Dương Bình Nhi

Cơn cuồng nộ của Ngô Thông vô cùng khủng khiếp.
Cả công trình cứ thế rung chuyển ầm ầm không thể kiểm soát nổi. Tôi mất đà lăn lộn liên tục trong khoảng trống giữa chín bức tượng. Dù có cố với tay bám vào các bức tượng để trụ lại nhưng rồi tôi cũng bị văng ra. Dưới nền đất chỗ tôi đang đào bới nổi lên viên minh châu với kích cỡ lớn. Kỳ lạ hơn là viên minh châu đó không ngừng phát ra tiếng đập “thình thịch” như nhịp tim đập của người còn sống.
Tôi sợ hãi không dám cầm viên ngọc lên. Ở nó rõ ràng đang phát ra nhịp đập của trái tim ác quỷ. Lúc này tôi mới phát hiện ra điểm bất thường của chín bức tượng thần thú này chính là chỉ có tám bức tượng ngậm ngọc hoặc hướng lên đớp lấy viên ngọc, còn một viên đã bị lấy ra. Bức tượng Tù Ngưu không có ngọc. Trước đây có kẻ nào đó đã cố tình lấy viên ngọc ra khỏi bức tượng Tù Ngưu, nhưng sau đó không hiểu vì sao hắn không thể lấy viên ngọc đi mà lại đánh rơi viên ngọc lại chỗ khoảng trống giữa chín bức tượng này. Nếu đủ chín viên ngọc thì không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra với công trình này nữa?
Tôi đã bị va đập đến nỗi không còn biết trời trăng gì nữa, đầu óc choáng váng hết cả. Thật không ngờ cơn cuồng nộ của Ngô Thông lại khủng khiếp đến vậy. Cứ như này hắn sẽ phá hủy cả công trình bí ẩn này mất. Tôi thét to gọi Bạch Nguyên. Chỉ có anh ta mới đủ khả năng dừng Ngô Thông lại. Nhưng tôi chưa kịp hiểu vấn đề đã thấy Bạch Nguyên nhảy vào trong khoảng trống giữa chín bức tượng thần thú tự lúc nào. Anh ta đang cầm viên minh châu, môi cười đầy ham muốn.
Chuyện quái gì thế này, sao Bạch Nguyên lại có bộ dạng mưu mô nguy hiểm đến vậy? Không lẽ viên ngọc này có chứa loại khí tà đạo có thể khiến lòng tham con người trỗi dậy?
Trên bàn tay Bạch Nguyên viên ngọc liên tục phát ra nhịp đập “thình thịch” đầy ma quái. Không lẽ nó đang điều khiển tâm trí anh ta? Có phải chính nó đã gây ra mọi hỗn loạn trong công trình này và chính thứ tà đạo từ nó đã thu hút toàn bộ xác chết về đây? Ngay cả khi những xác chết hóa thành xương cốt cũng vẫn bị nó điều khiển. Và giờ nó đã điều khiển cả tâm trí Bạch Nguyên.
Tôi hoảng sợ khi nhận ra điều tôi lo lắng đã thành sự thực. Ánh mắt Bạch Nguyên bỗng chốc tràn đầy sát khí. Thứ đó đang thôi thúc anh ta làm việc sát sinh và tôi vừa hay lại thuận trong tầm với nhất. Tôi bám chặt vào bức tượng Si Vẫn để không lăn lộn sõng soài ra đáy biển mà không biết phải làm sao thoát khỏi. Tên Ngô Thông chết tiệt không trông cậy gì được rồi, cái mạng tôi chắc chắn không quan trọng bằng mạng người tình trọn đời của hắn.
Nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của Bạch Nguyên mà tôi càng hết hi vọng. Đã trải qua bao nhiêu trận sinh tử nhưng sao lúc nào nhìn trai đẹp trở thành ác quỷ cũng khiến tôi rối trí không biết phải làm sao. Làm cách nào đoạt lại viên ngọc tà đạo đó bây giờ? Những bộ xương ma quái đâu hết rồi, sao không lao vào giành lấy viên ngọc khỏi tay Bạch Nguyên?
Vừa nghĩ tới đây thì ngay lập tức bọn Quỷ Xương từ đâu đột ngột xuất hiện. Thật nguyền rủa cái đầu tôi quá, cứ nghĩ tới thứ gì thì ngay lập tức chúng xuất hiện. Như này lần sau tôi sẽ cố gắng dàn dựng kịch bản thật chu đáo để khi mọi chuyện xảy ra tôi không phải gặp bất lợi.
Bọn Quỷ Xương lần này thì đã nhảy thẳng vào khoảng trống giữa chín bức tượng quyết liều mạng giành lấy viên ngọc đang đập dữ dội kia. Bạch Nguyên vốn đã mạnh, nay thêm viên ngọc ma quái đó tiếp thêm sát khí anh ta càng nguy hiểm. Anh ta chỉ hất mạnh một cái thì cả chục Quỷ Xương xông tới cùng lúc cũng không còn là đối thủ. Chúng chỉ vừa nhảy vào là lập tức bị hất văng ra không còn thấy bóng dáng, xương xẩu bắn tung tóe cùng những hộp sọ ngoác mồm kinh hãi rớt xuống như mưa xung quanh Bạch Nguyên và tôi.
Cầm viên ngọc trong tay Bạch Nguyên bây giờ lợi hại hơn bội phần. Sát khí nặng ám đầy gương mặt anh ta, toàn thân anh ta tà khí tỏa ra ngùn ngụt. Tôi không cách nào rời khỏi khoảng trống này vì mặt đất vẫn đang rung chuyển rất mạnh, bọn Quỷ Xương đông như vậy cũng không đủ sức cầm chân Bạch Nguyên được bao lâu. Phải có cách, phải tìm cách đoạt lại viên ngọc khỏi tay Bạch Nguyên trước khi anh ta xuống tay với tôi.
Tôi gọi to cầu cứu Ngô Thông, hi vọng có thể phần nào thức tỉnh hắn, hắn có thể không cứu tôi nhưng ít ra hắn cũng đừng làm đáy biển rung chuyển điên đảo như này nữa, nếu không tôi sẽ bị lăn luôn vào Bạch Nguyên mất. Tôi cứ mặc sức la hét theo nhịp bước chân của Bạch Nguyên. Bọn Quỷ Xương vẫn dai như đỉa không chịu dừng lại, chúng cứ hễ nhảy vào là đều chung kết cục vô cùng thê thảm cùng tiếng ré kinh hồn.

Viên ngọc trong tay Bạch Nguyên không ngừng phát ra tà khí thôi thúc lòng ham muốn của mọi thứ trong công trình này. Thực tình tôi cũng không biết nếu tôi cầm viên ngọc ma quái này trong tay thì chuyện gì sẽ xảy ra, ác quỷ trong tôi liệu có trỗi dậy mà làm nổ tung tất cả mọi thứ ở đây, và nhấn chìm mọi thứ trong công trình này vào đáy biển sâu vĩnh viễn? Thật không hiểu Vương tử muốn tôi tìm thấy viên ngọc ma quái này làm gì, muốn biến tôi thành sát nhân giống Bạch Nguyên lúc này sao?
Bạch Nguyên đã tiến sát gần tôi, mặt tôi lúc này khỏi nói đã tím tái đến độ nào. Tôi cố gắng trấn tĩnh thuyết phục bạch Nguyên dù biết rằng có làm gì cũng vô ích vì anh ta đã hoàn toàn bị viên ngọc đó khống chế.
"Bạch Nguyên, anh hãy thả viên ngọc đó ra. Anh không phải người như vậy."
Bạch Nguyên vẫn không một chút dấu hiệu nào dừng lại.
"Bạch Nguyên, tuy tôi mới quen biết anh nhưng tôi biết anh sẽ không ra tay bừa bãi. Bạch Nguyên, anh hãy nhìn tôi này."
Tôi cố gắng nói trong tuyệt vọng. Nói xong rồi tôi ước gì thà tôi đừng nói gì cho xong vì điều đó chỉ khiến Bạch Nguyên càng thêm nổi giận. Ánh mắt anh ta sắc đến nỗi toàn thân tôi như muốn cháy xém. Đúng lúc này Ngô Thông nhảy vào chắn đường Bạch Nguyên. Mặt hắn lúc này không rõ là đang biểu cảm gì nữa. Mặt đất xung quanh tôi vẫn không có dấu hiệu dừng rung chuyển. Ngô Thông đã thôi vận khí mà sao công trình này vẫn rung lên ầm ầm vậy, cơn chấn động này từ đâu mà có? Không lẽ là do viên ngọc tà đạo kia gây ra?
Ngô Thông chĩa thẳng thanh đoản kiếm vào Bạch Nguyên, ánh mắt sắc lạnh muôn trùng.
"Bạch Vương, hãy... nhìn tôi, thả viên ngọc đó ra. Đây không phải là người." Ngô Thông lạnh lùng nói. Nhưng Bạch Nguyên không hề có phản ứng nào, động tác vẫn tiếp tục, rất đe dọa.
"Bạch Vương, tôi không thể ra tay với người, đừng ép tôi, người mau thả viên ngọc đó ra, đừng để nó khống chế." Ngô Thông giọng đã khẩn trương hơn. Mũi kiếm của hắn giơ lên phòng thủ đầy cương nghị.
Gương mặt Bạch Nguyên tuyệt nhiên không hề có một chút biến sắc nào, xem ra linh hồn anh ta đã bị khống chế hoàn toàn rồi, không còn nhận thức gì nữa, cũng không thể đem bất kỳ lời nói nào của Ngô Thông đặt vào tai.
Bất ngờ Bạch Nguyên vung tay túm chặt lấy cổ Ngô Thông mà ra sức siết mạnh khi hắn còn chưa kịp làm gì cả. Miệng Bạch Nguyên không ngừng phát ra thứ âm thanh gầm ghè hung tợn. Một tay anh ta cũng đủ sức nhấc bổng cả người Ngô Thông lên lơ lửng giữa không trung. Có lẽ chính Ngô Thông cũng không thể nào ngờ Bạch Vương lúc này trước mặt hắn lại mạnh đến mức này, ra tay còn nhanh hơn cả chớp mắt của hắn.
Tôi thét lên kinh hãi khi Bạch Nguyên dùng sức lên cổ Ngô Thông ép gân và mạch máu căng lên nổi đầy mặt hắn. Sao đến giờ phút này Ngô Thông lại trở thành anh hùng nghĩa hiệp như vậy chứ? Tính mạng hắn không quan trọng hay sao mà hắn kiên quyết không phản đòn mặc tôi có cố gắng la hét như nào. Tên Ngô Thông này chán sống rồi à, hay mất đi Vương tử khiến hắn không còn thiết tha gì nữa?

Tôi bất lực gào lên: "Ngô Thông, phản công đi! Bộ Xương không cười đó có phải là Vương tử không còn chưa chắc chắn mà. Mọi chuyện phải điều tra cho rõ đã chứ."
Lời nói của tôi đã quá muộn khi Ngô Thông hoàn toàn bị Bạch Nguyên khống chế. Hắn có muốn phản công lúc này cũng không còn kịp nữa. Nhìn hắn cố gồng người thoát ra một cách yếu ớt là tôi biết hắn không xong rồi.
Tôi phải làm gì, phải làm gì bây giờ? Cuối cùng thì tôi quyết phải liều thôi, cái mạng hắn không cần nhưng tôi cần. Dù tôi không thể hạ gục Bạch Nguyên nhưng cũng có thể ăn may khiến anh ta buông Ngô Thông ra, và cả viên ngọc ma quái nếu như may mắn hơn nữa. Từ khoảng cách gần như này tôi có thể ra đòn, và đây là dưới nước nên tôi càng có thể giảm thương tích nếu thất bại.
Nghĩ rồi tôi làm luôn, dùng hai tay bám chặt lấy bức tượng Si Vẫn, dùng mọi sức lực có thể quăng mạnh phần thân dưới vào mặt Bạch Nguyên khi anh ta không chú ý. Không những thế tôi còn dùng hai chân quặp lấy cổ anh ta quật mạnh, mục đích mượn lực đà bật mà quật ngã anh ta.
Tiếc là tay tôi không đủ sức thi triển thế võ nên tôi bị tuột tay khỏi bức tượng Si Vẫn ngay khi cố quật ngã Bạch Nguyên, rồi mất đà khi chân còn chưa rời khỏi cổ anh ta. Nhưng trong cái rủi lại có cái may, lúc tôi bị bật ra ngoài khoảng trống vô tình tạo lực hất tung cả Bạch Nguyên lên không trung hai vòng. Tôi đen đủi hơn bị ngã thẳng cẳng ra bên ngoài bờ đá lởm chởm phía chân mấy bức tượng thần thú khổng lồ, choáng váng không còn biết trời trăng. Còn Bạch Nguyên thân thủ tốt thì nhanh chóng đạp đất trụ lại được nhưng tay đã buông Ngô Thông ra, tay kia thì viên ngọc đã rơi mất từ lúc nào. Cơn chấn động cùng lúc cũng đột ngột dừng lại đầy khó hiểu.
Khỏi phải nói bộ mặt Ngô Thông lúc này nhìn tôi ngỡ ngàng đến thế nào, vừa rồi tôi ra đòn quá đẹp, tuy không mạnh nhưng cũng khiến hắn phải nhìn tôi bằng con mắt khác. Bạch Nguyên lúc này mặt đã có chút biểu cảm, anh ta vừa nhổm dậy định nhúc nhích thì Ngô Thông vội dùng đoản kiếm kề cổ khống chế lại.
Tôi không khỏi hậm hực với Ngô Thông: "Anh ra tay với Bạch Nguyên ngay từ đầu có phải đỡ tốn công sức của tôi. Cứ phải thấy tôi bầm dập mới được hả?"
Ngô Thông lừ mắt nhìn tôi vẻ đầy phản đối.
"Tôi vừa mới làm gì hai người à?" Bạch Nguyên ngây ngô hỏi. Mất đi viên ngọc tà đạo kiểm soát Bạch Nguyên trở lại hoàn toàn bình thường ngay lập tức. Anh ta nhìn sang tôi đang choáng váng bên ngoài “xà lim” có vẻ như đã biết tôi như này là hậu quả do anh ta gây ra.
"Người cũng lắm tà tâm quá!" Ngô Thông đanh giọng, lưỡi kiếm vẫn chưa buông khỏi cổ Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên nhìn Ngô Thông vô cùng thành khẩn: "Ngô sư phụ xin chỉ giáo rõ."

"Người vừa rồi đã bị viên ngọc tà đạo kia khống chế đến mức tẩu hỏa nhập ma." Ngô Thông giọng khô khốc nói. Hắn nhìn sang tôi đang lồm cồm bò dậy rồi tiếp: "Nữ hoàng rắc rối kia đã ra tay hạ người chỉ bằng một chiêu thức vô cùng kỳ lạ."
"Cô ấy đánh trúng ta lại còn hạ gục được ta, lợi hại vậy sao?" Bạch Nguyên ngẩn người không tin. Anh quay ra nhìn tôi chòng chọc, trong đầu chắc đang cố hình dung tôi dùng chiêu thức gì với anh.
"Cũng chỉ là ăn may thôi." Tôi vừa xoa xoa cái lưng vừa nhăn nhó nói: "Thực tình lúc đó tôi trượt tay mới vô tình tạo được lực chứ không thì chắc bị Bạch Nguyên một chưởng bẻ làm đôi rồi."
"Tôi sẽ không làm thế với cô, chắc chắn đấy." Bạch Nguyên ngượng ngùng nói. Rồi nhìn sang thanh kiếm đang kề cổ mình dĩ hòa. "Ngô sư phụ, có thể bỏ kiếm xuống được không?"
Ngô Thông thấy thần thái Bạch Nguyên đã bình thường trở lại, hắn hạ kiếm nhưng có vẻ rất lưỡng lự.
"Kỳ lạ quá mọi người, bọn xương ma quái đâu hết rồi vậy?" Bạch Nguyên ngơ ngác hỏi.
"Còn chẳng phải bị anh dọa chạy hết rồi." Tôi bất mãn trả lời.
Vốn định nói thêm vài câu xỉa xói Bạch Nguyên nhưng có thứ làm tôi buộc phải khựng lại. Cả Ngô Thông và Bạch Nguyên cũng bất động theo tôi. Tôi có nhìn nhầm không, từ lúc nào bức tượng Tù Ngưu đã ngậm trọn viên ngọc tà đạo trong miệng rồi. Không những thế viên ngọc mới nãy còn phát ra nhịp đập như trái tim của quỷ cùng với tà khí ngút trời thì giờ trong miệng Tù Ngưu nó lại im lìm, thậm chí còn phủ đầy rong rêu mảng bám cứ như chưa hề sống lại.
Chuyện quái quỷ này là sao? Toàn bộ bề mặt đáy công trình lại la liệt xương người với bộ hàm há hốc đầy kinh hãi lập lờ dưới lớp cát bùn đáy biển. Chúng nằm đó mai mòn và phân hủy khá nhiều cứ như chưa hề được phát hiện chứ đừng nói là vừa nãy còn sống lại và cười đầy quỷ dị. Toàn công trình bí ẩn giờ lại im lìm trở lại cứ như chưa hề xảy ra trận đại chiến ác liệt vừa rồi.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác, đều chỉ là cơn ác mộng?
Cả ba bọn tôi nhìn nhau ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả. Đây không thể nào là ảo giác, cũng không phải bộ phim kinh dị mà ba chúng tôi là diễn viên chính. Ảo giác không thể có cả Ngô Thông và Bạch Nguyên cùng xuất hiện được. Còn bộ xương không cười đó nữa, nó đã nằm gục xuống ở vị trí này vì giải vây cho Ngô Thông. Bây giờ nó vẫn nằm ở đây, hộp sọ với bộ hàm không cười đã bị vùi một nửa dưới lớp cát bùn. Nó không phải là giả.
Chuyện này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?
Cả ba chúng tôi còn đang ngây ngốc thì đột nhiên một cơn chấn động nổi lên, toàn bộ công trình rung lắc khủng khiếp. Tám cái cột cao lắc lư mạnh chỉ trực đổ nhào xuống. Trong cơn chấn động giữ dội chín bức tượng thần thú đồng loạt chuyển động. Chúng di chuyển theo hướng chín cái lò xo tản ra về phía tám cái cột, để lại khoảng trống ở giữa càng ngày càng mở rộng. Ngô Thông vội kéo tôi bay lùi lại.

Ở khoảng trống giữa chín bức tượng thần thú đang ngày càng mở rộng ra xuất hiện hố cát sâu đang cật lực hút mọi thứ xuống đấy. Ngô Thông kéo tôi bật lui lại nhanh hơn nếu không chính chúng tôi sẽ bị hút xuống theo mất. Những bộ xương ma quái đang lũ lượt trôi xuống hố cát, không rõ hố cát này lớn và sâu đến đâu mà nó ngày càng mở rộng ra gần chạm đến chân tám cái cột hình bát giác tít bên ngoài rồi hút tất cả mọi thứ trôi xuống dưới.
Chín bức tượng thần thú sau một hồi xoay vòng thành chín đường lò xo khổng lồ rải quanh tám cái cột thì dừng lại. Toàn bố cục công trình lúc này nhìn xuống tạo thành thế Bát Trụ Cửu Thần. Cả chín bức tượng đều hướng vào hố cát sâu hun hút.
Tôi nghe rõ có tiếng gầm gừ ghê rợn từ dưới hố cát vọng lên cứ như âm thanh của Quỷ địa ngục đang ngoi lên nuốt trọn cả trần thế. Ngô Thông bất giác giữ chặt lấy người tôi, đẩy tôi lùi ra phía sau hắn, tư thế rất cảnh giác. Hắn cũng nghe thấy tiếng Ác Quỷ đang ngoi lên từ địa ngục. Giọng gằm ghè của nó vang lên trong làn nước sâu thăm thẳm tạo thành thứ âm thanh đáng sợ đến ghê rợn.
Đúng lúc này từ phía xa tôi nhìn thấy hai con Bạch Tượng đang phi thẳng xuống chỗ chúng tôi, cưỡi trên một con Bạch Tượng là Ánh Dương, con còn lại là Lưu Tướng Quân cưỡi (rõ ràng không tính suất cho cả tôi rồi). Sao Ánh Dương có thể vào đây? Cô ấy xuất hiện ở đây thì rất có thể khe núi hẹp đường dẫn tôi vào đây lúc đầu đã xuất hiện trở lại, Đại Quy chắc chắn vẫn đang ở ngoài đó chờ tôi.
Tôi dáo dác tìm kiếm bờ sườn dốc có khe núi hẹp đó thì bắt gặp ánh mắt Đại Quy cũng đang ngóng vào đây. Cái đầu nó không ngừng húc mạnh vào khe núi hẹp để lọt được vào trong. Không lẽ cơn chấn động lúc trước là do nó gây ra?
Ánh Dương hô tô gọi tất cả lên mình Bạch Tượng, ánh mắt cô ấy có chút ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi núp sát sau lưng Ngô Thông. Cô ấy sẽ không nổi điên khi thấy tôi và Ngô Thông thân cận như này chứ?
Ánh Dương với tay kéo Ngô Thông lên để con Bạch Tượng còn lại cho Bạch Nguyên leo lên. Tên Ngô Thông chết bằm lại phụ tấm nhiệt tình ấy, hắn lạnh lùng đẩy tay cô ấy ra mà kéo tôi leo lên mình Bạch Tượng của Lưu Tướng Quân. Khỏi phải nói ánh mắt Ánh Dương lúc này khó chịu đến độ nào. Tôi cũng đâu có thích ngồi sau lưng Ngô Thông tí nào đâu, hắn tuyệt nhiên không phải guu của tôi.
Ánh Dương quả nhiên rất không hài lòng, cô ấy còn không cho Bạch Nguyên ngồi sau mình khiến anh ta cứ đứng đó dở khóc dở cười. Giờ là giây phút nào rồi, thứ âm thanh đáng sợ kia vẫn không ngừng vang lên, còn không biết ở dưới đấy là thứ quái quỷ gì, cứ nhùng nhằng thì chết cả đám.
Tôi nhìn thấy Đại Quy đang thò cái râu của nó qua khe núi hẹp. Cái râu của nó mọc lại từ lúc nào vậy trời? Đại Quy dù sao cũng có đôi mắt rất tinh tường, tôi chỉ vừa quay lại là nó đã nhận ra, ngay lập tức phóng râu cuộn lấy người tôi, chỉ trong tích tắc đã kéo tuột tôi qua khe núi hẹp. Tôi chắc chắn Ngô Thông và Bạch Nguyên đều không kịp nhìn tôi biến mất khi nào và như thế nào. Bằng chứng rõ ràng là từ sườn núi dốc xa như này tôi thấy họ đang nháo nhác tìm tôi trong làn nước thăm thẳm. Họ đương nhiên không địch lại được tầm nhìn ra-đa lợi hại của tôi rồi.
Xa xa phía hố cát khổng lồ kia vẫn vọng lên tiếng gầm thét đầy hung tợn của Ác Quỷ địa ngục.
Tầm mắt tôi dần bị khe núi hẹp che khuất.
Thực tình thì tôi rất tò mò không biết cuối cùng Ngô Thông có chịu sang ngồi sau Ánh Dương không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui