Nguyên Chiêu Lâm sững người, một số ký ức chợt ùa về trong tâm trí, trước ngày Hoả Ca Nhi xảy ra chuyện một ngày, nguyên chủ đã quở trách và đánh cậu bé, còn lệnh cho cậu bé bịt chặt những tấm ván gỗ trong nhà vệ sinh, cậu bé xảy ra chuyện hẳn là do ngã từ nhà vệ sinh xuống, bị cây đinh chọc vào.
Mà những việc này, vốn không phải việc mà cậu nhóc phải làm.
Không chỉ vậy, vì người hầu đi theo mình khi gả tới đây bị bán đi, nàng giận cá chém thớt lên những người mà Sở Vương cử tới, bình thường hở một tí không đánh thì mắng người xung quanh, Kỳ ma ma cũng bị nàng ném cái cốc vào, chảy rất nhiều máu.
Lòng dạ nguyên chủ không được tốt lắm, chẳng trách người khác lại ghét.
“Ngươi đi hỏi Kỳ ma ma, ta có thể đi gặp cậu bé không?” Nguyên Chiêu Lâm hỏi.
“Vương phi có tấm lòng nhân hậu như vậy sẽ không có kết cục thế này, đừng có giả mù sa mưa nữa, Kỳ ma ma và Hoả Ca Nhi cũng không muốn gặp Vương phi.” Lục Nguyệt nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Cánh cửa lại đóng lại.
Nguyên Chiêu Lâm khẽ thở dài, đứa nhỏ đó sắp chết sao?
Cô không biết vết thương của Hoả Ca Nhi nặng đến mức nào, cũng không biết đại phu ở đây chữa cho cậu bé thế nào, nếu không xử lý đúng cách, rất có thể giác mạc sẽ bong ra và nhiễm trùng nhãn cầu.
Tính mạng với cô mà nói nặng hơn tất thảy, cuối cùng cô vẫn không thể yên tâm ăn cơm, mở hộp thuốc ra lấy vài viên thuốc kháng sinh rồi đi ra ngoài.
Kỳ ma ma bán thân cho Vương phủ, Hoả Ca Nhi là nô tài từ nhỏ, sống ở viện thấp phía sau Phượng Nghi Các.
Nguyên Chiêu Lâm đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng cũng tìm thấy.
“Ngươi tới đây làm gì?” Kỳ ma ma nhìn thấy cô, hai mắt sưng đỏ nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đầy thù hận.
“Ta muốn gặp Hoả Ca Nhi.” Nguyên Chiêu Lâm nói.
“Ngươi đi đi, bà cháu chúng ta không chịu nổi!” Kỳ ma ma lạnh lùng nói.
Nguyên Chiêu Lâm thử xin lỗi: “Ta xin lỗi, ta không biết bảo thằng bé sửa nhà vệ sinh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này…”
“Ngoài ý muốn? Thằng bé mới chín tuổi, chỉ có thể làm một số công việc quét dọn, thế nhưng ngươi lại bảo nó đi sửa nhà xí, công việc sữa chửa đó có người chuyên làm riêng, nhưng ngươi không cho phép người đó làm, mà bắt thằng bé phải làm, ngươi cố ý làm khó nó.
Thằng bé mới chín tuổi, sao lòng dạ ngươi lại độc ác đến thế?”
Đối mặt với từng lời chất vấn phẫn nộ của Kỳ ma ma, Nguyên Chiêu Lâm không biết phải giải thích thế nào.
Trước giờ cô vốn không giỏi ăn nói.
Cô chỉ đành đưa mấy viên thuốc kháng sinh cho Kỳ ma ma: “Cho cậu bé uống mấy viên thuốc này, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên…”
Viên thuốc trnog tay cô bị Kỳ ma ma hất xuống đất, bà ta hung hăng giẫm lên nó: “Không cần, mời Vương phi về cho, bà đây không muốn mắng người, muốn tích đức cho cháu trai.”
Nguyên Chiêu Lâm nhìn viên thuốc đã biến thành bột thì rất đau lòng, thuốc kháng sinh trong hòm thuốc không có nhiều lắm.
Nhìn khuôn mặt vừa giận vừa buồn của Kỳ ma ma, cô biết nói gì cũng vô ích, đành quay lưng bỏ đi.
Đêm đó Hoả Ca Nhi đã ốm nặng.
Kỳ ma ma vẫn rất được lòng Sở Vương, sau khi biết tình hình, Sở Vương đặc biệt sai thuộc hạ mời Lợi đại phu nổi tiếng trong Kinh thành tới.
Lợi đại phu nhìn thấy tình hình xong thì lắc đầu, không kê đơn thuốc, bảo mọi người chuẩn bị hậu sự.
Kỳ ma ma đau lòng khóc tê tâm liệt phế, tiếng khóc truyền đến tai Nguyên Chiêu Lâm, cô bước nhanh ra ngoài, kéo Lục Nguyệt đang vội vàng đi qua: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hoả Ca Nhi sắp không xong rồi.” Lục Nguyệt rất vội, cũng bỏ qua sự ghét bỏ cô mà trả lời.
Nguyên Chiêu Lâm cuống lên, về phòng lấy hòm thuốc rồi chạy qua.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...