Chuyện quái gì đã xảy ra thế này?
Ngô Thông đâu?
Bạch Vương đâu?
Cô gái tên Ánh Dương đâu?
Cả đoàn Bạch Tượng đâu?
Các Tinh Ngư đâu?
Tất cả đã biến đi đâu hết rồi?
Chỉ trong nháy mắt cả đoàn người voi đều mất hút. Chẳng lẽ tất cả bọn họ, đến cả voi trắng bốn ngà đều biết phép dịch chuyển? Pháp lực đoàn Bạch Tượng cao siêu đến vậy sao? Chỉ trong nháy mắt cả đoàn biến mất cùng lúc. Trên đời có phép dịch chuyển hoàn hảo đến mức có thể cùng lúc di rời cả đoàn người và Voi khổng lồ mà không rơi rớt lại dấu vết gì. Họ sao có thể làm được? Họ đã dịch chuyển đi đâu?
"Cô sao vậy?" Đại Quy sốt ruột hỏi, cái đầu rồng của nó lắc mạnh.
Tôi phát hoảng dục Đại Quy bơi nhanh về phía đoàn Bạch Tượng vừa biến mất, có thể họ vừa đi vào lối đi bí mật hay khe núi nào đó. Nhưng rồi Đại Quy có cố bơi nhanh đến đâu thì cũng không thể thấy bóng dáng đoàn Bạch Tượng đâu nữa, chỉ còn ngọn núi đá lừng lững kiên cố trước mặt và tuyệt nhiên không có khe hở hay lối đi bí mật nào. Vây quanh chúng tôi lúc này toàn là núi đá và núi đá với nhiều hình thù quỷ dị. Tôi lắp bắp mãi không nói được hết câu, họ đã biến mất, đã hoàn toàn biến mất. Thứ gì đã nuốt mất họ mà không để lại chút dấu vết nào?
Ruột gan tôi lúc này đã không biết đi đằng nào hết rồi, không có người dẫn đường chúng tôi biết làm cách nào thoát ra khỏi trận pháp Sơn Hải Giáng Long đây? Bốn bề đều là núi đá và biển nước chúng tôi biết chạy đường nào?
Tôi bất chợt nghe thấy tiếng gào rú của các âm hồn vang lên khắp các kẽ đá dội lại rõ mồn một. Thứ âm thanh ma quái đó càng lúc càng gần, cứ như chính những linh hồn đó đang lởn vởn quanh tôi. Từ sâu trong đáy tâm can tôi nỗi sợ tột độ đang trỗi dậy đến mất hết kiểm soát. Toàn thân tôi bủn rủn trong tuyệt vọng. Nước mắt đã chảy ra từ lúc nào ướt tràn khắp gương mặt cứng đờ của tôi. Người tôi run đến nỗi cả cái lưng bự chảng của Đại Quy cũng rung lên theo.
Đột nhiên Đại Quy gầm lên một tiếng kinh hồn rồi hất nhào tôi xuống biển. Tôi không kịp phản ứng mà bị uống no mấy ngụm nước. Nước biển dữ dội tràn hết vào mắt mũi miệng tôi cay xè làm tôi hụt hơi càng uống nhiều nước hơn, tay chân tôi lúc này mới như có mô-tơ gắn vào quẫy đạp điên cuồng.
Tôi quẫy mạnh làm nước bắn lên tung tóe không còn nhìn thấy gì nữa, cảm giác phổi bị chèn ép làm tôi rối loạn. Phải đến khi tôi gần như không quẫy được nữa Đại Quy mới ngoạm lấy eo tôi hất ngược lên lưng nó rất mạnh. Tôi nằm ẹp ra đó vội vàng hít lấy hít để không khí, tay chân hết đường cục cựa.
Mất một lúc sau tôi mới hoàn hồn mà gào toáng lên: "Ngươi làm trò gì vậy, định hại chết ta sao?"
Đại Quy gầm gừ một hồi rồi mới nói: "Không làm thế sao cô tỉnh táo được, vừa rồi còn tưởng cô bị quỷ cướp mất hồn vía rồi."
Tôi không ngừng thở mạnh rồi ho sặc sụa, quả thực không có mấy ngụm nước biển mặn chát vừa rồi không khéo tôi bị ma quỷ bắt mất hết hồn vía thật. Lúc nãy nỗi sợ đã làm tôi mất hết lý trí, lại còn bị oan hồn mời gọi nữa, suýt nữa chúng đã dắt tôi theo nhập hội rồi. Nơi này thực sự có tà khí điều khiển tâm trí con người.
Thật kỳ lạ, vốn tinh thần tôi đã được tôi luyện thành thép, ma quỷ tuyệt nhiên không có khả năng dọa tôi mất mật. Tôi không dễ bị mất hết lý trí như này, hơn nữa tôi còn không bị nhạc Tinh Ngư mê hoặc, sao tà khí nơi này có thể biến tôi thành kẻ như bị tẩu hỏa nhập ma dễ dàng như vậy? Không lẽ năng lực của tôi đã bị yếu đi?
Tôi thấy Đại Quy đang gườm gườm nhìn mình bất giác không biết phải thế nào, đành cười trừ làm hòa:"Cảm ơn Đại Quy!"
Đại Quy cũng một phen hết hồn vía, giờ mới thở phì qua lỗ mũi: "Cô đừng chết trên lưng tôi là được. Tôi không muốn bị ô uế."
Hừ, sao nó cứ phải nói những lời làm người ta lộn tiết như tên Thái tử chết bằm đó mới chịu được à? Đúng là chủ nào tớ nấy. Ô uế cái gì chứ, lưng ngươi mà đáng giá hơn mạng sống của ta sao? Ta dẫm cho bục cái mai rùa xấu xí này bây giờ.
Đại Quy nhìn quanh bốn bề rồi hỏi: "Cô có cách nào không?"
Hỏi tôi lúc này thì khác nào đánh đố tôi, cách gì chứ, tôi làm sao có cách, cách ở đâu ra? Không có Tinh Ngư và tộc Bạch Tượng dẫn đường thì làm gì con cách nào? Bốn bể đều là ảo ảnh núi non thế này, đâu đâu cũng không rõ lối đi, lối lại, hoàn toàn mờ tịt, biết đường nào mà đi. Trừ khi không nhìn thấy gì thì mới đi được.
Không nhìn thấy gì thì sẽ không bị mê hoặc hay bị ảo ảnh đánh lừa. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi cứ mải chăm chăm nhìn hình dáng những hòn núi và ngọn núi nổi trên mặt biển này để định vị phương hướng mà không biết rằng càng dựa vào chúng thì khi chúng thay đổi tôi càng không thể nào xác định được hướng đi. Chúng chỉ cần thay đổi một chút về hình dáng đã khiến tôi hiểu nhầm vị trí của mình và nghĩ mình bị lạc lối hoặc đang đi đi lại lại quanh quẩn một chỗ.
Vừa rồi tôi thực sự đã bị đánh lừa, hòn núi hình cánh buồm đó tôi cứ đinh ninh nó ở bên phải nhưng khi thấy nó bên cạnh ngay cánh trái tôi đã lập tức bị đòn tâm lý mất hết phương hướng. Đoàn Bạch Tượng vì có Tinh Ngư mê hoặc nên họ không bị ảo ảnh trận pháp Sơn Hải Giáng Long đánh lừa mà mất hết phương hướng. Chỉ có tôi vì không bị Tinh Ngư mê hoặc nên mới cứ chăm chăm dựa vào hình dáng những hòn núi trong trận pháp mà đi. Thấy hình ảnh bất thường là lập tức sinh nghi và bị mất dấu đoàn Bạch Tượng ngay sau đó.
Tôi thật là đã quá khinh suất rồi. Vương tử sắp đặt Tinh Ngư dẫn đường như thế chắc chắn đã có tính toán, sao tôi lại không tin tưởng chứ?
"Cô đã nghĩ ra gì rồi? Tôi thấy tà khí và âm khí càng ngày càng dày đặc hơn rồi đấy." Đại Quy sốt ruột nhắc nhở.
"Bây giờ muốn thoát ra khỏi đây có lẽ chỉ còn cách bịt mắt lại để không bị ảo ảnh đánh lừa." Tôi chậm rãi nói.
Đại Quy lập tức phản đối: "Cô bị điên à, bịt mắt lại thì có mà đâm đầu vào núi đá mà chết. Những hòn núi ngọn núi này tuy thay đổi hình dáng được nhưng là đá vôi thật đấy, chúng đều là núi thật và rất cứng."
"Bịt mắt ta chứ có bịt mắt ngươi đâu mà ngươi sợ đâm vào đá chứ." Tôi càu nhàu.
"Sao lại có người điên rồ như cô. Cô thích chết như thế thì tự mình bơi đi, cái đầu tôi không dùng cho việc đập đá đâu." Giọng Đại Quy gầm lên khó chịu.
"Cái đầu rồng của ngươi chỉ để trang trí thôi à, nhìn oai phong như này mà không thể phá núi sao?"
"Để làm nhiều việc có ích chứ không để nghĩ bậy bạ như cô." Đại Quy nguýt dài.
"Chứ ngươi có cách hay hơn chắc?" Tôi bĩu môi.
Đại Quy chán ghét ngúc ngoắc cái đầu rồng như muốn ngoạm lấy tôi hất tung xuống nước lần nữa. Tôi cực lực né tránh, tôi không muốn xuống nước khi chưa kịp chuẩn bị, cái cảm giác phổi bị chèn ép đó thực vô cùng không thoải mái. Dưới đó không khéo còn mấy con yếu quái đang ngủ nữa, tôi không muốn đánh thức chúng dậy.
Vừa rồi dưới nước tôi đã thấy gì nhỉ? Dưới nước, dưới nước... Tôi lẩm bẩm mãi mà không hiểu được thứ mình đang cố hình dung. Tôi đã thấy gì nhỉ? Vừa rồi trong chớp nhoáng dưới nước tôi đã phát hiện ra điều gì đó rất quan trọng. Thực sự rất quan trọng.
Tôi chợt nhớ tới lời Vương tử từng nói đừng để những hình ảnh trước mắt đánh lừa, thứ ta nhìn được thấy chưa chắc đã là thứ ta cần thấy, thứ ta cần thấy chưa chắc đã là thứ trước mắt ta thấy được.
Tôi mơ hồ mất một lúc mới nghĩ ra điều mình đang cố hình dung đấy là vừa nãy dưới nước tôi thấy chân những ngọn núi đá và hòn đá ma quái kia không hề chuyển động. Dưới nước sẽ không bị những ảo ảnh của trận pháp Sơn Hải Giáng Long này đánh lừa. Một loạt ý tưởng lóe lên trong đầu tôi. Ở dưới nước những ngọn núi và hòn núi đá ma quái này không thể thay đổi hình dáng. Ớ dưới nước có đường đi. Có cách rồi!
"Đại Quy, ngươi có thể lặn xuống được sâu không?" Tôi hồ hởi.
"Không đến nỗi nào, nhưng không được lâu." Đại Quy cơ hồ chưa hiểu ý đồ của tôi.
"Không sao, tôi cũng cần lấy hơi." Tôi mỉm cười ranh mãnh.
"Cái đầu bậy bạ của cô lại nghĩ ra gì rồi?" Đại Quy ồm ồm nói.
"Ngươi biết ta nghĩ gì mà bảo ta bậy bạ?" Tôi nhăn mặt.
"Cái mớ rắc rối này không phải do cái đầu bậy bạ của cô gây ra à, chính cô chỉ đường cho tôi bơi theo đàn Bạch Tượng đấy chứ."
Cái con rùa lắm mồm này, khi không lại đổ thừa cho tôi mọi chuyện vậy. Tôi lườm lườm nhìn nó rồi chậm rãi nói: "Cái đầu bậy bạ này đã nghĩ ra cách thoát khỏi trận pháp."
"Cô phá được trận pháp này rồi?" Đại Quy ngỡ ngàng hỏi.
"Không phải." Tôi lắc đầu.
Đại Quy nhìn bản mặt mờ ám của tôi tỏ vẻ khó chịu: "Không phá được trận pháp thì cô định đi kiểu gì mà thoát khỏi chỗ này được?"
"Chúng ta sẽ không đi trên mặt nước, chúng ta sẽ đi dưới nước." Tôi đưa ra quyết định liều lĩnh.
Đại Quy lúc này vẫn chưa hiểu ý tôi nhưng nhìn vẻ mặt tự tin của tôi nó cũng không thể phản đối. Giờ đi tiếp như nào thì phải tùy thuộc vào ra-đa của tôi dưới nước có tốt không. Thực tình tôi cũng không dám chắc dưới biển có an toàn hơn hay không nhưng giờ thì tôi chỉ có cách này là khả thi hơn cả. Tôi bám thật chắc vào cổ Đại Quy, lấy hơi thật dài rồi cả hai cùng lặn xuống. Đương nhiên tôi đã dặn nó chu đáo ám hiệu nếu tôi không trụ được nữa thì phải ngoi lên ngay.
Sau một hồi nước ập vào mắt mũi cay xè làm tôi chưa định hướng được. Áp lực nước ở đây cũng rất lớn, phải mất một lúc cơ thể tôi mới dần thích nghi. Trời đã gần sáng nhưng dưới này vẫn tối đen như mực, mắt tôi phải hoạt động hết công suất mới có thể nhận ra được hướng đi. Quả nhiên ở dưới nước, chân những ngọn núi đá này hoàn toàn im lìm bất động, kiên cố trụ vững sâu xuống đáy biển, mặc cho bên trên thân hình chúng vẫn đang vặn vẹo đổi hình biến hóa. Quanh chân núi những rặng san hô hình thù ma quái tầng tầng lớp lớp vươn cao như nghìn bàn tay bất lực đang cố vùng vẫy trong tuyệt vọng. Từ những rặng san hô ấy còn phát ra tiếng hú rùng rợn ngay cả trong nước vẫn nghe được. Tôi sợ hãi khẽ cuộn người để không chạm vào chúng vì sợ sẽ bị túm lại bất ngờ không giãy ra được, nhất là trong đầu tôi đang ngập tràn hình ảnh những cái vòi tởm lợm của lũ Thạch Quái.
Quan sát một lúc thì tôi nhận ra các chân núi và rặng san hô đan vào nhau tạo thành khe núi vừa dài vừa sâu hun hút, bề mặt lởm chởm thạch nhũ và rong rêu. Con đường độc đạo dần hiện ra rõ ràng. Đại Quy cùng lúc quay sang nhìn tôi. Có vẻ nó cũng đã nhận ra lối đi duy nhất này. Tôi khẽ gật đầu ra hiệu thế là nó cứ thế lao vút đi theo con đường độc đạo đó. Tôi cũng không biết lối độc đạo này sẽ dẫn đến đâu. Liệu có đi thẳng tới Long Vĩ Thành, mảnh đất của rồng hay không? Hay lại tới thẳng hang ổ của cả đàn quái vật hung hãn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...