Dương Bình Nhi

Tôi lặng lẽ quan sát hành tung của đoàn Bạch Tượng. Ngô Thông biết cách vào Bái Tử Long, hắn sẽ dẫn đường cho tộc Bạch Tượng, tôi cứ bám theo là được. Bọn họ tuy binh lực ít nhưng nghĩa khí đầy mình, phong thái tự tin, chắc chắn sẽ bình yên vượt qua trận pháp.
Ngô Thông nói với Bạch Vương không phải vội, muốn vào vịnh cũng phải chờ đúng lúc, nếu không sẽ cống mạng cho Long Hải. Thực tình lúc này tôi không nghĩ Long Hải là con Rồng biển thực sự, nghe như vậy tôi lại chỉ nghĩ ẩn ý của Ngô thông là ám chỉ nếu cứ xông bừa vào trận pháp Sơn Hải Giáng Long rồi cũng bị chết dưới biển thôi. Về sau tôi mới thực sự công nhận những lời hắn nói như nào thì tuyệt đối là như vậy, hắn nói có nguy hiểm là có nguy hiểm thật, hắn lo lắng là có cái lý của hắn chứ không phải chỉ dọa nạt cho vui. Bạch Vương có vẻ rất tin tưởng hắn, anh dặn dò cả đoàn phải thật nghiêm túc và lắng nghe theo hướng dẫn của Ngô Thông. Tôi từ bên này khẽ cười đểu, sao Bạch Vương không nhường chức Vương của anh cho Ngô Thông luôn đi, phong hắn là Ngô Vương nghe cũng oách phết, sau này tôi còn được nhờ.
Chẳng hiểu sao tôi lại không qua bên đó nhập hội với bọn họ. Ngô Thông biết tôi, hắn đương nhiên không đến mức ngược đãi tôi. Có khi tôi còn được hậu đãi long trọng, chẳng việc gì cứ phải lén lút rình mò họ như này. Nhưng cuối cùng tôi lại bị cái suy nghĩ rằng Ngô Thông là người tộc Tà ám ảnh, với lại tôi cũng không quen biết gì mấy người kia, tôi là kẻ đã chết rồi, tốt nhất không nên lại gần bọn họ. Tôi không thể nào tự dưng phi ra vẫy tay với bọn họ rồi nói “Xin chào, tôi là người bất tử đây”. Chắc chắn không thể lố bịch được như thế được.
Tôi nghĩ mãi cũng không thể hiểu được Ngô Thông nhận lệnh Thái tử đi theo Vương tử canh chừng gã Ngô Thông giả nhưng sao bây giờ hắn lại xuất hiện cùng đám người tộc Bạch Tượng này. Bạch Vương lại tự nhận là bạn của Vương tử Anh Nhi, nhưng Vương tử rõ ràng đâu có thò mặt ra khỏi Bắc Thành bao giờ mà kết bạn được, chuyện này thật sự rất kỳ quái. Không lẽ trên đường chạy trốn khỏi Bắc Thành Vương tử đã gặp Bạch Vương rồi kết nghĩa huynh đệ?
Nhưng tôi chưa nghe Vương tử nhắc tới những người này bao giờ, cả Ngô Thông cũng chưa lần nào nhắc tới họ. Tự dưng những người này xuất hiện làm tôi càng nghi ngờ. Tôi liệu có đa nghi quá chăng?
Từ khi tới đây những chuyện tôi biết mà cũng như không biết càng ngày càng mờ mịt, chẳng có cái gì rõ ràng, giờ đến chính mình là ai tôi còn không rõ, vậy thì lấy đâu ra lý lẽ nghi ngờ người khác. Xét đi xét lại mọi vấn đề của những người lạ mặt kia, cả Ngô Thông xịn và cả tôi thì cuối cùng tôi vẫn quyết định không xuất đầu lộ diện, sẽ chỉ bám theo bọn họ thôi.
Tôi gọi Đại Quy một hồi nhưng nó vẫn không chịu chui ra, đã mấy ngày rồi nó cứ im lìm như vậy, thật ngứa mắt quá. Tôi bắt đầu túa lua một tràng mắng nhiếc nó cũng không ăn thua. Tôi không có thuyền, không có Đại Quy giúp tôi không còn cách nào ra biển. Đến gần tối hôm sau nó vẫn lỳ lợm cố thủ, bọn Ngô Thông đã có dấu hiệu rục rịch. Họ mà lên đường lúc này thì tôi sẽ lại mất dấu thôi. Thật làm tôi muốn nổi điên, tôi uất ức gào lên:
"Ngươi có mau chui ra không, bên kia Ngô Thông sắp vào vịnh Bái Tử Long rồi, không nhanh thì sẽ không kịp mất."
Tôi còn nhiệt tình nhảy lên lưng nó dậm uỳnh uỵch. Giờ phút này thì chẳng còn tâm trí đâu để ý xem bên phía Ngô Thông có phát hiện ra tôi bên này đang “lên đồng” trên lưng con rùa bự chảng không?
Tôi cực lực trút giận: "Ra mau lên! Ngươi có ra ngay không, không ta sẽ gọi Ngô Thông sang tùng xẻo ngươi. Mau chui ra cho ta. Ngươi như này lại thua kém đàn Bạch Tượng kia à, Bạch Tượng còn dám bơi vào vịnh mà ngươi lại không dám sao? Đồ chết nhát! Đồ kém cỏi!"

Đại Quy lúc này đột nhiên thò cả bốn bàn chân đầy móng vuốt ra cào ken két kèn kẹt mấy vuốt xuống đống đá lởm chởm bên dưới. Nó chưa thò đầu ra nhưng nhìn bộ móng vuốt lúc này của nó làm tôi thất kinh. Bộ móng vuốt của nó từ lúc nào lại trở lên đáng sợ như vậy? Không phải nó đang nổi giận chứ? Tôi thấy từ vị trí đầu nó đang thò ra hai cái râu dài. Cái quái gì thế này, là râu hay lưỡi rắn vậy, sao lại thò ra lúc này?
Tôi bất giác lùi lại, miệng đã rớt mất từ lúc nào. Lúc này mới thấy cái mai của Đại Quy lớn thật, tôi có cố lùi như nào thì vẫn nhìn thấy hai cái râu quái lạ kia đang thò ra rất dài đầy đe dọa. Không phải Đại Quy đang biến hình đấy chứ, nó đang biến thành con gì vậy? Tim tôi đã ngừng đập tự lúc nào rồi. Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết ngất ra mất.
Hai cái râu đó cứ không ngừng vươn dài ra, rồi đến những cái mào đang dần nhú ra, rồi đến hai mí mắt nhũ ánh vàng chớp chớp liên hồi xuất hiện. Đến khi cả cái đầu xuất hiện thì tôi đến rớt cả hàm luôn mất đi đâu rồi. Là một cái đầu rồng râu dài đầy uy nghiêm dũng mãnh xuất hiện. Đại Quy từ lúc nào đã có bộ dạng oai dũng như này. Bộ mặt lờ đờ làm biếng của nó biến đi đâu mất rồi?
Đại Quy lừ mắt quay đầu về phía tôi giọng gầm gừ. Toi rồi, từ lúc nào cái cổ nó đã dài ra đến mức này, nó còn có thể ngoái đầu ra sau lưng lườm tôi nữa chứ. Tôi thì đang ngồi chềnh ềnh trên lưng nó. Có khi nào nó tức quá quay ra đớp tôi chỉ trong chớp nhoáng không? Nhất thời tôi đã bị Đại Quy dọa cho thất kinh hồn vía, quên sạch những gì vừa chửi rủa nó rồi.
Đại Quy vẫn cứ gầm gừ giận giữ, “kèn kẹt, kèn kẹt” cào cào bộ vuốt sắc nhọn đến ghê rợn. Mẹ nó chứ, nó định làm gì tôi thì làm đi, cứ gầm gừ đe dọa thế này tôi cũng chết vì sợ mất thôi. Tôi đã lùi quá nửa lưng nó rồi bất động luôn không thể nhúc nhích. Có khi nào cái cổ nó sẽ dài ra thêm nữa không, hay sẽ còn mấy cái đầu hung dữ nữa chui ra? Nó đang nghĩ xem nên cho tôi cái chết như nào êm ái hơn phải không?
Lúc này tự dưng cả rổ câu chửi vừa rồi của tôi lại cứ sổ ra đầy não bộ khiến tôi càng hoang mang, sao cái thứ không muốn nhớ lại cứ thế tuôn ra không đúng lúc thế này. Tôi có khi phải xin lỗi Đại Quy mới có thể bảo toàn tính mạng.
"Cô vừa rồi lên giọng chửi hay lắm mà, sao giờ lại có bộ dạng rúm ró thế kia?" Giọng Đại Quy ồm ồm vang lên.
Đây đâu phải giọng Đại Quy, là giọng rồng nói, nghe đầy khí lực. Toi thật rồi, mặt tôi đã méo xệch đi không còn gì tả nổi.
"Cô thực là..." Đại Quy cười khẩy, "mới đó mà đã sợ xanh mặt, hừ, đồ chết nhát."
"Ngươi..."

Tôi còn lắp bắp chưa nói được hết câu Đại Quy đã cười sằng sặc. Trời đất ơi, nó dọa tôi thành công rồi đấy. Tôi thực sợ mất mật rồi. Cứ tưởng nó định xơi tái tôi thật chứ. Lại còn cả gan tranh thủ rủa lại tôi nữa.
"Cô kém vía như này cũng đòi vào vịnh Bái Tử Long. Thành Long Vĩ không dễ dàng ra vào tùy tiện như cô nghĩ đâu, nơi đó còn khủng khiếp hơn cô tưởng nhiều." Đại Quy nói, cái giọng nó càng lúc càng rung rung ồm ồm gần như tiếng sấm.
"Không vào đó thì sao biết Thái tử thành ra cái đống xác khô hay chưa?" Tôi lý nhí biện bạch đến thảm thương.
Đại Quy nhìn tôi rồi cười khẩy, mắt rồng của nó sáng quắc lên: "Cô thành đống xác trương phềnh ngập trong nước biển thì dễ nhìn hơn hả?"
Hừ, cái giọng ngạo mạn này thì vẫn như cũ rồi. Tôi thở phào, cơ thể lúc này mới dám thả lỏng. Nói chuyện với tôi cứ phải buông những khó nghe mới lọt được vào tai, mới làm tôi yên trí hay sao thế không biết.
Đại Quy không thèm đôi co với tôi nữa, nó quay ra vịnh nhìn rồi ngửa mặt hướng lên trời. Không phải nó định gầm lên hô phong hoán vũ đấy chứ? Trời lúc này đã tối đột nhiên có dây sét nháng lên nổ vang. Tôi giật mình ngã lăn khỏi lưng Đại Quy. Sao tự dưng lại có sét khi trời quang mây tạnh như này? Điềm báo gì đây?
Đột nhiên tôi nghe thấy bên kia tiếng Ngô Thông đang thúc dục tộc Bạch Tượng lên đường, thời điểm thích hợp mà hắn nói là lúc này sao? Cả đoàn nhanh chóng khởi hành sau khi Ngô Thông thông báo. Tôi thấy phong cho Ngô Thông làm Ngô Vương cũng rất hợp lý đấy, lời nói của hắn rất có trọng lượng. Đoàn Bạch Tượng tiến vào vịnh Bái Tử Long rồi.
Tôi nhìn Đại Quy xem phản ứng của nó thế nào. Quên mất là nó không có ra-đa nghe nhìn nhạy như tôi, tôi đành nói sơ lược cho nó về tình hình bên Ngô Thông và tộc Bạch Tượng. Tôi nói hết sức ngắn gọn rồi cuối cùng hỏi nó: "Ngươi nghĩ đi theo họ có khả năng không?"
"Có khả năng qua trận pháp Sơn Hải Giáng Long, không có khả năng sống sót qua Long Vĩ Thành." Đại Quy trả lời nước đôi. Sao giờ nó lại giống gã Thái tử hợm hĩnh kia thế chứ.

"Vẫn là có một nửa cơ hội, đưa tôi đi." Tôi nhẹ giọng thương lượng.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đầy cương quyết của tôi Đại Quy hỏi lại làm tôi cũng bất ngờ: "Cô có tin bọn Bạch Tượng kia bơi được không?"
"Ngươi có tin con rùa bự chảng như ngươi nổi được trên biển không?" Tôi hỏi cũng đầy nghi hoặc rồi nhìn Đại Quy với thái độ rất “lồi lõm”.
Lúc này không biết phải tả vẻ mặt bất lực của Đại Quy dành cho tôi trông tệ hại thế nào. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng nó mới miễn cưỡng hất đầu ý nói tôi leo lên lưng nó. Tôi đâu có tâm trí nào suy nghĩ được nhiều chứ. Chỉ biết Ngô thông nói có cách vào vịnh Bái Tử Long thì là có cách thôi, còn hơn tôi chẳng có cách nào cả.
Tôi nhìn xuyên qua bóng tối, qua những tán cây um tùm và bãi đá trải dài, thấy bên đó bọn họ đều đã lên mình Bạch Tượng và chuẩn bị xuống nước. Ngô Thông ngồi ngay sau Ánh Dương trên một con Voi trắng bốn ngà to lớn. Nhìn đàn Voi lúc này quả thực quá oai hùng. Bạch Nguyên đi đầu, những người còn lại theo sau sát gót. Ngô Thông vươn người thả những chùm sáng bí ẩn ra. Những chùm sáng đó nhanh chóng tản ra tạo thành đường rồi cứ thế dẫn đường cho họ. Cả đoàn người Voi tùm tùm xuống nước rồi nối nhau đuổi theo những chùm sáng đó. Tôi căng mắt nhìn mới biết những chùm sáng đó là các Tinh Ngư đang cưỡi trên những con Trùng Đèn Chuông soi sáng cả một vùng biển nước mịt mùng. Đây là cách phá trận pháp của Vương tử mà Ngô Thông đã nói ấy hả? Dùng Tinh Ngư và Trùng Đèn Chuông. Cao kiến này chắc chỉ có Vương tử mới nghĩ ra được, thật lợi hại quá!
(...)
Có thật Tinh Ngư biết cách phá giải trận pháp Sơn Hải Giáng Long bất hủ này? Sao những chuyện kỳ quái như vậy cũng có thể xảy ra? Chuyện kỳ quái hơn nữa là cả đàn Bạch Tượng trước mắt tôi đang lướt đi rất nhanh trên biển cứ như vận động viên bơi chuyên nghiệp vây. Chuyện còn khó chấp nhận hơn nữa là Đại Quy cũng đang lướt theo đoàn Bạch Tượng rất nhẹ nhàng, không có một chút khó khăn nào.
Với mọi bằng chứng sát thực thế này tôi buộc phải tin ở nơi đây tất cả những chuyện phi lý đều có thể xảy ra. Tôi giữ khoảng cách khá xa đủ để đảm bảo rằng đoàn Bạch Tượng không thể nào phát hiện ra có người đang bám theo. Thực ra là tôi quá lo nghĩ chứ đến cả Đại Quy còn không biết đang phải đuổi theo thứ gì thì làm sao bị đoàn Bạch Tượng phát hiện được. Đại Quy chỉ đi theo hướng tôi chỉ đường. Nó cứ thế bơi đều đưa tôi vào trong vịnh.
Vịnh Bái Tử Long lúc này tôi mới được chiêm ngưỡng một cách rõ ràng nhất. Những ngọn núi đá ẩn hiện trong màn sương đêm thật kỳ vĩ với đủ mọi hình dáng. Tôi ngỡ ngàng khi những ngọn núi tôi đã cố gắng ghi nhớ hình dáng hôm qua còn ở bên phải nhưng hôm nay đã lẫn lộn trái phải không còn như sơ đồ lúc đầu của tôi nữa. Lẽ nào trận pháp này thay đổi hàng đêm, mỗi ngày mang một hình thái khác nhau? Những ngọn núi và hòn núi đá ở đây thực sự thay hình đổi giáng hay do có một ma lực nào đó thôi miên tạo ra ảo ảnh? Dù có như vậy hay không thì để duy trì một trận pháp quy mô phức tạp mấy trăm năm như này phải mất một nguồn năng lượng rất lớn. Nguồn năng lượng khổng lồ như thế ở đâu mà có, lại trường tồn trong thời gian dài như vậy? Không lẽ là do ở dưới biển có thần thánh pháp lực cao cường là Long Hải như Ngô Thông đã nói, hay là do âm khí của những oan hồn lạc lối trong trận pháp không siêu thoát được đã tạo ra một nguồn năng lượng âm vĩnh cửu?
Trong bóng tối mịt mùng của biển trời mây núi cảm giác âm khí càng nặng, tà khí cũng vì thế mà càng dâng lên. Càng đi sâu vào vịnh càng thấy rờn rợn. Nhìn ban ngày từ bờ biển thì vịnh Bái Tử Long tươi đẹp là thế, giờ ban đêm xuống trực tiếp mục sở thị mới thấy nó thực sự rất ma quái.
Càng đi sâu vào trong tôi càng thấy hun hút, quay hướng nào cũng toàn núi đá là núi đá phủ đầy cây xanh, vô cùng hoành tráng. Đại Quy thân hình to lớn là vậy mà lọt vào đây cũng thành bé nhỏ. Lòng tôi bất giác trỗi dậy hoang mang. Đi vào đây thì đúng là lạc lối mất rồi, không còn biết đâu là đường về nữa. Bốn phương tám hướng đều chỉ là núi đá nổi sừng sững trên mặt nước, mọi đường đi lối lại đều bị sóng biển xóa sạch.

Đại Quy cũng có vẻ hoang mang, nó cất giọng ồm ồm hỏi tôi: "Cô có chắc chúng ta đang đi đúng hướng không?"
Tôi vừa run vừa căng mắt ra nhìn đàn Bạch Tượng vì sợ mất dấu: "Chúng ta vẫn đang đi theo họ. Tôi không để họ thoát khỏi sóng ra-đa của tôi đâu."
Đại Quy ngúc ngoắc cái đầu rồng rồi tiếp: "Tôi linh cảm có vấn đề, bọn họ cứ đi một mạch như thể bị thôi miên ấy, liệu họ có biết đang đi đâu không?"
Tôi ngay lập tức gạt phăng cái ý nghĩ của Đại Quy, tôi không muốn nỗi sợ đang nhen nhóm trong lòng mình trỗi dậy: "Ngươi nói cái gì lạ vậy, các Tinh Ngư đang dẫn đường cho bọn họ, Tinh Ngư sao có thể bị mê hoặc được."
Đại Quy cẩn trọng xem xét xung quanh rồi càu nhàu: "Tôi đâu có nói các Tinh Ngư bị mê hoặc, ý tôi là chính tộc Bạch Tượng đang bị các Tinh Ngư kia mê hoặc. Đường đi lối lại ở đây làm tôi thấy rất ma quái. Cứ như nãy giờ chúng ta đang đi lòng vòng vậy. Hòn núi ngay bên cạnh chúng ta đây này hình như vừa mới đi qua."
Lời Đại Quy nói như sấm nổ bên tai tôi. Tôi nhìn hòn núi hình cánh buồm lừng lững ngay cạnh đập vào mắt. Hòn núi này đi qua rồi sao, thảo nào tôi thấy quen thế. Nãy giờ tôi cứ ngờ ngợ nhưng không dám nghi ngờ vì phải tập trung nhìn đàn Bạch Tượng di chuyển. Giờ Đại Quy nói càng làm tôi hoang mang.
Tôi cố tự đánh lừa mình, một mực phủ nhận: "Ngươi đừng quên là những hòn núi đá ở đây có thể thay đổi hình dáng, hòn núi này là vừa biến thành như vậy thôi."
"Cô đừng tự dối mình nữa, nếu là vừa biến thành thì nó là Sơn Tinh rồi, nó sẽ nuốt chửng cô ngay, làm gì có chuyện ở đó nhìn ngắm cô lượn lờ." Đại Quy dừng hẳn lại giải thích.
"Ý ngươi nói là..."
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cả đàn Bạch Tượng trước mắt đã biến mất bí ẩn không chút dấu vết. Chỉ trong nháy mắt, cả ánh sáng của Trùng Đèn Chuông và Tinh Ngư cũng mất hút vào thân mình Quỷ đêm. Tôi cứng đờ không hiểu chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra, chỉ trong tích tắc tất cả bọn họ đã biến đi đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui