Ngày mà mẹ Thẩm về nhà, là lần mà Bạch Chí Thiện ở lại phòng khách lâu nhất.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia loại tụ hội nhỏ như này, mẹ của Thẩm Ngôn mời rất nhiều bạn đến.
Mà những người bạn ấy cũng mang theo con mình tới đây.
Có thêm trẻ con, không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.
Vài đứa trẻ rất thích Bạch Chí Thiện, suốt ngày gọi “chị, chị”, hơn nữa còn rất nghịch ngợm, toàn nắm lấy quần áo của cô để chơi.
Mẹ Thẩm là người rất nhiệt tình, nói chuyện cũng dịu dàng, khiến người ta khó mà từ chối được tấm lòng hiếu khách của bà.
Chơi đùa với bọn nhỏ xong, sau đó nói chuyện với người lớn, cuối cùng Bạch Chí Thiện cũng có thể về phòng.
Mà Lý Diệp và ba mẹ của Thẩm Ngôn vẫn đang nói chuyện ở phòng khách.
Ở đây mấy ngày rồi nhưng Bạch Chí Thiện vẫn không thể nào sử dụng vòi hoa sen một cách thuần thục được.
Lúc mới dùng, cô đã bị nước ở trên đỉnh đầu làm ướt cả người.
Mà lần này cũng như vậy, quần áo của Bạch Chí Thiện đều ướt sũng.
Cuối cùng cô phải quấn khăn tắm đi ra ngoài, nghĩ một lát, cô quyết định bôi thuốc trước rồi mới mặc áo ngủ.
Nhưng tìm một lúc mà vẫn không thấy thuốc.
Đi đi lại lại trong phòng mấy lượt, cô chẳng thể tìm thấy bóng dáng của lọ thuốc ở đâu.
Sau đó ngoài cửa vang lên tiếng động, âm thanh của trẻ con truyền tới, mang theo sự vui vẻ và hồn nhiên.
Bạch Chí Thiện nhớ ra ban nãy cô không có khóa cửa, cô quấn khăn tắm đi tới đó, sau đó nắm tay cửa vặn xuống vài cái, mấy đứa trẻ cười nghịch ngợm xuất hiện trước mặt cô.
“Chị ơi, chị ơi, chơi cùng chúng em đi.”
Bạch Chí Thiện sửng sốt, đang muốn đưa bọn trẻ ra ngoài thì Thẩm Ngôn đi vào, đưa bọn chúng ra ngoài.
Cuối cùng, cậu nhìn Bạch Chí Thiện đang chỉ quấn một cái khăn tắm, đóng cửa lại theo bản năng.
Đám trẻ con ồn ào ngoài cửa một lúc, sau đó tiếng động nhỏ dần rồi biến mất.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người, bầu không khí quái dị vô cùng.
Bạch Chí Thiện đi đến bên cửa, mở cửa ra một chút, còn cô đứng phía sau cánh cửa.
“Cậu, cậu… đi ra ngoài đi.”
Thẩm Ngôn đến gần cô.
Bạch Chí Thiện lơ đãng nhìn hộp thuốc trong tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt nghi hoặc, sao nó lại ở trong tay của Thẩm Ngôn?
“Cậu để ở bên ngoài.”
Thẩm Ngôn nâng tay lên, đưa cho cô.
Bạch Chí Thiện giơ tay ra nhưng cậu lại không đưa cho cô.
“Bạch Chí Thiện, để tớ bôi cho cậu.”
“Tớ có thể tự…”
Giọng nói cô càng ngày càng nhỏ, bởi vì cánh cửa ở sau lưng đã đóng lại.
Khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, Thẩm Ngôn như đang ép sát cô.
“Có thể không?”
“Có thể mà…”
“Nhưng tớ muốn nhìn một chút.”
Cách một cánh cửa.
Bên ngoài, người lớn đang trò chuyện vui vẻ, bầu không khí trong phòng lại yên tĩnh đến lạ thường, tựa như hai người có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Bạch Chí Thiện nhận ra được điều gì đó, hai tay nắm chặt khăn tắm, tim đập nhanh như đang đánh trống.
Một lúc sau, anh mắt cậu di chuyển xuống phía dưới.
“Có thể nhìn không?”
Phòng tuyến tâm lý như ngày càng sụp đổ, hơi thở của Bạch Chí Thiện như ngừng lại, khuôn mặt ửng hồng, cô cắn răng nói:
“Cậu mơ đi.”
Cánh tay đang chống ở cửa của cậu buông xuống, xoa nhẹ bên hông cô, khiến cho khăn tắm đã lỏng lẻo càng thêm lỏng lẻo, tựa như giây sau cậu có thể không chút lưu tình mà kéo nó xuống
“Vậy thì liếc một cái thôi.”
Khuôn mặt của Bạch Chí Thiện đỏ như máu.
Căn phòng lại chìm vào im lặng, Thẩm Ngôn “khụ” một tiếng, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, khóe miệng khẽ cong lên như đang cố nhịn cười.
“Bạch Chí Thiện, cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Bạch Chí Thiện: “…”
Bạch Chí Thiện đẩy tay cậu ra, nói:
“Thẩm Ngôn, cậu đừng nghịch nữa.”
Sau đó cô lấy hộp thuốc trong tay cậu, chỉ là cậu không buông ra, cứ nắm chặt lấy.
“Tớ bôi cho cậu.”
Bạch Chí Thiện không muốn để ý đén cậu, trực tiếp mở cửa rồi đẩy cậu ra ngoài.
Mẹ Thẩm đột nhiên gọi cậu, lúc này Thẩm Ngôn mới buông tha cho cô, cũng trả lại thuốc cho cô.
Bạch Chí Thiện bôi thuốc và mặc quần áo xong xuôi thì đi đến bàn học.
Mấy ngày hôm nay Thẩm Ngôn đều giảng bài cho cô, đuổi thế nào cũng không đi, hơn nữa còn mang sách vở của cậu sang đây.
Khiến cho cô chẳng thể chuyên tâm ôn tập, bởi vì thời gian cậu nhìn cô còn nhiều hơn thời gian cậu học nữa.
Bạch Chí Thiện chẳng có cách nào với cậu cả, một bên buồn rầu vì chẳng thể tập trung, một bên lại hưởng thủ ánh mắt của cậu.
Nhưng mà, cô lại cảm thấy vui mừng.
Chiếm hữu ánh mắt của cậu một cách bí mật
Bạch Chí Thiện nhìn khỏe miệng đang cong lên của mình trong gương, bỗng trở nên tỉnh táo.
Có nên mong chờ hay không? Có nên nói rõ ràng hay không? Sau khi nói rõ ràng rồi thì sao? Lại nên làm như thế nào? Cậu ấy sẽ để ý không?
Cô có thể… Hy vọng không? Cho dù một ngày nào đó cũng sẽ mất đi.
Bạch Chí Thiện vừa mở cửa phòng ra, tiếng đàn vĩ cầm từ phòng khách đã truyền đến, cô ngẩn người, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, đứng ở một góc.
Trong phòng khách, người lớn ngồi trên sô pha, khuôn mặt mang theo ý cười, nhìn người vì bọn họ mà biểu diễn.
Đám trẻ con đã chơi mệt thì ngồi trong lòng của ba mẹ, ánh mắt tò mò nhìn anh trai đang chơi đàn vĩ cầm.
Bạch Chí Thiện nhìn Thẩm Ngôn đang kéo đàn, vẻ mặt tập trung, động tác dịu dàng như gió xuân tháng ba, khí chất của cậu như thu lại, tựa như đang chìm đắm trong thế giới âm nhạc của mình.
Cậu ấy thật giỏi, cái gì cũng chơi tốt.
Thẩm Ngôn kéo được một nửa thì dừng lại, cậu đang muốn nói về phòng thì mẹ Thẩm đi lên, lấy cây đàn trong tay cậu rồi đưa cho cậu microphone.
“Hát một bài cho mọi người nghe đi!”
Nói xong, không đợi Thẩm Ngôn mở miệng, mẹ Thẩm quay đầu, nói chuyện với bạn bè:
“Thằng bé này ấy, nó giành được giải thưởng của một cuộc thi hát lúc nhỏ đấy.”
“Con trai tôi có năng khiếu về mảng âm nhạc, mọi người nghe một chút để thả lỏng đi.”
Nghe mẹ Thẩm và ba Thẩm nói xong, người lớn ngồi trên sô pha nhìn cậu bằng ánh mắt mong chờ.
Thẩm Ngôn: “…”
Mỗi lần tụ hội đều như vậy, Thẩm Ngôn đã quen rồi, vẻ mặt cậu bình thường, lấy điện thoại ra để xem lời.
Cậu hắng giọng, thử microphone, sau đó bắt đầu hát.
Vốn dĩ không muốn sự xuất hiện của mình làm phiền bọn họ, Bạch Chí Thiện đang chuẩn bị về phòng bỗng dừng lại.
Bạch Chí Thiện xoay người lại, ánh mắt không thể tin được dần trở nên mờ mịt.
Quá giống.
Cô về phòng, lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên, click mở âm nhạc.
Không biết mọi chuyện kết thúc khi nào, cửa bị người ta gõ vài tiếng Bạch Chí Thiện cũng không biết.
Lúc này giao diện chính của điện thoại của cô là:
【Anh là cậu ấy sao?】
“Bạch Chí Thiện.”
Bạch Chí Thiện lấy lại tinh thần, bối rối đặt điện thoại lên mặt bàn.
Thẩm Ngôn gõ cửa vài cái mà không thấy có người đáp lại nên cậu mở cửa, đi đến bên cạnh cô.
“Muốn đi tản bộ không?”
Khi nhìn thấy Thẩm Ngôn lái xe máy điện xuất hiện, Bạch Chí Thiện ngây ngốc nhìn cậu.
“Không phải là đi dạo à? Sao cậu lại….”
“Lên đi, đưa cậu đi dạo.”
Bạch Chí Thiện do dự lắc đầu:
“Đã muộn rồi, không tốt lắm đâu…”
Cuối cùng vẫn là lên xe, Bạch Chí Thiện có chút khó xử, cố gắng không để đùi chạm vào cậu.
“Không thể ở bên ngoài quá lâu, đi một chút rồi về nhé?”
Thẩm Ngôn chống chân xuống đất, nghiêng đầu nhìn cô, hàng lông mi dài nhiễm ánh sáng, đôi mắt đen láy mang theo ý cười.
“Sẽ an toàn trở về.”
Cậu đưa cô qua dòng người đông đúc ở trung tâm thành phố, đi qua những tòa nhà cao tầng, cuối cùng đi tới vùng ngoại thành ít người.
Bạch Chí Thiện nhìn phong cảnh bên đường, gió đêm thổi nhè nhẹ, cô say mê cảm giác này, quên luôn cả thời gian.
Cô chưa từng ngắm nhìn bầu trời như thế này bao giờ, tựa như cả người đang hòa nhập với nhau, không thể miêu tả cảm giác này được.
Thật tuyệt!
“Thẩm Ngôn, có phải cậu thường xuyên làm việc này không?”
“Ừm.”
Vùng ngoại thành rất ít xe cộ, xe máy điện chạy trên con đường sạch sẽ, xung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến Bạch Chí Thiện muốn nắm lấy góc áo của cậu, dựa vào lưng cậu, thưởng thức hương thơm thanh mát của cậu.
Khi mở mắt ra, Bạch Chí Thiện nhìn thấy có nhiều xe máy điện hơn.
Bạch Chí Thiện tò mò nhìn chằm chằm.
“Người đó đang dắt chó đi dạo hả?”
Thật là kỳ lạ.
“Ừm.”
“Đáng yêu quá! Muốn sờ nó ghê…”
Thẩm Ngôn cười một tiếng, đi tới gần chủ nhân của chú chó kia, khoảng cách được thu hẹp lại, có thể nhìn thấy được bộ lông đen trắng sạch sẽ của chú cún.
Bạch Chí Thiện có chút hưng phấn, một tay đặt lên vai cậu.
“Thẩm Ngôn, cậu nhìn nó đi, nó thật sự xinh đẹp.”
“Có muốn sờ nó không?”
“Muốn.”
“Được thôi.”
Bạch Chí Thiện không biết Thẩm Ngôn nói cái gì với chủ nhân của chú cún này, cuối cùng người đó cười hiền lành, xe cũng dừng lại.
Bạch Chí Thiện có chút ngốc:
“… Làm sao vậy?”
Thẩm Ngôn vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên vai cậu, nói:
“Không phải muốn sờ nó à?”
“Xuống dưới mới sờ được, chủ nhân của nó rất vui lòng.”
Bạch Chí Thiện xuống xe, gặp người chủ của con chó, có hơi mất tự nhiên.
Chú chó nhỏ như có chút xấu hổ, nó đứng sau chân của chủ nhân, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại.
Vẫn là Thẩm Ngôn đi lên sờ đầu nó, sau đó Bạch Chí Thiện mới dám đưa tay sờ.
Quá đáng yêu, trái tim cô suýt chút nữa là tan chảy rồi.
Thẩm Ngôn nhìn cô gái đang cong môi, nghe tiếng cười giòn tan của cô, ánh mắt tối hơn một chút, không tự chủ được mà nhìn cô lâu hơn.
Một chuyến này, không hề vô ích.
Bóng đêm buông xuống, gió trở nên lạnh hơn.
Bạch Chí Thiện chào tạm biệt chú chó nhỏ, đứng lên, nhìn theo bóng dáng xa dần của bọn họ, dậm dậm đôi chân đã tê dại, nhìn Thẩm Ngôn đã lên xe, cô đi qua, đứng bên cạnh cậu.
“Bạch Chí Thiện, chúng ta đi về.”
“Ừm.”
Lần này, ánh mắt cô nhìn cậu đã khác trước đây, như là xác định được gì đó.
Cực kỳ hâm mộ, tò hò và ngạc nhiên, rất nhiều loại cảm xúc hòa trộn vào với nhau, trở nên phức tạp cực kỳ
“Thẩm Ngôn.”
Cô gọi cậu.
Cậu nghiêng đầu nhìn qua, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên mặt cậu, có vẻ vô cùng dịu dàng.
“Có người nào từng nói rằng, cậu…”
“Tớ làm sao?”
“Không có gì.”
Bạch Chí Thiện vịn vào vai cậu rồi ngồi lên xe, đột nhiên cô như nghĩ tới gì đó, hỏi cậu
“Giọng hát của cậu rất giống… Cậu còn nhớ Tùy Tiện không?”
Thẩm Ngôn chậm rãi vặn chìa khóa xe, trả lời:
“Có nhớ, là một ca sĩ mạng mà cậu thích.”
“Đúng vậy, nhưng cậu biết không, mấy hôm trước anh ấy mời tớ đi xem anh ấy biểu diễn, vừa đúng lúc anh ấy cũng đang ở thành phố này.”
Thẩm Ngôn nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng hơi cong lên.
“Vậy cậu có đi không?”
Một lát sau.
“Vậy Thẩm Ngôn, cậu có muốn đi không? Không phải cậu cũng thích anh ấy sao? Nếu cậu muốn đi, thì chúng mình….
Đi cùng nhau nhé?”
Cùng nhau…
Bạch Chí Thiện vừa nói xong, bàn tay phải bỗng cảm thấy ấm áp, mềm mại.
Còn để cậu nắm tay rồi.
“Được, cùng nhau.”
.
.
Ngày 28 tháng 7 hôm ấy, cách thời gian biểu diễn còn hai giờ, Bạch Chí Thiện đứng trước tủ quần áo, vò đầu vò tóc.
Sau khi quyết định mặc gì thì giây sau lại thay đổi.
Bạch Chí Thiện nhìn chằm chằm chiếc váy màu trắng kia, bắt đầu suy nghĩ.
Mấy năm nay đọc sách, Bạch Chí Thiện chưa từng mặc váy.
Nhưng hôm nay, ý nghĩ muốn mặc váy vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức khiến gương mặt của cô nóng lên, vô cùng thẹn thùng.
Muốn mặc váy… Cho cậu nhìn.
Bạch Chí Thiện không nhịn được mà ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, chẳng thể khống chế được nhịp tim đang tăng nhanh của mình.
Cuối cùng, sau khi mặc xong rồi, Bạch Chí Thiện đi ra ngoài, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, lôi kéo góc váy của mình.
Nhưng Thẩm Ngôn không có ở đây, Bạch Chí Thiện đứng ở cửa, chỉ thấy một chiếc xe dừng trước mặt.
Tài xế nhìn cô, hơi gật đầu, ý bảo cô lên xe.
Là tài xế tư nhân của nhà Thẩm Ngôn.
Sau khi Bạch Chí Thiện lên xe, vốn dĩ còn cho rằng Thẩm Ngôn ở bên trong, nhưng sự thật lại là không có.
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Thẩm Ngôn gọi đên.
“Tớ còn ở bên ngoài, cậu ngồi xe để chúc Chu đưa tới đó, tớ ở đó chờ cậu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...