ đứng im để mặc kệ cho tôi cực lực đánh đấm trút giận lên người cậu ta mà không phản kháng lại. Nếu là bình thường thì có lẽ đã bẻ ngoéo cánh tay tôi hoặc hất văng tôi đi tận đẩu tận đâu rồi, nhưng chẳng hiểu sao lúc này cậu ta lại cứ nhường nhịn để im cho tôi xả hận. Đến khi tôi đã chẳng còn sức mà ra tay nữa, mặt mũi đã tèm lem hết cả Thái tử lại kéo tôi vào lòng. Vẻ mặt Thái tử vô cùng bức bối xen lẫn căm phẫn: “Ta sẽ xử lý hắn. Hắn dám trái lệnh ta. Kẻ nào dám qua mặt Thái tử ta mà giở thủ đoạn với cô, ta quyết không tha, nhất quyết không tha!”
Tôi cũng thực không dám tin cái lúc khủng hoảng nhường này người ôm tôi vào lòng an ủi lại là gã Thái tử hợm hĩnh khó ưa. Sao bên tôi lúc này lại không phải Dương Dương hay Vương tử, hai người tôi tin tưởng nhất mà lại là tên Thái tử oan gia này? Ông trời thật khéo sắp đặt, thứ mình không ưa thì càng gang tay mình ra mà ấn vào, thứ mình mong mỏi thì lại chẳng bao giờ nắm được trong tay.
Thực không hiểu cái thứ chết tiệt trong bụng tôi bây giờ là gì không biết, liệu có phải ấu trùng của cả tổ Trùng Huyết Tử không, sau chúng sẽ nở ra cả đàn trùng rồi ăn hết lục phủ ngũ tạng của tôi.

Dù kẻ hại tôi là ai thì tôi quyết không thể bị khuất phục dễ dàng thế này được, kể cả có thua cũng phải thua theo cách của mình, không đời nào để cho kẻ đó hả hê từ đầu đến cuối. Hắn đã điều khiển tôi cả nửa chặng đường rồi, nửa còn lại phải do tôi tự đi. Tôi sẽ cắt phăng dây điều khiển rối của hắn, hắn đừng hòng đạo diễn vở kịch này nữa.
Nghĩ đến đây tôi bất giác không khóc nữa, vội rời khỏi vòng tay Thái tử. Yếu đuối không phải lúc này, dù có thua hay phải gánh cái kết thảm hại cũng phải do tôi quyết định, do tôi chọn lấy, không kẻ nào được phép sắp đặt số phận của tôi.
Bất giác tôi xô Thái tử rất mạnh khiến cậu ta ngã ngửa ra đất, vẻ mặt cậu ta lúc này thì khỏi phải bàn, vô cùng ngơ ngác. Tôi tự lau nước mắt rồi hầm hầm hố hố văng vô số câu chửi thề bất biết đối tượng. Đương nhiên là câu nào câu đấy đều rất chướng tai và Thái tử là người bắt buộc phải chịu trận lúc này. Kể ra thì tôi cũng phũ thật, Thái tử rõ ràng rất vất vả mới dỗ dành cho tôi bình tâm lại nhưng lúc này tôi chỉ nghĩ tới kẻ giấu mặt nào đó đã bày trò sau lưng tôi mà chẳng nương tình với Thái tử, cứ coi cậu ta như bịch bông, đấm đá cho hả rồi hất văng khi không cần nữa. Sau này nghĩ lại tôi thực chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn Thái tử nữa.
Thái tử cũng bất ngờ khi thái độ tôi thay đổi nhanh như vậy. Vừa mới bù lu bù loa ăn vạ xong thì giờ lại như “hổ báo cáo chồn” sống lại. Cậu ta cứ nghệt ra chẳng bắt nhịp kịp với tôi. Nhưng cậu ta thấy tôi bình tĩnh lại thấy yên tâm hơn, dù không quay lại nhìn cậu ta tôi cũng biết Thái tử vừa thở phào rồi khẽ mỉm cười. Tôi thực quá thất thường, hành động cũng khó phán đoán, Thái tử có theo kịp hay không cũng kệ, chỉ biết tôi không để cho kẻ bí ẩn nào đó được sung sướng hả hê.
Tôi nói với Thái tử đưa tôi xem lại Cửu Tử Long Môn. Chín bức tượng Tù Ngưu - Nhai Xế - Trào Phong - Bồ Lao - Toan Nghê - Bí Hí - Bệ Ngạn - Phụ Hí - Si Vẫn, chín đứa con của rồng ngồi trấn mấy cánh cửa này chắc chắn là có dụng ý gì đó. Tôi muốn xem lại chúng thật kỹ, nếu đây là lối duy nhất vào thành Long Vĩ thì nhất quyết phải tìm cho ra cách mở cửa. Trừ phi phải mở cùng lúc cả chín cửa này mới vào được mật đạo thì tôi hết cách.
Cửu Tử Long Môn này liệu có liên quan gì đến công trình bí ẩn dưới đáy biển kia không? Cánh cổng địa ngục và con Giao Long đó rốt cuộc là như nào?
Toàn bộ bí mật của công trình đó là gì thì tôi vẫn chưa hiểu. Chỉ biết ở công trình đó có viên ngọc tà đạo ẩn chứa sức mạnh vô cùng ghê gớm. Nhưng nó là gì và có công dụng gì thì tôi thực không thể biết được? Và đó mới chỉ là một viên, còn tám viên ngọc kia mà sống lại thì còn những chuyện quái quỷ gì có thể xảy ra nữa? Ước gì có chút manh mối nào đó thì tốt biết mấy, biết đâu có thể khám phá ra được bí mật tiềm ẩn của Long Vĩ Thành, thậm chí là cả hòn đảo linh khí đồ sộ này. Nhưng bây giờ thì tôi hoàn toàn bế tắc.
Tôi quan sát thật kỹ lại chín kỳ môn mật đạo này, Cửu Tử Long này thực không khác mấy bức tượng khổng lồ dưới công trình kia là mấy, miệng chúng vẫn hướng lên đớp ngọc hoặc ngậm ngọc, chúng chỉ khác tư thế thôi. Nghĩ đến con Tù Ngưu ngậm ngọc đây là tôi nghĩ ngay đến viên ngọc tà đạo kia. Tôi sờ thử viên ngọc trong miệng Tù Ngưu trấn cửa mật đạo ở đây, tay run run, lòng thấp thỏm chờ đợi nhưng chẳng có hiện tượng gì xảy ra cả. Viên ngọc vẫn là viên đá trong miệng Tù Ngưu. Tất cả chín viên ngọc này cũng không hề có hiện tượng gì, tất cả bọn chúng đều là chín viên đá vô tri, thậm chí cả chín bức tượng trấn cửa này đều không có gì khả nghi. Liệu cả chín cánh cửa này có phải là lối vào thành Long Vĩ thật không, hay chẳng có mật đạo nào tồn tại sau chúng?
“Bình bà bà, nhìn kỹ bức tượng này xem.” Thái tử đột nhiên lên tiếng.

Tôi nhìn lại bức tượng trấn kỳ môn mà Thái tử đang chỉ. Nó là cánh cửa đầu tiên tôi nhìn thấy, là con Bí Hí. Vì nó rất giống Đại Quy nên tôi mới ấn tượng. Dáng ngồi của Bí Hí này vô cùng kỳ quái, miệng nó vẫn ngậm viên ngọc, nó có gì bất thường đâu nhỉ, điểm khác là... Tôi bất giác lùi lại túm chặt lấy cánh tay Thái tử mà run đến mất kiểm soát. Điểm kỳ quái nãy giờ tôi cứ thắc mắc mãi đấy chính là đoạn râu nham nhở đã bị đứt gãy mất ba phần tư trên cái đầu rồng hóa đá lạnh lẽo. Cái dấu vết nham nhở trên râu rồng này không phải do tôi gây ra khi Đại Quy cố kéo tôi ra khỏi khe núi hẹp đó sao? Không lẽ con Bí Hí này chính là Đại Quy?
Thái tử hất hàm tỏ ý không hiểu động tác kỳ lạ này của tôi. Cánh tay cậu ta bị tôi siết rất chặt khi đang mải miết suy nghĩ. Đến khi cậu ta vùng ra tôi mới sực tỉnh.
“Cô lại bị cái quái gì vậy?” Thái tử khó chịu.
Tôi lừ mắt nhìn Thái tử đầy oán trách, cậu để yên cho tôi tỉnh táo suy nghĩ một chút không được à, mọi chuyện không dễ gì để tiêu hóa cả. Tôi muốn hít thở để khí huyết lưu thông nhưng lại không được vì đang ở dưới nước nên tôi đành thở một đống bọt khí ra để trút bầu tâm sự.
“Bà bà già quá rồi nên dở chứng đấy à, nhìn bức tượng này có gì ghê gớm đâu, chỉ là không có mắt thôi mà.” Thái tử nhăn nhó.
“Không có mắt?” Lúc này tôi mới ớ người ra.
Lời Thái tử nói làm tôi chợt tỉnh, quả đúng là tại tôi quá để ý tâm trạng lo sợ của mình mà mất hết tỉnh táo không nhìn ra điểm khác biệt ở bức tượng này. Mặc kệ đây có phải Đại Quy hay không, mọi chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, giờ tôi cứ nghĩ mãi về chúng thì cũng chẳng giải quyết được cái gì cả. Tôi gạt mọi thứ ra khỏi đầu, Đại Quy hay viên đá tà đạo, tất cả đều cứ coi như một cơn ác mộng đã trải nghiệm qua.
Tôi tập trung quan sát con Bí Hí trước mắt. Hốc mắt của bức tượng này quả nhiên sâu hoắm không hề tồn tại đôi mắt. Những bức tượng đá khác đều được khắc rất tinh xảo, kể cả những đôi mắt của chúng là đá cũng rất chân thực, nhưng sao mắt bức tượng Bí Hí này lại không có? Như này là có ý gì? Không lẽ cơ quan mở cửa mật đạo lại là đôi mắt khuyết này?
“Này Bình bà bà, cô như vậy có ổn không?” Thái tử tự nhiên hỏi câu hỏi chẳng liên quan gì cả.
“Cậu nói như vậy là sao, tôi rõ ràng rất không ổn. Cậu làm ơn đừng hỏi những câu giật cục như vậy được không, mỗi lần cậu hỏi như vậy đều làm tôi thất điên bát đảo.” Tôi cười nhạt.

“Tôi muốn hỏi cô có ổn với con rồng đang cuộn chặt vào cánh tay như vậy không ấy.” Thái tử nhìn tôi rồi đánh mắt sang Hoàng Nhãn Long.
Tôi ớ người khi Thái tử nhắc đến Hoàng Nhãn Long. Cũng quên béng mất Hoàng Nhãn Long đang ở đây. Nhưng tại sao tự dưng lại nhắc đến Hoàng Nhãn Long? Tôi ngây phỗng nhìn Thái tử, cậu ta đang chăm chú suy nghĩ gì đó, hay cậu ta đã phát hiện ra điều gì rồi?
“Cậu nghĩ ra điều gì rồi à?” Tôi tò mò hỏi.
Thái tử không nhìn tôi, mày vẫn nhíu chặt, lúc sau mới trả lời: “Tôi đang nghĩ Linh Ảnh Anh Vũ đã vào mật đạo chưa, hắn là từ mật đạo đi ra hay là vẫn chưa vào được mật đạo. Nếu là chưa vào thì không hợp lý vì hắn sao lại có Kiếm Tiên trong tay, hắn không thể đụng độ Dương Tiên ở phía trên hào nước này được. Trên đó không có bóng dáng hay dấu vết của Dương Tiên. Hắn chắc chắn phải vào mật đạo rồi đi ra phục trên hào nước này. Nếu từ mật đạo vào ra thì hắn phải để lại dấu vết trên kỳ môn mật đạo.”
“Cậu nghĩ Linh Ảnh đã để lại dấu vết trên cánh cửa mật đạo, và đó chính là kỳ môn có con Bí Hí không mắt này ngồi trấn?” Tôi càng bất ngờ khi Thái tử trước mặt tôi lại giỏi suy luận đến vậy. Tôi đâu có thấy dấu vết gì chứng tỏ Linh Ảnh đã đi qua cánh cửa có con Bí Hí này ngồi trấn đâu. Chẳng lẽ hắn lại rảnh rỗi vừa đi vừa đánh dấu lại, hay hắn tự khắc tên mình lên trên kỳ môn án chặt vào tường này? Xung quanh cánh cửa kỳ bí này chỉ có ít đá lởm chởm dưới chân, còn đâu toàn bùn cát dưới đáy hào, thực sự đến cả dấu chân cũng chẳng có để mà biết là dấu tích của ai. Làm sao có thể khẳng định Linh Ảnh đã đi qua đây chứ?
“Cậu mau nói đi xem nào, điệu bộ bí hiểm đó tôi thực rất ngứa mắt đấy, làm sao cậu biết Linh Ảnh đã đi qua kỳ môn này mà không phải một trong tám cánh cửa còn lại?” Tôi sốt ruột.
“Bà bà chỉ nghĩ đến vậy thôi hả, tôi đâu có khẳng định Linh Ảnh đã đi qua cánh cửa này, tôi chỉ nói bức tượng này không có mắt thì thật kỳ lạ.” Thái tử rít một hơi rồi đột nhiên nghiêm túc: “Kỳ môn này... chắc chắn chính là cánh cửa lối vào mật đạo nhưng mở cách nào thì tôi chưa nghĩ ra, có điều đáng suy nghĩ hơn là Linh Ảnh ngồi canh trên hào nước này là muốn phục kích ai, Bình bà bà đây hay là tôi?”
Điều Thái tử nói quả rất quan trọng, sao tôi lại không để ý đến chuyện này nhỉ? Linh Ảnh lúc đó đã phục sẵn trên hào nước, tôi chỉ mới vừa thò đầu lên đã bị kiếm của hắn kề cổ, hắn thực đang muốn phục kích ai, tôi hay Thái tử?
Cả tôi và Thái tử lúc đó đều đang ở dưới hào nước và đang tìm cách vào Long Vĩ Thành. Linh Ảnh biết chúng tôi sẽ tới sao? Thái tử đi trước tôi mấy ngày đường, cậu ta có mục đích muốn tìm Nam Vương trong Long Vĩ Thành nên bị phát hiện thì không lạ, còn tôi không lẽ cái lúc trạm trán Quận chúa trên đường đi dạo trước đã bị phát hiện? Linh Ảnh biết tôi chưa chết nên chờ tôi xuất hiện để hạ thủ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui