Đuổi Tình Yêu Đi

Sở Dĩnh có chút do dự, Lăng Chu chợt bắt được bả vai của cô: "Dĩnh Nhi, một lát thôi......" Sở Dĩnh sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Lăng Chu, rõ ràng hôm nay tâm tình Lăng Chu có chút không bình thường, Sở Dĩnh suy nghĩ một chút: "Vậy nói ở trên xe đi." Hai người lên xe của Lăng Chu.

Sở Dĩnh nghiêng đầu nhìn Lăng Chu một chút, từ khi ngồi vào trong xe, anh liền nắm tay lái không nói lời nào, cả người tản mát ra một loại mâu thuẫn rối rắm khổ sở, Sở Dĩnh chợt phát hiện, thật ra thì có rất nhiều việc cô muốn khắc sâu như vậy, giống hiện tại, cô bình tĩnh ngồi cùng Lăng Chu như vậy, giống như những chuyện khắc cốt ghi tâm trước đây đều đã qua rồi, cho nên nói, tình yêu này sâu sắc hơn cũng không vượt qua được thời gian.

Sở Dĩnh đang muốn mở miệng hỏi anh, liền nghe Lăng Chu nói: "Dĩnh Nhi, tại sao năm đó em chia tay với anh, cầu xin em, nói cho anh biết sự thật đi, đừng dùng lời nói gạt anh, như vậy anh có vẻ rất ngu xuẩn."

Sở Dĩnh không ngờ anh vẫn rối rắm vì những việc này, trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Là cha anh tìm tôi, bảo tôi chia tay với anh, ông ấy không muốn anh vì tôi mà từ bỏ việc học ở nước ngoài, ông ấy sợ tôi làm trễ nãi tương lai của anh."

Lăng Chu chợt ngẩng đầu nhìn cô: "Cũng bởi vì chuyện này, cho nên em liền phá bỏ con của chúng ta sao?" Sở Dĩnh nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu, quay đầu đi không nhìn anh: "Lăng Chu, anh cũng biết, đứa bé kia đến tuyệt đối là ngoài ý muốn, cho dù chúng ta không có chia tay, tình huống lúc đó, làm sao chúng ta có thể giữ đứa bé kia được?"

"Tại sao không thể nào?" Lăng Chu khổ sở gầm nhẹ: "Đó cũng là đứa bé của anh, tại sao em lại tự quyết định một mình như vậy?" Trong lòng Lăng Chu rất mâu thuẫn, anh hận không thể quay trở về thời gian đó, dù là trở về lúc Sở Dĩnh chia tay với anh, thì anh đều cảm thấy tốt hơn một chút so với hiện tại, nếu như khi đó bọn họ không chia tay, nếu như đứa bé kia vẫn còn, nếu như anh không có ra khỏi nước, có lẽ hôm nay cũng sẽ không trở thành bộ dáng này.

Sở Dĩnh quay đầu lại, quan sát anh một lát, thử hỏi: "Lăng Chu, rốt cuộc thì sao, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lăng Chu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô mấy giây, chợt quay đầu đi: "Không có gì, Dĩnh Nhi rất xin lỗi, hôm nay trong lòng anh rất loạn, về sau......" Lăng Chu còn chưa nói hết lời, đi kèm một hồi tiếng còi bén nhọn thật dài, tiếp theo đó là đông một cái, xe bị cái gì đó va vào một phát, đi thẳng về phía trước vài mét, cũng may trước mặt không có xe.


Hai người cùng quay đầu lại, Sở Dĩnh không khỏi xoa xoa huyệt thái dương, nghi ngờ có phải trên người mình gắn thiết bị định vị hay không, sao Chu Tự Hàn luôn có thể tìm được cô, hơn nữa hành vi của người đàn ông này bây giờ, tính toán chuyện gì, vì lửa đố kị nên muốn đụng chết Lăng Chu, nhân tiện giải quyết luôn cả mình sao, vẫn là vì phát hỏa.

Sở Dĩnh vừa mới đẩy cửa xe ra, Chu Tự Hàn đã hung hăng từ phía sau đi tới, căn bản không để ý đến cô, trực tiếp đi vòng qua bên kia mở cửa xe, đưa tay bắt được cổ áo Lăng Chu liền lôi đi ra ngoài, giơ tay lên đấm một quyền.

Một quyền này đánh cho vừa ngoan vừa nặng, người Lăng Chu lảo đảo bị anh đánh ngã, không đợi anh ta đứng lên, Chu Tự Hàn đi lên đá một cước, Sở Dĩnh vừa nhìn thấy tư thế anh giận dữ thế, thật sự có thể đánh chết Lăng Chu, Lăng Chu cũng không phải là Triệu Quân, hơn nữa đây là hiểu lầm có được hay không?

Sở Dĩnh vội vàng xông tới cản anh: "Chu Tự Hàn, anh nổi điên làm gì, hãy nghe em nói, nghe em giải thích......" "Nghe em giải thích cái rắm......" Trên mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng hiện đầy tức giận, trong mắt bị lửa đố kị đốt màu đỏ bừng, lúc này mới qua vài ngày yên ổn hả? Mẹ nó Lăng Chu này lại dám đụng tới bảo bối nhà anh, hơn nữa, bảo bối nhà anh dám giấu anh ở cùng người đàn ông chết tiệt này, thật sự coi Chu Tự Hàn anh là rùa rụt đầu rồi.

Thật sự không phải là Chu Tự Hàn phái người theo dõi Sở Dĩnh, là hôm nay thỉnh thoảng nghe thấy mấy người phụ nữ trong phòng thư kí nói vừa tan tầm cô ta và bạn trai muốn đi xem phim gì gì đó.

Chu Tự Hàn trở lại phòng làm việc, liền bắt đầu suy nghĩ dường như anh và bảo bối nhà anh còn chưa xem phim chung, trừ lễ chiếu mở màn của Thanh Liên ra, vậy căn bản không tính là có.

Chu Tự Hàn cũng không nhớ rõ lần cuối mình xem phim là lúc nào rồi, 15 hay là 16 tuổi, trên căn bản, từ sau trung học cơ sở anh liền mất đi hứng thú đối với loại hoạt động ngây thơ vô ý nghĩa này, có chút thời gian rảnh, không bằng trực tiếp thuê phòng, càng sảng khoái hơn, nhưng bỗng nhiên bây giờ anh lại nảy ra ý nghĩ này rồi, tưởng tượng một chút, anh và bảo bối nhà anh cùng nhau ngồi ở trong rạp chiếu phim tối đen, anh ôm cô, cầm thức uống và bỏng ngô cho cô, mặc dù có chút ngu quá chừng, nhưng dường như rất mê người.


Nghĩ vừa đúng lúc hôm nay là Chủ nhật, không bằng hẹn bảo bối nhà anh từ trong nhà ra ngoài xem phim một chút, sau đó đi hóng gió bên ngoài, giống như một đôi nam nữ bình thường nhất hẹn hò như vậy, hình như hai người bọn họ còn chưa từng hẹn hò qua.

Chu Tự Hàn càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí có chút không thể chờ đợi, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại về nhà, là dì giúp việc nhận, bà nói Sở Dĩnh đã trở về nhà mẹ của cô.

Chu Tự Hàn cúi đầu nhìn qua đồng hồ, định hôm nay về sớm một chút, trực tiếp qua đón bảo bối, ăn cơm tối ở bên ngoài, xem phim, sau đó đi hóng gió.

Chu Tự Hàn lập kế hoạch tốt, xe dừng ở bên ngoài khu chung cư nhà mẹ Sở Dĩnh, còn chưa kịp gọi điện thoại đâu, đã nhìn thấy chiếc xe dừng đằng trước sao nhìn nhìn quen mắt như vậy, xem biển số một chút, nhìn lại bóng dáng mơ hồ bên trong, lông tơ cả người cũng nổi lên trong nháy mắt, không hề nghĩ ngợi, đạp cần ga đụng tới, vào lúc này Sở Dĩnh còn dám ngăn anh, dưới mắt anh còn dám che chở người đàn ông khác rất rõ ràng như vậy.

Chu Tự Hàn giận dữ, sắc mặt cũng có chút vặn vẹo: "Con mẹ nó em nhanh tránh ra cho anh, hôm nay không phế anh ta, anh liền không phải đàn ông." Anh dùng lực đẩy Sở Dĩnh ra, lửa giận công tâm, làm sao khống chế sức mạnh, Sở Dĩnh bị anh đẩy ra ngoài một cái, té thật xa, đầu đụng vào trên đường vòng hình răng cưa, lập tức cảm thấy một hồi đau nhói trên cái trán, giống như có thứ gì chảy xuống, Sở Dĩnh sờ sờ đầy máu.

Bên Chu Tự Hàn kia, Lăng Chu đã đứng lên, cũng bắt đầu đánh trả rồi, hai người đấu ở chung một chỗ, giống hai con thú, hiển nhiên Lăng Chu không phải đối thủ của Chu Tự Hàn, mấy cái liền bị Chu Tự Hàn đè xuống đất, Chu Tự Hàn đánh một quyền lại một quyền, vung tới dựa theo mặt Lăng Chu, lỗ mũi, trong miệng Lăng Chu đều là bọt máu, nhìn qua tương đối đáng sợ.


Nhưng mà Chu Tự Hàn một chút ý tứ dừng tay cũng không có, đánh đỏ ngầu cả mắt, tiếp tục như vậy, thật sự anh có thể đánh chết Lăng Chu, Sở Dĩnh giùng giằng, xông tới kéo cánh tay Chu Tự Hàn: "Chu Tự Hàn hãy nghe em nói, em thật sự không có gì với anh ấy cả, nói đúng là nói mấy câu, thật đấy, thật đấy, em thề......" Sở Dĩnh giải thích không có mạch lạc.

Chu Tự Hàn giống như bình tĩnh lại, chút lý trí trở về, để quả đấm xuống, đứng lên, lại đưa tay níu lấy cổ áo Lăng Chu, đẩy anh ta đến trên cây khô phía sau, cúi đầu tiến tới bên lỗ tai anh ta nhỏ giọng nói: "Cha cậu hại Sở Dĩnh thành như bây giờ, cậu còn có mặt mũi tìm đến cô ấy, mẹ nó nếu là tôi thì đã sớm tránh xa rồi." Buông anh ta ra, dắt Sở Dĩnh đi.

Lăng Chu chậm nửa ngày mới trở lại bình thường, lảo đảo trở về trong xe, ngơ ngác ngồi một hồi, Chu Tự Hàn nói không sai, anh còn tới tìm Sở Dĩnh làm cái gì? Mới vừa rồi đối mặt với Sở Dĩnh, thế nhưng anh không mở miệng được, anh không thể tưởng tượng bộ dáng Sở Dĩnh hận anh, anh cũng không có dũng khí nói ra sự thật, bởi vì người đó là cha của anh.

Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn kéo lên xe, xe lái một lát, Sở Dĩnh cảm thấy cái trán càng ngày càng đau, sắc mặt Chu Tự Hàn lạnh lùng âm trầm ném cho cô một cái khăn lông nói: "Ấn cái trán, muốn chết không có dễ dàng như vậy." Giọng nói của anh hung tợn, ngược lại Sở Dĩnh lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại cô cũng không sợ Chu Tự Hàn, anh chính là điển hình miệng cứng lòng mềm, trong miệng nói hung ác, thật ra thì thật sự sẽ không tính toán với cô như thế nào, chẳng qua người đàn ông này rất dễ nổi giận, hơn nữa có tật xấu không phân tốt xấu liền động thủ, có chút đáng ghét.

Sở Dĩnh dùng khăn lông đè lại cái trán, còn bồi thêm một câu: "Thật sự không phải em hẹn gặp mặt Lăng Chu, đã sớm chia tay với anh ấy rồi, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra."

Ai ngờ tên khốn Chu Tự Hàn này gật gật đầu nói: "Anh hiểu biết rõ, nếu là hẹn hò, cũng sẽ không hẹn cửa chung cư nhà em." Sở Dĩnh ngạc nhiên: "Anh biết sao còn đánh?" Chu Tự Hàn nói: "Mặc kệ có phải là hẹn hò hay không, tiểu tử này dám đến tìm em, nên chuẩn bị chịu đòn."

Đột nhiên Sở Dĩnh cảm thấy gân xanh ở ót không ngừng giật giật, hít một hơi sâu nói: "Chu Tự Hàn, lấy bạo chế bạo một ít thôi, không phải đối với người nào cũng hữu dụng, Lăng Chu không phải là Triệu Quân."


Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Em xong chưa, anh cũng chưa có tính sổ với em đâu, thì sao, nhìn anh đánh tiểu tử kia, trong tâm đau phải không? Xuống xe." Sở Dĩnh nhìn lướt qua bên ngoài xe, mới phát hiện, xe Chu Tự Hàn dừng ở cửa bệnh viện, Sở Dĩnh không khỏi mím môi một cái.

Vết thương trên trán Sở Dĩnh đúng là không nhẹ, vết thương hình tam giác, may hai đường, tiêm phòng uốn ván, hai người mới ra khỏi bệnh viện, vừa ngồi lên xe, Sở Dĩnh liền hỏi anh: "Chu Tự Hàn, mới vừa rồi lúc ấy có phải là anh thật sự muốn đụng chết em và Lăng Chu hay không?" Chu Tự Hàn nghiêng người đeo dây nịt an toàn lên cho cô: "Em muốn làm uyên ương cùng mệnh với tiểu tử kia sao, nghĩ hay quá, chính là anh muốn cảnh cáo hắn ta, chớ cõng người trèo tường, lúc này anh đại nhân đại lượng mới tha thứ, lần tới cũng sẽ không dễ dàng như vậy."

Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Chu Tự Hàn, cái người này có thể kiềm chế tính tình phách vương hay không, còn nữa, đã nói với anh mấy lần rồi, em và Lăng Chu đã thật sự chia tay rồi."

"Là chia tay, nhưng em dám nói, trong lòng em không có một chút bóng dáng của anh ta không hả? Mà anh còn nhớ rõ, lúc em bệnh mơ hồ, trong miệng gọi Lăng Chu Lăng Chu, gọi còn âu yếm nhắc tới, con mẹ nó anh còn tưởng rằng là gọi anh chứ, vì thế vui mừng chừng mấy ngày, ầm ĩ nửa ngày, là anh hiểu sai ý em, trong lòng nghĩ, đều là người tình cũ, còn có cái vòng chân đó, anh không rõ, tiểu tử kia có cái gì tốt, để cho em không bỏ được như vậy, luôn luôn nhớ nhung sáu năm liền."

"Vòng chân gì?" Sau hơn nửa ngày Sở Dĩnh mới hồi phục tinh thần lại: "Vòng chân của em ở chỗ nào rồi?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng: "Em đừng muốn, anh đã ném từ sớm rồi." Giọng nói chua như uống nửa vạc dấm.

Xe dừng vào gara để xe, Sở Dĩnh xuống xe, khập khễnh đi vào trong, cổ chân đau một chút, Chu Tự Hàn người này quả thật chính là đàn ông bạo lực, đẩy cô một cái thiếu chút nữa biến thành nhân sĩ trọng thương tàn phế.

Đi chưa được mấy bước, bị Chu Tự Hàn chặn từ phía sau ôm ngang đi lên, Sở Dĩnh nháy mắt mấy cái, mới vừa rồi người đàn ông này ở bệnh viện, còn tức giận ngay cả đỡ cũng không đỡ cô một cái, cứ để cho cô đi ra như vậy, tại sao vào lúc này lại ôm cô?

Chu Tự Hàn cúi đầu thấy Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm không nháy mắt một cái, không vui nói: " Tìm người đàn ông khác sau lưng anh, hôm nay có công, phải ôm đi vào." Vẻ mặt không được tự nhiên này, nhìn qua có vài phần rất kì lạ, Sở Dĩnh chợt buồn cười, cô phát hiện, thật ra thì người đàn ông Chu Tự Hàn này bạo lực ở ngoài nhưng thật ra bên trong rất ngây thơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui