Dưới Vương Triều Cổ Đại


Nguyên Chiêu Lâm ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng và quan tâm của Chử Minh Thúy.


“Có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không?” Chử Minh Thúy hỏi.


Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu, theo bản năng rút tay về: "Không cần, cảm ơn."

Tề Vương Vũ Văn Trú kéo Chử Minh Thúy lại, vẻ mặt không vui liếc nhìn Chiêu Lâm, nói với Chử Minh Thúy: "Người như nàng ta, quan tâm làm gì?"

Chử Minh Thúy trở về đứng bên cạnh Tề Vương, nhàn nhạt liếc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nàng ta có vẻ hơi kinh ngạc, thì thào nói: "Đều là người một nhà cả mà."

“Nàng thật tốt bụng.” Tề Vương nắm lấy tay Chử Minh Thúy, hai người đứng bên nhau như một đôi bích nhân.


Nguyên Chiêu Lâm đột nhiên cảm thấy xung quanh rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo này đến từ Vũ Văn Dụ.


Người trong lòng mình, đứng cạnh một nam nhân khác, sao không khiến hắn tức giận được chứ? Nguyên Chiêu Lâm thầm nghĩ.



Bên trong điện vang lên tiếng thút thít.


Mọi người đều ngạc nhiên và đồng loạt nhìn về phía cửa.


Rèm được vén lên, một người hầu tóc trắng như tuyết đi ra, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt thê lương ủ rũ, khàn giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, mời các vị nương nương, Vương gia và Vương phi vào điện."

Người này là Lý công công, hầu hạ Thái thượng hoàng đã bốn mươi lăm năm.


Vẻ mặt mọi người lặng đi, đau xót đi theo Lý công công vào điện, bước chân rất nhẹ, gần như là nín thở.


Nguyên Chiêu Lâm đi theo sau Vũ Văn Dụ, cố gắng kiềm chế cơn chóng mặt của mình.


Trong điện, đã có rất nhiều người.


Thái hậu và Hoàng thượng đang ngồi ở bên giường, Hoàng hậu cũng đang canh một bên, huynh đệ của Thái thượng hoàng cũng chính là các vị Vương gia đã sớm hồi triều, ngày hôm qua họ đã vào cung, vẫn luôn trông coi trong điện.


Các ngự y trong cung đều đến, đứng thành hai hàng, vẻ mặt trang nghiêm.


Nguyên Chiêu Lâm âm thầm quan sát, thấy màn che màu vàng được cuộn lên, một ông lão mặt mày tiều tụy đang nằm trên long sàng, gối kê rất cao, ông ấy đang há miệng hít thở, miệng giống như một hố đen, hốc mắt trũng xuống.


Tiếng khóc là của Thái hậu, bà ta đang ngồi ở mép giường, mặc xiêm y rộng rãi, cả người trông rất gầy.


Bà ta lấy khăn tay lau nước mắt, dù cố kìm nén nước mắt nhưng vẫn phát ra tiếng khóc nức nở.



Thấy mọi người đi vào, bà ta ngẩng đầu lên, nước mắt không kìm được mà nghẹn ngào: "Mau quỳ xuống, tiễn đưa Hoàng tổ phụ của các con."

Mọi người quỳ xuống, Nguyên Chiêu Lâm cũng quỳ xuống.


Một con chó nhỏ từ ngoài điện chạy vào, kêu ăng ẳng bò lên giường Thái Thượng Hoàng, cũng không ai ngăn cản.


Từ khi Thái Thượng Hoàng nuôi con chó này, coi nó như tâm can bảo bối, nhìn thấy nó sẽ rất vui mừng, con chó chạy đi hai ba ngày cũng không thấy quay lại, vài ngày đó Thái Thượng Hoàng cũng không ăn gì.


Thái Thượng Hoàng nhìn thấy chú chó con, vốn dĩ hô hấp khó khăn, con ngươi trợn lên, lộ ra vẻ mặt hiền hòa, ông đưa tay lên vuốt ve chú chó con nằm bên người mình.


Chú chó con kêu ăng ẳng với ông.


Bên trong điện chỉ có tiếng chó con kêu.


Nguyên Chiêu Lâm như bị sấm sét đánh trúng, cả người ngây dại.



Cô thế mà hiểu được tiếng chó kêu, chú chó con đang thương tiếc chủ nhân của nó sắp rời đi.


Cô có được kỹ năng này từ khi nào? Cô có thể nghe hiểu tiếng chó sao?

Thái Thượng Hoàng run rẩy vuốt ve chú chó, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hoàng đế, tuy rằng không nói được, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ủy thác.


Minh Nguyên Đế biết ý tứ của Thái Thượng Hoàng, vội nói: "Phụ hoàng cứ yên tâm, trẫm nhất định sẽ đối xử tốt với Phúc Bảo."

Thái Thượng Hoàng mỉm cười mãn nguyện, ôn nhu nhìn Phúc Bảo, hơi thở thoải mái hơn trước.


Thái Hậu nghẹn ngào nói: "Thái Thượng Hoàng, các tôn nhi đều ở đây rồi, ngươi không nhìn một chút sao?"

--------------------


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui