Kể từ khi Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn ở chung một chỗ, chỉ có thể về nhà một lần vào chủ nhật, cho nên Sở Dĩnh quý trọng thời gian ở chung với mẹ hơn, Sở Dĩnh vô cùng may mắn khi mẹ cô là một người mẹ sáng suốt, biết lúc nào thì nên giả bộ hồ đồ, ví dụ như chuyện của cô và Chu Tự Hàn, bên ngoài cũng la hét ầm ĩ thành ra như vậy rồi, làm sao giấu giếm được mẹ cô, coi như ban đầu khi cô chuyển đến chỗ của Chu Tự Hàn, mẹ cô cũng chỉ nói một câu: "Dĩnh Nhi, mẹ hy vọng nhất chính là con vui vẻ, trừ chuyện này, mẹ không muốn qua cái khác, con đứa nhỏ này suy nghĩ rất nặng nề, có lúc phải học buông tha một chút xem, có lẽ sẽ có một vùng trời đất khác."
Sở Dĩnh cảm thấy mẹ của cô là một người thông minh, có thể chú ý đến cảm xúc nhỏ bé mẫn cảm nhất trong lòng cô, đã nhiều năm như vậy, hầu như mẹ rất ít khi đề cập tới những chuyện kia, giống như cố ý tránh.
Sở Dĩnh ngồi ở trên ghế sa lon còn băn khoăn, Trần Tư Yến có quan hệ như thế nào với cha mẹ, nghe bà ấy nói là học muội của cha mẹ, nhưng bà ấy có chút phức tạp, kì lạ như thế.
Nhạc Thu Mạn đem trái cây đã cắt gọn bưng ra đưa cho Sở Dĩnh, Sở Dĩnh ngẩng đầu lên thử mở miệng nói: "Mẹ, mẹ có biết Trần Tư Yến không?" Sắc mặt Nhạc Thu Mạn rõ ràng cương cứng một chút, đĩa trái cây trong tay nghiêng về một bên, Sở Dĩnh vội vàng nhận lấy.
Nhạc Thu Mạn ổn định tâm trạng, nhìn con gái: "Làm sao con biết người đó?" Sở Dĩnh ậm ờ nói: "Thỉnh thoảng con gặp phải, bà ấy nhắc đến cha với con, nói là con có chút giống với cha, còn nói mình học cùng trường đại học với hai người."
Nhạc Thu Mạn ngồi ở bên cạnh con gái, sờ sờ mặt của cô nói: "Dĩnh Nhi muốn hỏi mẹ, có phải bà ấy có liên quan với sự kiện kia của cha con hay không?" Sở Dĩnh nhìn mẹ không khỏi hỏi một câu: "Vậy có liên hệ sao, bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện của cha con năm đó đúng là có rất nhiều điểm nghi vấn, đều nói cha con là tham quan, vậy tiền cha con tham ô đi đâu rồi?"
Nhạc Thu Mạn thở dài: "Dĩnh Nhi, nghĩ tới những chuyện này làm gì, có người nói gì đó với con phải không?" Sở Dĩnh rũ mắt xuống: "Không ai nói với con cái gì cả. Con chỉ là khó hiểu mà thôi."
Nhạc Thu Mạn trầm mặc hồi lâu mới nói: "Dĩnh Nhi, đã qua lâu như vậy rồi, nói những thứ này còn có ý nghĩa gì, mặc dù chuyện cha con khiến cho cuộc sống của con lệch khỏi quỹ đạo, nhưng đồng thời mẹ lại rất vui mừng chứng kiến, con trưởng thành lên, hiểu chuyện, Dĩnh Nhi trước kia vô cùng ngây thơ, mẹ đã từng lo lắng vì chuyện này thật lâu, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, con không có qua lại với đứa bé Lăng Chu kia, cũng là đúng, mẹ mệt mỏi, nên đi ngủ trước đây, tối nay con cũng đừng đi, đã hơn mười giờ rồi, buổi tối khuya, một người phụ nữ đi đường ban đêm cũng không an toàn lắm."
Sở Dĩnh biết đây là mẹ lừa gạt không muốn nói cho cô biết rồi, Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rưỡi, hôm nay cô cũng không muốn trở về, đến bây giờ Chu Tự Hàn cũng không gọi điện thoại, đoán chừng chính anh cũng có chương trình khác.
Sở Dĩnh cảm thấy, nhiệt độ Chu Tự Hàn đối với mình cũng không khác lắm nên lui, nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của mẹ, nhớ tới lời nói năm đó chú Lăng nói với cô, cha có người phụ nữ khác ở bên ngoài, liên hệ với dáng vẻ kì lạ của Trần Tư Yến, Sở Dĩnh không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ người phụ nữ ở bên ngoài của cha cô là Trần Tư Yến, cho nên mẹ mới không muốn nhắc tới.
Nghĩ như vậy, dường như rất có đạo lý, sau khi cha cô chết, mẹ liền cực ít khi nhắc tới cha, đột nhiên Sở Dĩnh cảm thấy, mình giống như tiến vào trong một cái mê cung thật lớn, sương mù dày đặc trước mắt, nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.
Mẹ nói rất đúng, đã qua sáu năm, nhắc tới chuyện này lần nữa, có ý nghĩa gì, mặc dù cô biết người phụ nữ bên ngoài của cha chính là Trần Tư Yến, hoặc là chuyện của cha năm đó có tấm màn đen khác, có thể làm gì, với năng lực bây giờ của cô, có thể làm cái gì chứ? Đây là một xã hội rất thực tế, thực tế lại tàn khốc.
Sở Dĩnh thu thập khay trà, tắm rửa qua, vừa mới trở về phòng của mình, Chu Tự Hàn liền gửi tin nhắn tới, hiện tại trình độ chơi xấu của người đàn ông này đã đạt tới đỉnh điểm.
Sở Dĩnh ném khăn lông trên đầu sang một bên, gọi một cú điện thoại, Chu Tự Hàn nhìn số gọi tới một chút, ngay cả nhận cũng không nhận, trực tiếp tắt máy.
Sở Dĩnh tức giận hàm răng nghiến ken két, nhưng trong lòng cũng biết, đừng nhìn người đàn ông này vô lại, nếu như mình không đi xuống, nói không chừng anh thật sự có thể chạy lên, đến lúc đó, cô giải thích với mẹ như thế nào đây.
Sở Dĩnh nhanh chóng mặc quần áo, tóc cũng không sấy, rón rén đẩy cửa phòng mẹ ra nhìn một chút, mẹ giống như ngủ thiếp đi, lúc Sở Dĩnh đang cảm thấy gay go, liền nghe mẹ cô nói: "Lén lút làm cái gì đấy? Muốn đi thì đi đi! Mẹ biết con gái lớn không dùng được, giữ người ở lại, tâm cũng bay mất."
Sở Dĩnh ha ha cười khúc khích hai tiếng rồi đi tới: "Mẹ, vậy con đi trước, mẹ đừng quên uống thuốc, cuối tuần con theo mẹ đi kiểm ta sức khỏe." Ra cửa, Sở Dĩnh mới hậu tri hậu giác phát hiện, mẹ cô thật sự hiểu lầm rất sâu, thật sự coi cô và Chu Tự Hàn là nghiêm chỉnh nói yêu thương.
Sở Dĩnh vừa ra chung cư liền nhìn thấy Chu Tự Hàn tựa vào trên cửa xe, nhìn thấy cô, còn cúi đầu nhìn qua đồng hồ: "Sáu phút mười tám giây, mặc dù không chuẩn nhưng cũng miễn cưỡng thông qua, thật ra thì anh còn rất hi vọng em không xuống, cho anh cơ hội đi lên thăm hỏi cha mẹ vợ tương lai."
Sở Dĩnh tức giận hừ một tiếng: "Nếu đúng coi như cha mẹ vợ như vậy, cha mẹ vợ Chu tổng thật sự cũng không ít, dự đoán có thể tổ chức thành một đoàn."Mở cửa xe sẽ phải ngồi vào đi, không nghĩ lại bị Chu Tự Hàn lôi kéo một phen, thân thể di chuyển một cái liền đem cô đặt ở trên cửa xe, nắm được cằm của cô nâng lên, bình tĩnh nhìn cô thật lâu, mới nói: "Sở Dĩnh, anh phát hiện ra anh thật sự rất thích em, phải làm thế nào đây?"
Sở Dĩnh ngẩn người, tia ánh sáng mây tía bên cạnh vào đáy mắt đen sâu của anh, màu sắc rực rỡ gần như làm người ta hoa mắt, hơn nữa, lần đầu tiên, Sở Dĩnh giống như thấy được hai chữ ở trong mắt của anh, nghiêm túc.
Sở Dĩnh thật sự có chút bị mê hoặc ở trong ánh mắt như vậy, chỉ tiếc chỉ cần một cái chớp mắt, cô liền tỉnh táo lại, người đàn ông này là Chu Tự Hàn! Việc xấu trước kia loang lổ thật sự khiến người ta mệt mỏi, trong từ điển của anh tại sao có thể có nghiêm túc, huống chi là đối với cô.
Mê hoặc trong mắt Sở Dĩnh biến mất không còn một mống trong nháy mắt, thay vào đó châm chọc: "Ồ! Khiến Chu tổng nổi danh khắp thiên hạ thích, tôi nên kích động tạ chủ long ân sao?"
"Cái người phụ nữ này......" Chu Tự Hàn giữ chặt cằm của cô, cúi gần, châm chọc trong mắt cô nàng này, làm anh cảm thấy tức giận khác thường, vừa cúi đầu giữ chặt cái miệng nhỏ nhắn này, hung hăng hôn cô.
Sở Dĩnh cũng không muốn biểu diễn ở dưới lầu nhà mình, một lát nữa để cho hàng xóm nhìn thấy cái gì rồi đi nói lung tung trong khu, nắm quả đấm đấm anh hai cái, vô dụng, bị anh giữ chặt cổ tay, gắt gao đè ở trên cửa xe, hôn ác hơn, đây cũng không thể coi là hôn, quả thật giống như dã thú một dạng, gặm cắn xé rách.
Trong miệng bắt đầu tràn ngập mùi vị gỉ sắt nhàn nhạt, Sở Dĩnh đoán môi của mình nhất định bị người đàn ông này cắn rách, có chút đau đớn chua xót, nhưng người đàn ông này còn chưa có ý nghĩ buông cô ra, ngược lại dùng cả thân thể dínhvào cô, bàn tay cũng bắt đầu có ý xấu, sờ tới ngang hông của cô, lôi kéo khóa kéo trên quần bò Sở Dĩnh, ý ở chỗ này liền muốn gì kia......
Sở Dĩnh bị anh hôn đến mức đại não có chút thiếu dưỡng khí, chóng mặt không ngừng, nhưng căn bản lý trí vẫn còn nữa, Chu Tự Hàn không biết xấu hổ, cô còn phải thở, nhấc chân, uốn gối, hướng về phía chỗ hiểm của Chu Tự Hàn mà đá một cái.
Chu Tự Hàn gần như lập tức buông Sở Dĩnh ra, khom người che đáy quần, xoay tròn tại chỗ mấy vòng, Sở Dĩnh nhìn bộ dáng kia của Chu Tự Hàn, đau cũng có chút dữ tợn rồi, sợ anh thật sự điên lên, mở cửa xe đi vào chỗ ngồi, nhìn chằm chằm Chu Tự Hàn qua cửa kính xe, sống chết cũng không chịu mở cửa.
Chu Tự Hàn chậm chạp đi tới, nhìn dáng vẻ Sở Dĩnh vừa sợ lại vừa mâu thuẫnv, nói không ra tư vị gì trong lòng cả, anh có thể xử lí cô thế nào hả? Thời gian tới đây dài như vậy, anh động tới một đầu ngón tay của cô sao, gõ cửa kính xe, tức giận: "Em chạy cái gì? Anh còn có thể ăn em hả, mở cửa."
Sở Dĩnh hơi cân nhắc một tí xem lời này của anh là thật hay giả, suy nghĩ một chút mặc dù người này vô sỉ, thật sự là không có tiền lệ đánh phụ nữ, chính là không phân biệt được thời gian địa điểm, làm tình.
Sở Dĩnh mở khóa xe ra, chuyển qua ghế tay lái phụ một bên, Chu Tự Hàn lên xe ngồi xuống, còn đau rên một tiếng, nói thầm trong lòng, lần này cô nàng này có đủ ngoan độc rồi, nghiêng đầu liếc cô một cái, Sở Dĩnh lập tức nhích lại gần phía bên kia: "Việc này cũng không nên oán trách tôi, ai cho anh phát tình làm loạn ở trên đường cái?"
Chu Tự Hàn liếc cô một cái: " Phát tình cái gì, đó là anh không kìm hãm được có được hay không, thật sự đá tàn người đàn ông của mình, cho em tốt một chút, đi, về nhà."
Đoạn đường này Sở Dĩnh nhìn lén Chu Tự Hàn đến mấy lần, lúc người đàn ông này vừa mới hôn cô, tuyệt đối không tốt, cô có thể cảm thấy lệ khí tản ra trên người anh, chỉ có điều sau đó giống như biến mất.
Vào cửa, Sở Dĩnh vừa định đi lên, Chu Tự Hàn níu cô lại một phen, đắn đo một lát rồi mở miệng: "Sở Dĩnh, cha em......" Chu Tự Hàn vừa mới nói câu đầu, Sở Dĩnh liền cảm giác choáng váng, xoay người lại nhìn anh, trong mắt tràn đầy tức giận: "Chu Tự Hàn anh điều tra tôi sao? Anh muốn biết cái gì? Muốn biết cha tôi là tham quan, hay là muốn biết Lăng Chu......" "Lăng Chu, Lăng Chu, trong đầu em trừ hắn ta ra, còn có người khác sao? Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn anh nhẫn nại cũng có giới hạn, hiện tại liền nói cho em biết, em muốn nhớ thương hắn ta cũng không thể nhớ thương, trừ phi anh chết, nếu không cả đời này em đều là người của anh." Chu Tự Hàn cũng không đè ép được ngọn lửa đố kị này nữa, liền vèo vèo bốc lên.
Sở Dĩnh nhìn anh thật lâu, lạnh lùng nói: "Chu Tự Hàn, anh cảm thấy hai chúng ta như vậy có ý nghĩa sao?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng, rất ngây thơ trả lời một câu: "Không có ý nghĩa thì em cũng là của anh, không có liên quan gì với tên tiểu tử họ Lăng kia, còn nữa, Sở Dĩnh, căn bản anh không muốn hỏi em chuyện về Lăng Chu, chỉ là anh cảm thấy, sự kiện của cha em kia có chút kỳ lạ, em có cần thiết như mèo bị dẫm đuôi không, đây càng lộ ra em đang chột dạ."
Sở Dĩnh lại không cảm kích chút nào: "Chu Tự Hàn trong lòng của chính anh rõ ràng nhất, tại sao điều tra tôi, đừng có bày ra một bộ mặt Thượng Đế, Sở Dĩnh tôi không cần anh phải rủ lòng thương xót." Hất anh ra, lên tầng đóng cửa lại, tựa vào trên cửa, Sở Dĩnh bụm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, việc của cha bị Chu Tự Hàn vạch trần trước mặt, liền giống như mở ra một vết thương bên ngoài nhìn như vảy kết nhưng bên trong vẫn còn chảy mủ, những chuyện kia, những người đó là người Sở Dĩnh không muốn biết rõ nhất, không muốn nhớ lại nhất.
Sở Dĩnh phát hiện, mình thật sự rất giống mẹ, mình có thể suy nghĩ rất nhiều chuyện, chính mình tự đi suy đoán, nhưng không muốn người khác biết hoặc nhắc tới, hơn nữa người này là Chu Tự Hàn, lúc này Sở Dĩnh cảm thấy, mình giống như cởi sạch hết quần áo, trần truồng, lõa lồ đứng ở trước mặt anh.
Ở trước mặt Chu Tự Hàn, cô đã sớm mất tôn nghiêm kiêu ngạo, cô không muốn ngay cả một ít đồ vật cuối cùng này cũng bị tước đoạt, không biết qua bao lâu, cửa nhẹ nhàng gõ hai cái, truyền đến thanh của Chu Tự Hàn: " Bảo bối, không ầm ĩ với anh được không, thật ra thì anh cũng không có ý tứ gì khác cả, anh chỉ là muốn biết, khi đó em làm sao mà qua được, anh đau lòng......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...