Sở Dĩnh thật sự cảm thấy Chu Tự Hàn rất ngây thơ, chỉ là mơ hồ cảm thấy người đàn ông này ngây thơ lại có chút đáng yêu không tả được, dùng từ đáng yêu hình dung Chu Tự Hàn, ách...... Sở Dĩnh chà xát cánh tay, da gà cũng nổi đầy lên.
Mặc bộ áo choàng tắm ra ngoài, ngồi ở trên giường, Sở Dĩnh sờ sờ sợi dây bạch kim trên cổ chân, trước kia khi Lăng Chu đưa cô cái này cũng từng nói với cô: "Đây là lắc chân do anh đặt làm, cài khóa rồi, đời này em sẽ không thể bỏ chạy được." Khi đó Lăng Chu bao nhiêu tuổi, mới hai mươi tuổi mà thôi, sao bây giờ Chu Tự Hàn lại cũng có ý nghĩ như vậy.
Chỉ là, bây giờ suy nghĩ một chút, cô và Chu Tự Hàn qua lại như thế này, chớp mắt một cái cũng đã hơn nửa năm rồi, đúng là Chu Tự Hàn thật sự coi như đàng hoàng, Sở Dĩnh vốn còn tưởng rằng ngay cả một tháng anh cũng không thể chịu nổi đấy.
Chu Tự Hàn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy cô ngồi ở trên giường vuốt ve sợi dây bạch kim ở trên cổ chân, cái biểu tình kia...... Ánh mắt Chu Tự Hàn hơi trầm xuống, không phải là cô lại nghĩ tới tên tiểu tử họ Lăng kia chứ.
Rất nhiều chuyện, cho dù là Chu Tự Hàn cũng không thể không cảm thấy thất bại, dù anh có khả năng, cũng không thể xóa đi một đoạn quan hệ của Sở Dĩnh và Lăng Chu trong quá khứ, không phải mấy tháng, cũng không phải là mấy năm, từ trước đến nay, toàn bộ mười hai năm.
Có lúc Chu Tự Hàn cũng không thể không bội phục bảo bối nhà anh, việc này cần bao nhiêu cố chấp chứ, từ mười sáu tuổi đến hai tám tuổi, chỉ yêu một người đàn ông, mặc dù Lăng Chu và bảo bối nhà anh nhất định không có kết quả, nhưng Chu Tự Hàn vẫn không nhịn được mà ghen tỵ với anh ta, anh ta chiếm quá nhiều thời gian của bảo bối.
Gần như giờ nào phút nào Chu Tự Hàn cũng đang đấu tranh với Lăng Chu trong lòng Sở Dĩnh, giống như anh trai anh nói, việc đó rất khó, rất vất vả, anh phải kìm chế được tính nóng nảy của mình để bao dung bảo bối nhà anh, đuổi người ở trong lòng cô đi từng chút từng chút một, cho đến khi một chút bóng dáng cũng không còn, đây là một công trình lớn, không thể nói chính xác phải mất bao lâu, nhưng anh nhất định sẽ làm được, hơn nữa, phải làm được.
Lăng Chu đưa đến cái vòng chân kia, thật sự bị anh ném mất rồi, ném vào trong hồ nhân tạo ở nhà, bảo bối nhà anh cũng chỉ có thể đeo đồ anh đưa.
Chu Tự Hàn đi tới, đùa nghịch lắc chân trên chân cô mà hỏi: "Thích không?" Sở Dĩnh liếc xéo anh một cái: "Chu Tự Hàn, em cũng làm lắc chân, gắn bảng tên cho anh như vậy, anh có thích không?"
Chu Tự Hàn xuy một tiếng cười: "Được! Gắn tên của bảo bối nhà anh, anh còn ước mà không được đấy." Người đàn ông này? Trông chờ Chu Tự Hàn hiểu được liêm sỉ, cơ bản là việc không thể làm được.
Chu Tự Hàn đưa tay vỗ vỗ mặt của cô: "Con heo lười nhỏ, thay quần áo đi, đi ăn rồi một lát nữa chúng ta đi tắm suối nước nóng, từ nơi xa xôi chạy tới nơi rừng núi hoang vu này, cũng không phải chỉ tới ngủ thôi." Sau đó lục lọi quần áo phù hợp cho Sở Dĩnh mặc.
Sở Dĩnh tức giận đẩy anh ra, trừng mắt liếc anh một cái: "Nếu không phải bị anh giày vò, sao em có thể dậy trễ như thế chứ?" Chu Tự Hàn cười hắc hắc: "Giày vò cái gì chứ? Đây là vận động khỏe mạnh, giải tỏa sinh lý trong người cũng có thể làm người ta cảm thấy vui vẻ, em dám nói buổi tối hôm qua em không thoải mái không, nhưng anh nhớ, em còn luôn miệng bảo anh nhanh lên một chút, dùng sức một chút đi!"
Mặt Sở Dĩnh đỏ thẫm, nhặt gối ôm trên giường lên đập anh đến mấy lần, Chu Tự Hàn phối hợp diễn trò, ai u ai u vài tiếng, bộ dáng kia khỏi phải nói chắc chắn là giả.
Sở Dĩnh bỏ qua ôm gối mặc kệ anh, mặc quần áo xong, liền bị Chu Tự Hàn giữ chặt tay, lôi đi ra ngoài, mười ngón tay đan xen, làm cho Sở Dĩnh sinh ra một loại cảm giác vô cùng thân thiết, thậm chí loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn so với khi ở trên giường. Tay Chu Tự Hàn lớn mà ấm áp, loại ấm áp này từ lòng bàn tay chậm rãi kéo dài đến trong lòng, làm người ta rất khó bỏ đi. Sở Dĩnh vội vàng lắc đầu một cái, mình đang nghĩ gì vậy.
Hai người ở trong làng du lịch ngây người hai ngày, ngay cả đình viện cũng không ra khỏi, ăn cơm, ngủ, tắm suối nước nóng, ngắm những vì sao, đây là toàn bộ nội dung của hai người, dĩ nhiên, thời điểm làm điều này thường rất lãng mạn, cũng sẽ bị cầm thú Chu Tự Hàn này làm cho dẫn tới thịt, muốn đứng lên, trừ eo có chút chua, lưng đau ở ngoài một chút, hai ngày nay Sở Dĩnh trôi qua rất tốt, cho tới khi rời khỏi làng du lịch, thế nhưng có mấy phần không nỡ dâng lên trong lòng.
Chu Tự Hàn đẩy cô lên xe, khởi động, rời đi, đi được một đoạn đường mới nói: "Gần đây anh có quá nhiều chuyện, không đi được trong thời gian quá dài, chờ hết bận rộn, chúng ta đi ra ngoài du lịch vui vẻ một chút, Nhật Bản hoặc là đi châu Âu đều được, chỉ cần là chỗ bảo bối nhà anh muốn đi, người đàn ông của em đều có thể dẫn em đi."
Sở Dĩnh thật sự có chút cảm động: "Chu Tự Hàn, anh không phải đối tốt với em như vậy đâu, thật đấy!" Chu Tự Hàn đưa tay sờ sờ mặt của cô: "Ngốc phải không, lúc này nói không cần cái gì, nếu là người phụ nữ bình thường, thì cũng nên nhào tới nhiệt tình cho người đàn ông của em một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn." Nói xong miệng rộng thật sự lại gần, bị Sở Dĩnh đẩy ra: "Đang trên đường cao tốc rồi, đừng làm rộn nữa."
Chu Tự Hàn vui vẻ: "Không làm khó cũng được, vậy bảo bối nhà ta nhớ, em nợ anh một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn đó." Sở Dĩnh không khỏi bị anh chọc cười: "Chu Tự Hàn sao anh lắm miệng vậy?" "Lắm miệng thì lắm miệng, mò được lợi ích thực tế ở chỗ bảo bối nhà ta thật là khó." Chu Tự Hàn nói xong, đưa di động cho Sở Dĩnh, thở dài nói: "Mở máy đi! Tranh thủ được mấy ngày rãnh rỗi thì giờ đã hết rồi."
Sở Dĩnh buồn cười nhếch miệng lên, nhấn nút mở máy, vừa mới mở máy, điện thoại liền reo lên, Sở Dĩnh đưa điện thoại cho anh: "Là trợ lí Từ gọi tới."
Chu Tự Hàn nhận: "Con mẹ nó cậu là quỷ hả, tôi vừa mới mở máy thì cậu liền gọi điện thoại tới." Trợ lí Từ cũng không muốn quấy rầy ông chủ nghỉ phép, nhưng ông chủ từng nói chuyện này với anh, dù gì thời điểm có thư từ cũng phải lập tức thông báo, huống hồ, hôm nay người này cũng tới, anh dám chậm trễ sao: "Chu tổng, nhà họ Nhạc bên kia có liên lạc, buổi sáng hôm nay hai vợ chồng ông Nhạc và cậu của Sở tiểu thư đã đến thành phố B, tôi bố trí cho bọn họ ở tại Lâm Hải, có phải anh và Sở tiểu thư sẽ nhanh chóng trở lại hay không?"
Chu Tự Hàn quét mắt nhìn đồng hồ: "Ừ, ước chừng hai giờ nữa chúng tôi đến nơi." Đặt điện thoại xuống, Chu Tự Hàn trầm ngâm mấy giây mới nói: " Bảo bối, anh đã liên lạc với nhà họ Nhạc."
Sở Dĩnh sững sờ, tiếp theo nhăn mày lại: "Anh nói là ông bà ngoại của em ở bên kia sao?" Chu Tự Hàn gật đầu một cái: " Chuyện của cha em, nếu như có nhà họ Nhạc tham gia sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, hơn nữa, nên suy nghĩ trên góc độ của mẹ em, như vậy thì cũng tốt hơn, em cứ nói đi?"
Đại khái không ai biết rõ ý nghĩ của mẹ hơn Sở Dĩnh, năm đó mẹ cố ý muốn gả cho cha, cho nên không được ông ngoại chấp nhận, trừ cha là tiểu tử nghèo nghèo rớt mồng tơi ở ngoài, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là mẹ đã đính hôn.
Không phải Sở Dĩnh vô cùng hiểu, là do mẹ từng nói với cô rất nhiều chuyện về nhà ngoại, mặc dù đã là thế kỷ hai mươi mốt, nhà ngoại lại có rất nhiều truyền thống như trước kia, hôn nhân cũng không ngoại lệ.
Từ lúc mẹ học ở trường cấp ba, đã định ra hôn ước với con trai trưởng của nhà họ Tô, sau khi rơi vào bể tình với cha cô, dứt khoát hủy bỏ hôn ước, lúc ấy ngoài việc bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc, nhà họ Nhạc cũng trịnh trọng tuyên bố từ đó không còn con gái Nhạc Thu Mạn này nữa.
Lúc Sở Dĩnh nghe, cảm thấy giống như trở lại thời kỳ dân quốc, cách làm của ông ngoại cô rất chuyên quyền độc đoán, quả thật chính là người của xã hội phong kiến có tính gia trưởng, không phân rõ phải trái, không hề có tình người.
Sau đó sự nghiệp của cha cô thuận lợi, mẹ cũng có mang cô trở về một lần, ở trước cửa lớn cổ kính quỳ hơn nửa ngày, cũng không thể vào cửa, cho tới bây giờ, Sở Dĩnh còn nhớ rõ lúc ấy cô không ngừng ầm ĩ vì đầu gối đau, hơn nữa, trên mặt mẹ rất cô đơn và thất vọng.
Sở Dĩnh có thể hiểu được tâm trạng của mẹ, nhưng trái tim vẫn lạnh lùng đối với ông bà ngoại chưa từng gặp mặt như cũ, sau đó cha cô lại gặp chuyện không may, mẹ con các cô khó khăn như vậy cũng chưa từng tới cửa cầu xin, hiện tại gặp mặt còn có ý nghĩa sao?
Chu Tự Hàn liếc cô một cái, thử nói: " Bảo bối, dù sao em cũng không phải là mẹ em, rất nhiều việc, em không nên quyết định thay dì, máu mủ tình thân sẽ ràng buộc vĩnh viễn, quy định của nhà họ Nhạc không phải chúng ta có thể lý giải được, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, thái độ của ông ngoại em cũng hòa hoãn hơn, nếu như mẹ em biết, anh nghĩ bà ấy sẽ rất vui mừng, dù sao bà ấy cũng là con gái của nhà họ Nhạc, điểm này vĩnh viễn không thay đổi được."
Sở Dĩnh bỗng nhiên nói: "Chuyện của cha em rất khó xử lý có đúng hay không?" Chu Tự Hàn cũng không có ý giấu giếm: "Là có chút biến hóa, bây giờ Trần Tư Yến bị giám định ra tinh thần có vấn đề, nếu cứ như vậy thì lời khai của bà ta sẽ không thể làm chứng để nộp lên được, một chiêu này của lão đại nhà họ Lăng vừa hung ác lại âm hiểm, vì cứu Lăng Thủ Chính ra ngoài, bắt đầu không chừa thủ đoạn nào rồi, chuyện này để nói sau đi, nếu để cho anh bắt được cái chuôi, ngay cả lão đại nhà họ Lăng cũng không giữ được, em cũng không cần lo lắng, trừ Trần Tư Yến, còn có Phương Thành nữa."
"Phương Thành sao?" Sở Dĩnh suy nghĩ một chút: "Anh nói là thư ký riêng của Lăng Thủ Chính sao?" Chu Tự Hàn gật đầu một cái: "Chính là anh ta, tiểu tử này đi theo Lăng Thủ Chính nhiều năm như vậy, phút cuối cùng vừa thấy tình huống không tốt, liền muốn chạy trốn ra nước ngoài, muốn sung sướng, còn chưa có ra biển đã bị cảnh sát tóm gọn rồi, có anh ở đây, đừng thấy lúc này Lăng Thủ Chính được đi ra ngoài, hai ngày nữa sẽ phải vào trong lại, thật ra thì không có nhà họ Nhạc nhúng tay vào thì cũng không thành vấn đề, chỉ là phải phí chút hơi sức, nhưng nếu như nhà họ Nhạc ra mặt, cha em dựa vào thân phận con rể của nhà họ Nhạc, mấy lão già trong ủy ban kỷ luật kia cũng sẽ không che đậy thay nhà họ Lăng nữa, vụ án của cha em cũng sẽ ra ánh sáng rất nhanh thôi, mặc kệ nói thế nào, em phải gặp người nhà họ Nhạc trước, nếu như bọn họ dám cho bảo bối nhà anh sắc mặt không tốt, về sau anh lại tìm người thu thập bọn họ."
Sở Dĩnh bị giọng của anh chọc cười, bĩu môi lầm bầm một câu: " Anh cứ nói mạnh miệng đi." Chỉ là có Chu Tự Hàn, Sở Dĩnh thật sự cảm thấy bình tĩnh rất nhiều.
Hai người vừa vào đại sảnh của khách sạn, đã nhìn thấy trợ lí Từ cúi đầu khom lưng nói chuyện với mấy người bình thường, đứng hai bên là mấy vị nam nữ trung niên, cũng có mười mấy hơn hai mươi người, vây xung quanh hai vị lão nhân ngồi trên sofa.
Sở Dĩnh gần như lập tức nhận ra người tóc bạc trắng ngồi bên trái nhất định là bà ngoại cô, mặc dù đã lớn tuổi rồi,nhưng ngũ quan trên mặt, toàn bộ đều rất giống mẹ, vậy lão nhân bên cạnh là ông ngoại cô rồi! Đầu tóc râu ria hoa râm, bên tay chống một cây gậy, sống lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, nghiêm túc uy nghiêm, lại mang theo chút nho nhã, nhìn lại những người xung quanh, Sở Dĩnh mới hiểu được, khí chất trên người mẹ do đâu lại có, đây là một loại lắng đọng của gia tộc, thời đại thư hương vọng tộc mới có như vậy.
Ngược lại ông ngoại cô rất nghiêm túc, rõ ràng trên mặt bà ngoại cô có mấy phần kích động, Chu Tự Hàn dắt Sở Dĩnh đi tới, Nhạc lão phu nhân nhìn thấy Sở Dĩnh, không tự chủ được mà đứng lên, một người đàn ông khoảng bốn mươi bên cạnh vội dìu lấy bà.
Hai tay bà cụ bắt được Sở Dĩnh, quan sát trên dưới một hồi lâu, rất kích động nói: "Rất giống, thật sự giống mẹ con năm đó như đúc, cháu gái của ta, những năm này phải chịu bao nhiêu khổ rồi, đều tại ông ngoại con già nên hồ đồ, đuổi con gái ra ngoài thì đã đành, nhiều năm như vậy cũng không nghe ngóng tin tức gì."
Ông Nhạc tằng hắng một cái: "Nó chọn tiểu tử Sở Cảnh Sơn kia, ngay cả cha mẹ cũng không cần, tôi còn muốn đứa con gái này làm cái gì hả?" Người đàn ông trung niên bên cạnh cười nói: "Tốt lắm, tốt lắm, nếu như chúng ta đã gặp lại, cũng đừng đề cập tới chuyện cũ nữa, Dĩnh Nhi, ta là cậu Nhạc Nam Thần của cháu, đã gặp qua cháu khi cháu còn bé, cháu còn nhớ rõ không?"
Nhạc Nam Thần rất nho nhã, vừa nhìn chính là một học giả, ở cự ly gần, Sở Dĩnh mới nhớ tới, có chút ấn tượng mơ hồ, liền gật đầu một cái.
Nhạc Nam Thần sờ sờ tóc của cô: "Cháu và Thu Mạn thật sự rất giống nhau, bây giờ mẹ cháu đang ở nơi nào vậy?" Sở Dĩnh vừa muốn gọi điện thoại về nhà, điện thoại di động liền vang lên, số gọi tới chính là số điện thoại ở nhà.
Sở Dĩnh vội vàng nhận, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của dì giúp việc: "Sở Dĩnh, không thấy chị Thu Mạn ở đâu hết."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...