Cong cong quẹo quẹo dài thế, không ngờ bọn họ lại quay trở về rồi, Sở Dĩnh làm sao không biết ý tưởng của Chu Tự Hàn, đừng hỏi tới bởi vì sao, bây giờ anh ta có hứng thú với cô, dùng hết thủ đoạn cũng phải thu vào tay, chờ ngán rồi, một khoản tiền trực tiếp đuổi đi, gọn gàng, chỉ là, đây mới là Chu Tự Hàn, thua thiệt lần trước anh còn đề cập làm gì, nói một cách thẳng thừng, chính là thay đổi biện pháp chơi đùa phụ nữ, trong tự điển của anh, phụ nữ chỉ có tác dụng là lên giường, vĩnh viễn cũng học không được tôn trọng.
Sở Dĩnh hít một hơi thật sâu, bình phục tức giận nơi ngực, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đề nghị của Chu tổng."
Chu Tự Hàn hơi híp mắt lại, ánh mắt trở nên hết sức lạnh lùng, anh có cảm giác mình lui một bước lại một bước, ở trước mặt Sở Dĩnh, anh gần như phá vỡ các nguyên tắc đang có của mình, lúc nào thì anh lại tốt với một người phụ nữ như vậy, anh lúc nào thì hứa hẹn qua về sau như thế nào, nhưng anh đã đồng ý với Sở Dĩnh cho dù chia tay cũng sẽ cho cô một giá thỏa mãn, cái này còn chưa đủ ư, có lẽ phụ nữ đều là tham lam, bạn càng cho cô, cô càng được voi đòi tiên.
Chu Tự Hàn dùng hết kiên nhẫn, mở miệng lạnh lùng gần như tàn ác: "Sở Dĩnh, em vốn là người phụ nữ của anh, nếu anh không nói kết thúc trước, em vĩnh viễn đều phải nghe lời, anh có thể cưng chiều tính tình của em, nhưng nắm chắc mọi việc, từ giờ trở đi cho em thời gian một tuần, anh nghĩ, em có thể tự suy nghĩ rõ ràng."
Bỏ xuống lời nói, mặc quần áo đi, Sở Dĩnh ngồi ở trên giường cắn môi ngẩn người, cô rất rõ ràng, nếu như Chu Tự Hàn thật muốn trị cô, thì có thể không từ mà biệt, nhưng mẹ cô cần uống thuốc liên tục, chính là thuốc mà Chu Tự Hàn tìm được từ nước ngoài, trên thị trường căn bản không thấy.
Cô đã sớm biết, kiêu ngạo thuộc về Sở Dĩnh căn bản không đáng giá nhắc tới ở trước mặt Chu Tự Hàn, đoán chừng ở trong ánh mắt lạnh lùng của Chu Tự Hàn, vẫn cảm thấy cô không biết phân biệt.
Chu Tự Hàn không dễ chọc, Giai Giai đã sớm cảnh cáo cô, nhưng lúc trước cô không có con đường thứ hai đi, như vậy hiện tại thì sao? Trừ việc trở thành đồ chơi của Chu Tự Hàn lần nữa, cô còn có con đường thứ hai sao?
Lúc Jhon và Giai Giai tiến vào, Sở Dĩnh sửng sốt một chút: "Giai Giai? Sao cậu lại tới đây?"
Jhon cười giải thích: "Chu tổng vừa đến công ty, cũng thông báo cho phòng nhân sự, đẩy Lưu Giai Kỳ đến nơi này của chúng ta, về sau cô ấy chính là người tuyên truyền của cô rồi, tôi xem tài liệu về Lưu Giai Kỳ, các cô còn là bạn học, đúng rồi, hình như cũng học cấp 3 chung một trường......" Sau đó nhìn hai người nói: "Các cô là bạn học thật sao?"
Sở Dĩnh không khỏi hơi cười khổ, Chu Tự Hàn đây là muốn nói cho cô biết, còn có cả Giai Giai, cô không quan tâm Giai Giai thì không được, Giai Giai có cha mẹ, có nhà, Chu Tự Hàn muốn đối phó Giai Giai, còn không dễ như trở bàn tay, mặc dù hèn hạ, nhưng Sở Dĩnh tin tưởng, lúc Chu Tự Hàn thẹn quá thành giận đều có thể làm được.
"Jhon, tôi và Giai Giai không chỉ là bạn học mà còn là bạn rất thân, đúng rồi, hôm nay có lịch trình gì?"
Jhon lật cuốn sổ một chút nói: "Hôm nay có một tiết mục nhỏ lên hình, không phải rất quan trọng, tôi giúp cô đẩy đi! Sáng mai muốn chụp hình, sáng mai phỉa quay cảnh cuối của "Thanh Liên" cô tốt nhất nghỉ ngơi một ngày."
Giai Giai chờ Jhon đi, mới lôi kéo tay Sở Dĩnh hỏi: "Cậu gặp Lăng Chu rồi hả? Sáng sớm nay, Trương Phàn gọi điện thoại cho mình, lời nói giống như ăn phải thuốc súng, bảo mình nói với cậu, đừng hại Lăng Chu nữa, khiến mình mắng cho hắn ta một trận, ai chứ! Trong mắt của hắn ta chỉ có mình Lăng Chu, tưởng như không ai biết bọn họ cặp với nhau vậy, cứ la gào khắp nơi. "
Hiện tại Sở Dĩnh cũng không buồn vì Lăng Chu, nói thế nào thì chuyện của Lăng Chu cũng đã qua lâu rồi, bây giờ là không có cách nào đối phó với Chu Tự Hàn, Giai Giai nhìn cô một lát rồi cẩn thận hỏi: "Không phải Lăng Chu, đó là vì Chu Tự Hàn?" Sở Dĩnh thở dài: "Giai Giai, Chu Tự Hàn thật sự không dễ chọc có đúng hay không?"
Giai Giai còn có cái gì không hiểu: "Theo như cậu nói, không thể nói có thù tất báo, nhưng Chu Tự Hàn nổi tiếng rất bá đạo không nói đạo lý, hơn nữa anh ta biết cậu đùa bỡn anh ta một năm, anh ta sao có thể sảng khoái bỏ qua cho cậu, căn bản là không thể được, anh ta uy hiếp cậu sao?"
"Tên khốn này nói không giữ lời, ban đầu đã nói rõ với anh ta, mình tiến vào Tinh Huy thì coi như thanh toán xong mà." Sở Dĩnh không còn hơi sức lầm bầm một câu.
Giai Giai không khỏi nói: "Cậu ngu hả! Ban đầu nói với cậu, vào Tinh Huy căn bản là thủ đoạn Chu Tự Hàn muốn gần quan được ban lộc, thuận tiện còn có thể có được quảng cáo phát ngôn của Âu Phỉ, cớ sao mà không làm, nếu anh ta thật sự muốn bỏ qua cho cậu, vậy còn phí công sức làm gì."
"Vậy mình phải làm sao bây giờ? Giai Giai, mình cảm thấy mình căn bản không phải đối thủ của Chu Tự Hàn."
"Cái gì làm thế nào?" Giai Giai đẩy cô một cái nảy sinh ác độc nói: "Bằng không, lừa gạt anh ta đến chỗ này, trước hạ độc giết chết anh ta, sau đó hủy thi diệt tích, trừ hại cho đông đảo phụ nữ."
Sở Dĩnh không khỏi nở nụ cười vỗ vỗ tay: "Ý kiến hay, chẳng qua mình đề nghị hạ thuốc cho anh ta, sau đó đem anh ta giam chung một chỗ với đám chó đực động dục, rồi bạo lỗ đít của anh ta, sau đó chúng ta uy hiếp anh ta, còn dám quấn quít, liền đăng video trên mạng, khiến người dân trên toàn thế giới đều nhìn đến kết quả anh ta bị súc sinh bạo hoa cúc."
"Ha ha......" Hai người ôm nhau cười to một hồi.
Giai Giai xoa nước mắt đi, vỗ vỗ bả vai của Sở Dĩnh: "Nói thật, mình nhìn ra được, Lăng Chu còn chưa buông tay, các cậu có khả năng quay lại hay không.... " Giai Giai chưa nói xong đã bị Sở Dĩnh cắt đứt: " Lăng Chu đã là quá khứ rồi, từ lúc chia tay, mình đã không muốn nghĩ tới anh ta nữa, bây giờ suy nghĩ kĩ một chút, còn không bằng lúc học lớp mười hai liền chia tay, cũng không liên lụy đến hiện tại."
Về việc hai người nói muốn đối phó với Chu Tự Hàn, cũng chỉ là tiện miệng thôi, người đàn ông kia có quyền thế, cô và Giai Giai ai cũng không chọc nổi, không nói hiện tại, giả sử cha của Sở Dĩnh vẫn còn sống, so với nhà họ Chu thanh danh hiển hách cũng không đáng nói, Chu Tự Hàn vốn rất bá đạo, cho nên anh ta có thể làm theo ý thích, đây cũng là thực tế.
Lý Xuyên hô lên: "Cắt, tốt lắm, kết thúc công việc." Cảnh tượng cuối cùng kết thúc, studio tràn ngập tiếng nói cười, "Thanh Liên" chính thức đóng máy, tiếp theo là họp báo với phóng viên, tổ chức ở phòng tiệc khách sạn, giới truyền thông cũng tới tham gia náo nhiệt.
Sở Dĩnh trang điểm rất lộng lẫy, mặc một bộ váy chiffon màu trắng, hơi lộ vai ra, đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai đơn giản, tóc vấn ở sau ót, dùng một cây trâm trân châu cố định tóc, hai bên tóc mai hơi rủ xuống, trên tai cũng đeo đôi hoa tai làm bằng trân châu, đơn giản mà cũng rất thanh nhã bất phàm. Giai Giai ở không xa nhìn cô, dưới ánh đèn flash Sở Dĩnh thật sự rất đẹp.
Là bên sản xuất, tổng giám đốc của Tinh Huy là Chu Tự Hàn tự nhiên cũng ngồi ở đây, xì căng đan của Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn càng xào càng nóng. Ngày hôm trước ở bên ngoài studio, Sở Dĩnh như chim nhỏ tựa sát vào người Chu Tự Hàn, song song lên xe, có phóng viên chụp được, hai người tới chỗ ở của Sở Dĩnh, cùng chung đêm xuân, tới ngày tiếp theo mới nhìn thấy Chu Tự Hàn ra ngoài, tin tức tràn ngập các báo, phóng viên truyền thông sao có thể bỏ qua cho, ngay cả xì căng đan của Tôn Tiểu Bằng và Trần San Ny lộ ra cũng bỏ qua, tập trung nhắm vào Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn.
"Sở tiểu thư, ngày hôm trước có phóng viên chụp được ảnh Chu tổng rời đi từ chỗ ở của cô, cô có thể tiết lộ quan hệ giữa cô và Chu tổng hay không?"
"Sở tiểu thư là người mới được Tinh Huy nâng đỡ, lại nhận được vai nữ chính trong "Thanh Liên", có phải không muốn cho mọi người biết cô dùng quy tắc ngầm hay không?"
"Có người biết tình hình tiết lộ, trong lúc Sở tiểu thư làm nhân viên bình thường ở Tinh Huy, từng là tình nhân bí mật của Chu tổng, quan hệ của hai người còn kéo dài hơn một năm, tin tức này có thật hay không?"
Vấn đề của phóng viên ngày càng sắc bén, nếu không có liên quan đến điện ảnh, thì đều là xì căng đan của Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn, khiến không khống chế được tình hình này.
Sở Dĩnh sớm bị kinh ngạc không nói lời nào, phóng viên liền trực tiếp chuyển sang người trong cuộc khác là Chu Tự Hàn: "Chu tổng, vậy là Sở tiểu thư chấp nhận rồi! Còn Chu tổng thì sao?"
Chu Tự Hàn cười lạnh nhìn Sở Dĩnh một cái, Sở Dĩnh có cảm giác, tóc gáy sau đầu đều dựng đứng lên, Chu Tự Hàn tiện tay cầm lấy một cái micro gần đấy rất hài hước mà nói: "Mọi người cũng đã có bằng chứng như núi rồi, còn hỏi cái gì? Về phần quy tắc ngầm, tôi chỉ có thể nói, nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì cũng thật đúng lúc, không liên quan đến quy tắc ngầm."
Một câu nói này của Chu Tự Hàn, quả thật chính là khẳng định quan hệ giữa anh và Sở Dĩnh, qua nhiều năm như vậy, phụ nữ bên cạnh Chu Tự Hàn tới tới lui lui, đều đếm không hết, phần lớn đều là ngôi sao, nhưng cũng không thấy Chu Tự Hàn chính miệng thừa nhận cái gì, thế nào đến lượt Sở Dĩnh lúc này, liền thay đổi thành nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì cũng thật đúng lúc, đây không phải muốn nói hai người đang nghiêm túc hẹn hò, Sở Dĩnh có thể trở thành cô bé lọ lem kế tiếp hay sao?
Giới truyền thông nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt, ồn ào lộn xộn hỏi: "Hai người có phải đã chính thức hẹn hò hay không? Có ý kết hôn hay không......?" Sở Dĩnh lần đầu tiên thấy được truyền thông thật đáng sợ, hơi có một ít gió, đến tai truyền thông thì có thể trở thành bão lớn, huống chi, Chu Tự Hàn lại có lòng hướng dẫn như vậy.
Phóng viên ban nãy lại kiên nhẫn hỏi lại: "Xin hỏi Chu tổng, Sở tiểu thư có phải từng là tình nhân bí mật trong một năm của anh hay không?" Ánh mắt Chu Tự Hàn loe lóe, nhìn chăm chú vào tấm poster trên tường rồi nói: " Hình như tôi đã trả lời vấn đề này rồi, tôi và Sở tiểu thư, nam chưa cưới nữ chưa gả, xảy ra cái gì đều là hành động bình thường......"
Kết thúc cuộc họp báo, Sở Dĩnh cảm thấy còn mệt hơn đánh giặc, đầu có chút ong ong, thật không dễ dàng trở lại bình thường, cô không khỏi bắt đầu lo lắng cho mẹ của mình, tư tưởng của bà rất truyền thống, ban đầu lúc cô tiến vào giới giải trí, bà đã không tán thành, hiện tại làm cho xì căng đan bay đầy trời như vậy, không biết mẹ cô nghĩ như thế nào đây.
Thời điểm Sở Dĩnh ở ngoài cửa, đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nhưng vừa nhìn thấy mẹ cô, liền có cảm giác tất cả lời giải thích đều vô dụng, Nhạc Thu Mạn cũng không có nói cái gì, chỉ lôi kéo cô vào trong nhà ngồi xuống, bà suy nghĩ thật lâu mới hỏi: " Chu Tự Hàn đó là tổng giám đốc của công ty con thật sao? Mẹ chưa bao giờ tán thành, hay tồn tại thành kiến với một người, nhưng Chu Tự Hàn này, trước kia không phải là, ừ...... Ách......"
Nhạc Thu Mạn cân nhắc hồi lâu, cũng không tìm được lời nói thích hợp, cuối cùng nói một câu: "Mẹ vẫn cảm thấy, người đàn ông đơn giàn một chút mới thích hợp với Tiểu Dĩnh nhà ta, dĩ nhiên, mẹ cũng không muốn can thiệp vào chuyện yêu đương của con, chỉ cần con biết rằng, mẹ tin tưởng vào ánh mắt của con là được."
Sở Dĩnh nghiêng người nằm ở trong ngực mẹ, ôm lấy eo của bà: "Mẹ, cám ơn mẹ, luôn luôn ủng hộ con vô điều kiện như vậy, mẹ yên tâm, con hiểu rõ mình đang làm cái gì!"
"Đứa nhỏ ngốc!" Hốc mắt Nhạc Thu Mạn có chút ướt át, vuốt vuốt tóc của con gái: "Mẹ là mẹ con! Có câu nói, không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ biết con khổ sở, nhưng mẹ cũng hi vọng, con có thể tìm được người đàn ông yêu con để gả cho, hạnh phúc sống qua ngày, việc này cũng rất quan trọng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...