Dương Bình Nhi

Đi thêm mấy ngày nữa chúng tôi mới tới đích. Trước mắt tôi vịnh Bái Tử Long hiện ra thật kỳ vĩ với muôn trùng núi non nổi trên mặt nước biển xanh ngắt. Mây trời uốn lượn trên những đỉnh núi đá vôi và phiến thạch. Tất cả hòa quyện tạo nên bức tranh thủy mạc đẹp ngất ngây không gì sánh bằng. Tô điểm cho bức tranh thiên sơn vạn thủy ấy là hệ sinh thái cây xanh trù phù trên những ngọn núi lừng lững trên mặt biển. Từ vị trí tôi đứng còn có thể nhìn thấy những khe núi nhỏ và các hang động lẩn khuất trong núi. Đây là bức tranh phong thủy đẹp nhất thiên hạ mà tôi từng thấy.
Đại Quy nói nơi đây là cố hương của tộc Giáng Long. Xa xưa Việt Quốc chưa chính thức thành lập đã bị giặc xâm lăng, đánh chiếm. Giáng Long Vương đã cùng các con bày Sơn Hải Giáng Long trận pháp ở đây để ngăn cản quân giặc. Vịnh Bái Tử Long và những ngọn núi đá thiên biến vạn hóa kia do đó mà hình thành. Khi giặc xâm lăng tràn vào vịnh đều bị mất phương hướng bởi những ngọn núi đá với nhiều hình thù kỳ lạ thoắt ẩn thoắt hiện trên mặt nước. Tàu của giặc mất tích luôn trong trận pháp biến hóa đó không bao giờ xuất hiện trở lại. Sau trận chiến kinh thiên đấy Giáng Long Vương và những người con của bà không thấy xuất hiện nữa, chỉ còn lại những ngọn núi đá kỳ vĩ oai hùng trên mặt biển mênh mông kia. Sơn Hải Giáng Long trận pháp từ trước tới nay vẫn là trận pháp độc nhất chưa có ai phá giải được. Không ai vào trận pháp này mà có thể thoát ra ngoài. Ai bước vào cũng đều lạc lối trong mê cung núi đá mãi mãi không trở về. Tộc Giáng Long đến giờ vẫn là ẩn số.
Tôi thật không thể tưởng tượng được bức tranh thủy mạc kiều diễm trước mắt lại có bí mật kinh thiên như vậy. Nếu núi đá nơi đây là trận pháp thiên biến vạn hóa lợi hại như vậy thì quả là nơi trú ẩn an toàn bậc nhất. Không quân địch nào có thể tùy tiện xông vào uy hiếp được. Nhưng Nam Vương có thể ở đâu trên vịnh Bái Tử Long đầy rẫy núi đá và đảo đá luôn thay hình đổi dáng, làm cách nào ông ấy có thể vượt qua trận pháp huyền ảo này? Cả Vương tử, Dương Dương, Thái tử và Quận chúa nữa, họ đã đi đâu?
(...)
Tình huống trớ trêu lúc này khiến tôi có chút buồn cười. Thiên hạ sẽ nghĩ gì khi biết tôi đang ngồi cạnh một con rùa khổng lồ và còn trò truyện với nó nữa chứ. Tự dưng tôi có lòng tin rằng tôi có chút họ hàng thân thích với loài này rồi.
Nhìn ra vịnh mà hoang mang, tôi khẽ hỏi: "Đại Quy, ngươi biết Thái tử đang ở đâu trong Vịnh không?"
Đại Quy thành thật: "Thái tử chỉ nói đưa cô tới Bái Tử Long, còn ngài ở đâu thì tôi không biết. Ngài ấy có thể ở trên bất kỳ ngọn núi nào trong vịnh này. Tôi chưa tới đây bao giờ. Muốn đi ra vịnh thì phải dùng thuyền vượt qua trận pháp. Sau trận pháp này là gì nữa thì tôi chịu."
"Không có cách nào biết ư?" Tôi hỏi đầy nghi ngờ.

"Tôi không có cách nào cả." Đại Quy khẳng định rất chắc chắn.
Tôi cơ hồ không hiểu: "Thái tử cũng chưa chắc biết Nam Vương ở đâu trên vịnh, cậu ta làm thế nào vượt qua trận pháp này được?"
Đại Quy im lặng không nói gì nữa. Sơn Hải Giáng Long trận pháp từ lâu đã là cấm địa không ai lui tới, không ai biết trong vịnh Bái Tử Long tồn tại những điều bí ẩn gì. Muốn đi ra vịnh thì phải dùng thuyền nhưng từ xưa đến giờ chưa có ai còn sống sót thoát ra khỏi đây mà trở về. Chưa kể núi đá ở đây hình dáng thay đổi liên tục theo thời gian, vào đây rồi có trở ra cũng không thể biết lối nào mà ra. Đấy là còn chưa tính đến thủy triều, sóng gió bão bùng trên mặt biển có thể đánh đắm thuyền bất cứ lúc nào. Cũng không biết nơi đây có quái vật dưới nước không nữa. Nhìn bên trên im lìm tươi đẹp như này nhưng ai biết được bên dưới có cái gì.
Trận pháp núi đá trước mặt tôi hoành tráng quá huyền ảo lại ẩn chứa đầy hiểm họa, không vào Vịnh thì làm thế nào biết được vị trí chính xác của Nam Vương. Tôi cứ có dự cảm chẳng lành, nơi đây giống một cái bẫy hoàn hảo chỉ có đi mà không có về.
Tôi căng mắt nhìn ra xa kia cũng không thể phát hiện gì thêm, toàn núi đá và hòn núi đá, có đến hàng chục khe núi và hang động lẩn khuất trong lòng núi toàn vịnh. Nhóm Vương tử và Thái tử có thể ở đâu đây? Trong những hang động mờ ám kia hay cung điện bí ẩn nào đó dưới biển?
"Liệu có Hải Cung ở đây không?" Tôi hỏi Đại Quy thăm dò.
Đại Quy suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hải Cung thì tôi chưa nghe bao giờ nhưng vịnh Bái Tử Long có nhiều đảo đá với những bãi cát trải dài có thể sinh sống được. Nghe nói tộc Giáng Long sinh sống trên những đảo đó. Trong vịnh Bái Tử Long còn có một hòn đảo vô cùng kỳ bí là đảo Bạch Long Vĩ, là nơi khi xưa Giáng Long Vương và các con ở. Bà ấy cho xây dựng một tòa thành bí ẩn rất độc đáo và kiên cố bậc nhất thiên hạ gọi là Long Vĩ Thành. Nhưng đấy chỉ là nghe đồn thôi, còn có thực sự có hòn đảo hay tòa thành của Giáng Long Vương như thế không thì tôi không biết."

"Sao ngươi cái gì cũng không biết thế?" Tôi cáu.
Đại Quy bực bội càu nhàu lại: "Hừ, tôi đâu phải thần thánh biết tuốt đâu, cô cứ đòi hỏi quá đáng. Những kẻ biết nhiều chuyện trên đời may ra thì chỉ có đám phù thủy tộc Tà. Còn không thì cũng phải là Thượng Tiên tu vi cao cường mới am hiểu vạn vật, chứ tầm thường như tôi làm sao mà biết được."
"Chứ không phải tại ngươi lúc nào cũng chỉ ru rú một chỗ nên mới không biết gì. Phù thủy tộc Tà làm sao lại biết được những chuyện kỳ bí như này?" Tôi ngạc nhiên.
Đại Quy ngúc ngoắc cái đầu mãi mới nói: "Tộc Tà là mật thám giỏi bậc nhất thiên hạ. Những đứa trẻ tộc Tà từ khi sinh ra đã có những kỹ năng do thám bẩm sinh không ai bì kịp, chưa kể chúng còn có những tà thuật tự phát có một không hai. Tin tức của đám người mờ ám tộc Tà đó luôn là những tin tức đắt giá và xác thực, cách thức truyền tin của họ cũng luôn rất thần bí, không dễ gì rò rỉ thông tin ra ngoài."
"Tộc Tà lợi hại vậy sao? Bây giờ có thể tìm họ ở đâu, họ có thể biết bí mật và cách giải trận pháp Sơn Hải Giáng Long này đúng không?"
Một tia sáng hi vọng lóe lên trong đầu tôi nhưng ngay lập tức bị Đại Quy dập tắt: "Họ đã biến mất một cách bí ẩn sau lần Quốc Vương Phúc Nhân truy quét Rừng Ma, căn cứ địa của tộc Tà. Đến nay không ai biết tộc Tà còn hậu duệ hay truyền nhân nào không?"
"Tộc Tà là những người như nào mà lợi hại vậy?" Tôi không khỏi tò mò.

Đại Quy đột nhiên rụt đầu và những cái chân đầy móng vuốt vào cái mai bự chảng của nó, nó trốn vào đó an toàn làm tôi tưởng lại có thứ gì mờ ám xuất hiện. Nhìn quanh thì chẳng phát hiện ra có mối đe dọa nào lảng vảng. Tôi phát cáu đá đá vào người Đại Quy, đá đến sưng cả chân thì dưới cái mai rùa to bự kia mới vọng ra giọng Đại Quy thì thụp:
"Nói đến đám người đó tôi lại rùng mình, Rừng Ma cứ địa của tộc Tà là một nơi rất đáng sợ. Ở đó nuôi những đứa trẻ bị đất trời nguyền rủa. Mẹ của những đứa trẻ này sau khi lâm bồn đều chết bất đắc kỳ tử. Tộc Tà đem những đứa trẻ sơ sinh này vất lại Rừng Ma để chúng tự sinh tự diệt. Chúng được nuôi dưỡng bằng tà khí của Rừng Ma, mỗi đứa trẻ đều có khả năng sinh tồn bẩm sinh, đứa trẻ nào không chịu được thử thách thì chết. Chúng chết có thể vì đói, rét, hoặc làm mồi cho thú dữ hoặc cho lũ quái vật trong Rừng Ma. Đứa trẻ nào còn sống sót thì cứ thế lớn lên và tự tìm đường trở về tộc. Vì thế tộc Tà luôn rất ám muội, tà đạo và bí ẩn."
Nói xong Đại Quy trốn luôn trong cái mai bự chảng của nó không chui ra nữa. Tôi nghe xong cũng ước mình có cái mai kiên cố như thế mà chui vào, cảm giác thật gai người. Sao trên đời lại có nơi khủng khiếp như vậy? Những đứa trẻ đó sinh ra đâu phải là ác quỷ mà phải chịu sự trừng phạt đáng sợ đến thế, bỏ chúng ở một nơi ma quái như vậy khác nào tự biến chúng thành ác quỷ. Thật không thể tưởng tượng nổi những đứa trẻ sơ sinh sẽ sinh tồn thế nào ở nơi rùng rợn như thế.
Tôi hoang mang lắp bắp mãi mới hỏi nốt được câu hỏi vừa chưa kịp hỏi: "Thế này thì không còn ai giải được bí mật của Bái Tử Long sao?"
Đại Quy cuối cùng thì chẳng trả lời nữa làm tôi mất hứng. Thực ra trong đầu tôi sớm đã có suy đoán. Nếu Nam Vương trú ẩn ở đây thật thì chắc chắn ông ấy đã biết bí mật nơi đây và giải được trận pháp Sơn Hải Giáng Long thần bí này. Kể cả không phải ông ấy thì còn có lão Tiên bên cạnh. Lão trẻ đó thâm sâu như vậy không thể không biết gì về Bái Tử Long mà tùy tiện đưa Nam Vương tới đây lánh nạn.
Còn nhóm Vương tử thì tôi tuyệt đối tin tưởng vào tài trí của Anh Nhi, anh ấy chắc chắn giải được bí mật nơi này. Không những thế còn có Kiếm Tiên Hoàng Nhãn Long trong tay, Dương Dương và Anh Nhi phá trận pháp này không phải không có khả năng. Hơn nữa còn có Ngô Thông giả đi cùng bọn họ. Hắn đã truyền tin tức dụ bọn họ tới đây thì hẳn đã tính toán từ trước hết rồi. Không vào được hắn cũng sẽ có cách kéo họ vào được. Trừ phi hắn dụ bọn họ tới đây để mở đường trước.
Cô Quận chúa kia thì vốn đã là pháp sư mạnh nhất, trận pháp này chưa chắc đã làm khó cô ta. Có khi giờ này cô ta đã có mặt ở đảo nào đó trên vịnh rồi. Cô ta dù có biến Bái Tử Long thành cái bẫy cho bọn Vương tử hay không thì chắc chắn cô ta cũng biết tình hình bọn họ ra sao qua Ngô Thông giả. Nói túm lại dù đi trước hay đi sau cô ta cũng vẫn biết cách đi vào Vịnh truy tìm nhóm Vương tử và Nam Vương.
Chỉ có Thái tử thì tôi không đoán được tình hình cậu ta giờ ra sao. Cậu ta không có khi nào lại thông minh đột xuất rồi phá được trận pháp này mà xông vào vịnh chứ? Tôi nghi ngờ khả năng của tay đáng ghét đó lắm. Nhưng biết đâu Thái tử đã biết tin tức và đã biết cách vào vịnh. Chẳng phải Ngô Thông xịn đã mật báo tin tức cho cậu ta đấy sao. Tin tức của Ngô Thông xịn có khi còn nhiều hơn những gì cậu ta đã nói lại cho tôi nghe.
Cái gã Ngô Thông xịn bí ẩn đó cũng thật kỳ quái, hắn tại sao lại là tay trong của Nam Vương chứ? Hắn là tay trong của Nam Vương lại bí mật ở Bắc Thành là có mục đích gì? Nếu chỉ để “cặp kè” Vương tử thì vô lý quá. Hắn ở Bắc Thành bên cạnh Vương tử từ bé, Nam Vương ở Nam Thành làm cách nào biến hắn thành mật thám được khi hắn không rời Anh Nhi nửa bước. Anh Nhi lại có thể đọc được ý nghĩ. Hắn truyền tin tức về cho Nam Vương kiểu gì mà qua mắt được Anh Nhi?

Còn cả An Vương Phi lợi hại như thế nữa, Ngô Thông sao có thể đánh lừa được bà ta? Chưa kể ở Bắc Thành thời điểm ấy còn có Quận chúa. Cô ta không thể không biết thân phận thật của Ngô Thông. Trừ phi hắn quá cao tay có thể ẩn mình làm nhiễu sóng thiên la địa võng “ra-đa” ở Bắc Thành. Chẳng lẽ hắn là mật thám bẩm sinh à, từ bé đã có các kỹ năng làm mật thám? Sao Ngô Thông lại tà đạo giống những đứa trẻ tộc Tà mà Đại Quy vừa nhắc đến thế nhỉ.
Nghĩ đến đây một hồi tôi chợt giật mình, suy đoán của tôi lẽ nào là đúng, nếu Ngô Thông là người tộc Tà thật thì sao, hắn có liên quan đến vụ Quốc Vương truy quét Rừng Ma năm đó không?
Ngô Thông là người tộc Tà thật thì mọi vấn đề trở lên hợp lý. Hắn có thể lấy được nhiều tin tức và đã biết bí mật của Bái Tử Long báo cho Thái tử. Cao thủ có thể qua mắt thiên la địa võng ra-đa của Bắc Thành mà không bị lộ thân phận thì chỉ có thể là đứa trẻ tà đạo sinh trưởng trong Rừng Ma. Nếu Ngô Thông là hậu duệ của tộc Tà thì hắn tới Bắc Thành rất có thể muốn tìm Quốc Vương tính sổ vụ truy quét Rừng Ma năm đó. Vì cùng mục tiêu nhắm vào Quốc Vương nên Nam Vương bằng cách nào đó đã điều khiển được hắn làm tay trong cho mình...
Ngô Thông mà biết tôi suy diễn hắn thành như này hắn không bóp chết tôi mới lạ. Không khéo còn “ban” cho tôi cái chết khủng khiếp hơn Ngô Thông giả kia gấp vạn lần.
Đại Quy cả buổi đó nhất quyết không chịu chui ra khỏi mai mặc tôi có hỏi gì hay gào thét như nào đi nữa. Tôi có trút giận lên nó thì cũng chỉ tự mình làm đau mình thêm thôi. Sao nó lại chết nhát như vậy chứ? Thân hình to cồng kềnh mà lá gan thì bé như con kiến. Thật làm tôi tức muốn hộc máu. Tôi bất lực ngồi phục xuống đất. Làm thế nào tìm được Vương tử và Dương Dương đây? Họ đang ở đâu trên làn nước mênh mông mù mịt kia? Liệu họ có an toàn không?
Còn tên Thái tử đáng ghét kia nữa, tôi còn chưa tính sổ xong với cậu ta thì lòng không yên được.
Tôi cứ thế ngắm nhìn trận pháp huyền ảo kia mà lòng rối bời. Trong không gian tĩnh mịch tôi cơ hồ thấy những ngọn núi đá kia đang thay hình đổi dáng. Chúng thiên biến vạn hóa không còn phân biệt được đường đi lối bước nữa. Xa xa còn thoắt ẩn thoắt hiện những con thuyền ma và những oan hồn vùng vẫy trong tuyệt vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui