"Bẩn sao?" Sở Dĩnh dựa vào trên thân cây, ngẩng đầu lên không chút trốn tránh nhìn thẳng vào mắt của Lăng Chu, đáy mắt anh ta bùng cháy ngọn lửa đố kị như không thể tha thứ cho sai lầm ấy, Lăng Chu may mắn hơn nhiều so với cô, anh ta được bảo vệ vô cùng tốt, tốt không đến biết cái thế giới này vốn rất dơ bẩn, cuộc sống của bọn họ ở trong đó sao có thể sạch sẽ được, chỉ là Lăng Chu và chính mình khi đó đều không thấy được thôi.
Có lẽ Lăng Chu vĩnh viễn cũng không biết lúc trước cha anh ta tới tìm mình nói lời nói kia thì tâm tình của cô, tương tự với điều kiện trao đổi, điểm xuất phát là vì Lăng Chu, lại đem kiêu ngạo của Sở Dĩnh hung hăng giẫm ở lòng bàn chân, lúc trước chia tay thay vì nói là vì tương lai của Lăng Chu, không bằng nói cô không muốn trở thành gánh nặng của Lăng Chu, nhà họ Lăng sẽ không chấp nhận cô, từ khi mới bắt đầu mẹ của Lăng Chu cũng không thích cô, nếu như cha cô không có xảy ra việc gì, có lẽ miễn cưỡng có thể đồng ý để cô gả cho Lăng Chu, nhưng Sở gia xong rồi, cha của Lăng Chu không có bỏ đá xuống giếng đã coi là rất có lương tâm, trong đó rất nhiều thứ liên quan đến quy tắc quan trường, không phải cô có thể hiểu được.
Nhưng cô vô cùng rõ ràng, đó chính là cha cô xong rồi, cô và Lăng Chu cũng xong rồi, cô sẽ không mặt dày mà bám lấy anh, bởi vì là Lăng Chu, cho nên anh càng không thể uất ức mình, bởi vì ngoài cô, còn có mẹ của cô, cô sẽ không để cho mẹ bởi vì chính mình mà bị khinh bỉ dù là rất nhẹ.
Tính cách của cô thực sự rất quật cường, nhưng đây là cách sống của cô, bỏ qua rồi, cái gì cô cũng mất thật rồi, mà Lăng Chu vẫn còn quá ngây thơ, anh ta đố kị đến phát hỏa với Chu Tự Hàn, anh ta nói Chu Tự Hàn bẩn, mình và Chu Tự Hàn ngủ chung lâu như vậy, không phải bẩn hơn à.
Sở Dĩnh không giãy giụa nữa, sức nặng toàn thân dựa vào trên cây to phía sau lưng: "Lăng Chu anh muốn nói cái gì? Chu Tự Hàn hay là tôi, anh đã cảm thấy tôi bẩn, hành vi hiện tại này đại biểu cho cái gì? Mấy giờ trước, anh nói chúng ta là bạn học cũ, giữa bạn học cũ, cũng phải có chút quá khứ như vậy hay không, tôi chưa có ý định mập mờ với anh, càng không nghĩ tới nối lại tình cũ, nếu như là lâu rồi anh không có tìm phụ nữ để phát tiết, tôi đề nghị anh nên đi tìm một người, tôi không có nghĩa vụ đi cùng anh."
Lăng Chu gần như kinh ngạc không tin nhìn cô, mới vừa rồi trong mấy cái nháy mắt, anh cảm thấy, có lẽ cô còn có tình cảm với mình, ít nhất anh nhìn thấy được cô mơ màng và hoài niệm, bọn họ có rất nhiều kỉ niệm tốt đẹp trong quá khứ, nhiều đến mức anh muốn quên cũng không quên được, nhiều đến mức anh không muốn buông tha, anh còn muốn thử lại lần nữa, có lẽ bọn họ còn có cơ hội, cho dù cô đi theo Chu Tự Hàn, cho dù trong quá khứ cô từng làm tổn thương anh như vậy, anh có thể không so đo tất cả, cái anh muốn chỉ là một cơ hội.
Là đàn ông, anh đã tương đối hèn mọn, hèn mọn đến mức khẩn cầu yêu thương, nhưng Sở Dĩnh, người đã từng nằm ở trong ngực anh, Dĩnh Nhi cùng anh mặc sức tưởng tượng về tương lai cùng nhau, đã sớm tan thành mây khói, người phụ nữ trước mắt lạnh lùng, thực tế lại tuyệt tình, chẳng qua là cô quá giống Dĩnh Nhi của anh mà thôi, Trương Phàn nói không sai, xác thực không có trí nhớ gì, vết sẹo còn chưa lành liền quên đau.
Lăng Chu chợt buông cô ra, xoay người trở về chung cư, sống lưng của anh thẳng tắp, khiến cho bóng lưng của anh ở dưới đèn đường càng thêm thon dài tuấn tú, Sở dĩnh nhìn anh biến mất ở cửa chung cư, dựa vào thân cây thở phào nhẹ nhõm thật lâu, đối mặt với Lăng Chu cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô trì hoãn một lát, mới đứng thẳng người, giơ tay lên gọi một chiếc xe taxi ngồi xuống, vốn là cô còn có chút sợ đụng phải người nhận ra cô, mặc dù John giúp cô chuẩn bị kính mát lớn có thể che kín nửa bên mặt, nhưng buổi tối muộn lại đeo kính mát, không phải càng giấu đầu lòi đuôi hơn sao, cho nên hiện tại kính mắt nằm ở trong túi của cô.
Lái xe là một bác tài xế hơi lớn tuổi, người rất tốt, hơn nữa rất hài hước, từ trong kính chiếu hậu nhìn cô một cái cười nói: "Cô gái xinh đẹp như vậy, buổi tối cũng không thể chạy lung tung, dễ dàng gặp chuyện không may."
Sở Dĩnh không khỏi lộ ra một nụ cười, vận khí của cô không tệ, người lão sư này không biết cô là người nào, cô nói địa chỉ, mặc dù thời gian không tính là rất muộn, dù sao cũng là vùng ngoại ô, lão sư phụ vẫn còn có chút do dự.
Sở Dĩnh cũng không muốn làm khó người khác: "Sư phụ, nếu như không muốn đi, cháu gọi một chiếc xe khác."
Lão tài xế nói: "Thôi, đi một chuyến đi! Một tiểu cô nương như cháu, coi chừng lại gặp phải người xấu." "Tiểu cô nương" Sở Dĩnh không khỏi buồn cười, khoảng cách của mình với tiểu cô nương cũng không biết bao xa, khó gặp được người tốt như vậy, Sở Dĩnh thông minh hơn người cũng thành khẩn nói tiếng: "Cám ơn."
Xe ra khỏi nội thành một lúc, Sở Dĩnh mới nhớ tới ttrong phòng chụp ảnh bị Chu Tự Hàn quấy rầy nên đã tắt điện thoại sau, cô đã quên mở điện thoại di động.
Nhớ tới người đàn ông Chu Tự Hàn kia, lấy điện thoại từ trong túi xách ra mở máy, mới vừa mở máy, điện thoại của Chu Tự Hàn liền đến, Sở Dĩnh nhận, gần như lập tức, tiếng hô của Chu Tự Hàn truyền đến trong loa: " Sở Dĩnh, con mẹ nó em đem điện thoại di động làm gạch hả!"
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, trực tiếp hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?" Thiếu chút nữa Chu Tự Hàn đem điện thoại trong tay đập đi, anh dễ dàng sao, vừa mới xuống máy bay liền gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết mình tới, thật ra thì cũng không có Sở Dĩnh giống như người phụ nữ khác, nói với anh đôi câu lời nói thân thiết, nhưng Sở Dĩnh chỉ nói một câu đơn giản đã biết, liền đem điện thoại di động tắt luôn, khiến cho Chu Tự Hàn buồn bực, mặt nhất thời liền đen lại.
Trợ lí Từ tới cùng anh, vừa nhìn ông chủ như thế, cũng biết khẳng định bị Sở Dĩnh làm cho tức giận, nếu không sao mặt khó chịu giống như đạp phải phân, vội vàng mang hai cây dây cung cho mình, đem giá trị cảnh giác nâng lên cấp bậc cao nhất, để miễn bị Chu tổng bắt được lỗi giận chó đánh mèo một trận, mất nhiều hơn được.
Chu Tự Hàn sinh tức giận một lúc, đến khách sạn, vừa nghĩ, Sở Dĩnh cũng không phải cá tính này, lúc nào thì đã cho anh hoà nhã, nói chuyện khó nghe có thể nghẹn chết người, nhưng anh cũng không biết mình tại sao rồi, hiện giờ lại thích Sở Dĩnh như vậy, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt kia, Chu Tự Hàn cảm thấy tức giận với bản thân mình thật sự không đáng, hơn nữa cùng đại bảo bối nhà anh, tức giận thật nghiêm túc, anh sớm tức chết rồi, vậy còn có thể sống đến lúc này.
Phỏng đoán lúc ấy, cô ấy đang quay quảng cáo ở phòng chụp ảnh, cho cô đánh một chút là được, Chu Tự Hàn tự khuyên mình nửa ngày, mới có thể hết giận, tiếp tục bàn chuyện làm ăn, đồng thời mang hết việc bận buổi tối làm xong, hủy một bữa tiệc buổi tối, sau đó ăn vài món đơn giản ở phòng ăn phía dưới khách sạn, trở về phòng thì gọi điện thoại cho Sở Dĩnh, ai biết còn tắt máy, gọi điện thoại cho John cũng tắt máy.
John cũng không ngu, cái tính cách của Chu tổng, nhưng anh không chọc nổi, Sở Dĩnh cũng không sợ, nhưng anh sợ, Sở Dĩnh đi theo cái gì kia Lăng cục, đến lúc Chu tổng hỏi anh, anh giải thích thế nào, người chịu tội thay cũng không dễ làm, dứt khoát tắt di động đi, đến không nhận, đợi tới lúc trở về Chu tổng hỏi anh, anh nói mình không cẩn thận để điện thoại di động rơi vào trong thùng nước.
Nghĩ xong lí do, John rất yên tâm thoải mái tắt điện thoại, Chu Tự Hàn tìm không ra John chỉ có thể gọi điện thoạ icho Sở Dĩnh, từ khi về phòng khách sạn liền bắt đầu gọi, ước chừng gọi hơn một giờ, rốt cuộc thời điểm kết nối được, Chu Tự Hàn còn có thể có tính khí có tốt là lừa gạt, không có chửi ầm lên là đã tận
Lực đè ép lửa giận.
Nhưng những thứ lửa giận đến chỗ Sở Dĩnh nơi này, giống như xác định một đấm đánh vào trong bông hoa, căn bản không có chỗ dùng sức, còn có vẻ giống như anh có chút cố tình gây sự.
Chu Tự Hàn hít một hơi thật sâu trầm giọng hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn: “Gần đến cửa rồi.”
Chu Tự Hàn cùi đầu nhìn đồng hồ một chút, không khỏi cắn răng cười: “Sở Dĩnh, em thật là đúng giờ, kim chỉ giờ vừa chỉ đúng vào chính giờ, sao lại không mở máy trong thời gian dài như vậy, chạy đến nơi nào điên khùng đi?” Giọng điệu này của Chu Tự Hàn giống như đang giáo dục con gái mới lớn. Sở Dĩnh sờ lên cái cái trán đau đớn co rút, cô có thể nói bởi vì ngại Chu Tự Hàn phiền cho nên mới tắt máy à.
Chu Tự Hàn nghe cô nửa buổi không nói lời nào, đoán được một mình cũng không muốn tin tưởng lý do kết hôn, thử hỏi cô: “Không phải bởi vì em chê anh gọi điện thoại hoài nên mới tắt máy chứ?”
Dĩ nhiên Sở Dĩnh sẽ không thừa nhận truốc mặt, cô cũng không phải là đứt gân não rồi, mặc dù bây giờ Chu Tự Hàn đối với cô không tệ, nhưng trên bản chất mà nói còn là một đầu cầm thú, không biết đến lúc ấy thú tính bắt đầu từ răng, cô xui xẻo đầu tiên: “Việc ấy, tôi phải xuống xe, lát nữa nói.” Trực tiếp cắt đứt điện thoại di động.
Lấy ví tiền ra trả tiền xe cho lão tài xế, lão tài xế liếc mắt nhìn biệt thự sang trọng phía sau lưng cô, không có nói với cô cái gì, thế nhưng hàm nghĩa trong ánh mắt, Sở Dĩnh nhìn tương đối rõ ràng, khẳng định cho rằng cô làm người tình cho người giàu, chỉ là suy nghĩ một chút, chẳng lẽ mình không phải là người tình của Chu Tự Hàn ư, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nào có chuyện như vậy.
Sở Dĩnh vào biệt thự, dì giúp việc ở trong phòng khách giơ điện thoại nhà nói: “Ông chủ, Sở tiểu thư về rồi…” Sau đó đem điện thoại đưa cho Sở Dĩnh: “Tiểu thư, là điện thoại của ông chủ.” Sở Dĩnh nhận lấy, đi thẳng lên lầu.
“Sở Dĩnh, mới vừa rồi anh hỏi em, em còn chưa có trả lời đấy!” Sở Dĩnh trợn mắt một cái, người đàn ông này có tật xấu, không phải tích cực như vậy làm cái gì?
Sở Dĩnh chỉ giả bộ ngu: “Hả? Cái gì? Tôi không nhớ rõ, Chu Tự Hàn tôi rất mệt mỏi, anh có thể bỏ qua cho tôi hay không…” Cách ống nói, Chu Tự Hàn cũng có thể nghe ra mệt mỏi trong giọng nói của cô, đoán rằng cô quay quảng cáo một ngày chắc là mệt muốn chết rồi, lại nghĩ một chút, mình hỏi cô vấn đề như vậy thật sự có chút buồn cười, lòng mềm nhũn, tức giận tiêu tán không ít: “Được, được, vậy em đi tắm nước nóng, ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai anh gọi lại cho em.” Nói xong sảng khoái đặt điện thoại xuống.
Chu Tự Hàncứ như vậy bỏ qua cho cô rồi, Sở Dĩnh còn có chút không quen lắm, liếc nhìn điện thoại, tiện tay ném trên giường, kéo khóa kéo ra đem váy cởi ra, đồ lót cũng tuột xuống, trùm khăn tắm lên vào phòng tắm tắm, nước đã cất xong rồi.
Cả người cô rúc vào trong nước ấm, không khỏi thoải mái rầm rì một tiếng, suy nghĩ một chút thật ra thì Chu Tự Hàn cũng không phải là quá ác liệt, có lúc cũng có thể nói điểm đạo lý, chỉ là, cảm giác hôm nayChu Tự Hàn có chút khác thường, là mình suy nghĩ nhiều à.
Chu Tự Hànđể điện thoại xuống, lập tức đem laptop từ trong túi lấy ra, tìm được hệ thống theo dõi, thiết bị theo dõi biệt thự tương đối hiện đại, lúc ấy Chu Tự Hànđể người ta thiết kế như vậy là muốn 360 độ không có góc chết, anh có thói quen nắm tất cả trong tay, chỉ là chức năng này dùng đến trên người đại bảo bối nhà anh cũng thuận nước đẩy thuyền (hợp lí), mặc dù có chút bỉ ổi, nhưng mà không có tiện nghi cho người ngoài, lại nói anh chính là nhớ cô rồi, xem một chút cũng không quá đáng đi. Cho nên nói trình độ vô sỉ của người đàn ông Chu Tự Hàn này đã đến mức không một người nào có thể so được.
Anh vừa mở ra, liền nhìn thấy Sở Dĩnh nằm ở trong bồn tắm, cô cũng không có dùng sữa tắm, vì vậy có thể thấy rõ thân thể tỷ lệ hoàn mỹ của cô ở dưới nước, cô nhẹ nhàng giang hai cánh tay thả vào hai bên, cả người mở ra trong nước, giãn ra giống như một đóa sen trắng nở rộ trong nước, hai luồng ngạo nghễ trước ngực ưỡn lên, đỉnh anh đào màu đỏ, tươi non…Chu Tự Hàncòn nhớ rõ ràng xúc cảm của bọn nó khi trong tay mình, bờ eo mảnh khảnh mềm mại… Phía dưới hai chân thon dài cân xứng, ở giữa rừng cây rậm rạp cất giấu con trai trắng nõn, mềm mại, ấm áp, khít khao…
Chu Tự Hàn chợt thấy lỗ mũi nóng lên, giống như có cái gì đó chảy ra…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...