John nhìn Sở Dĩnh, nói thật, hai mươi tám tuổi mới vào làng giải trí là quá muộn, thành công muộn không phải không có nhưng xác suất khá thấp, lúc Chu tổng giao nhiệm vụ cho anh dẫn Sở Dĩnh đi, John còn hơi miễn cưỡng, chỉ có điều Chu tổng đã mở lời vàng ngọc, anh cũng không thể từ chối, cũng nghe vài lời đồn đại, có thể nói là không phải chuyện nhỏ.
Mặc dù cuộc sống riêng của Chu tổng rất đặc sắc nhưng vẫn có điểm tốt, công tư rõ ràng, mặc dù Sở Dĩnh có quan hệ với Chu tổng thật, nhưng cũng không thấy được đặc biệt ưu đãi ở Tinh Huy, nếu Chu tổng là loại thấy phụ nữ mà quên tất cả, đâu còn có Tinh Huy ngày hôm nay, chỉ là trường hợp của Sở Dĩnh hơi phá lệ.
Mấy ngày nay John cũng không biết rõ rốt cuộc quan hệ giữa Chu tổng và Sở Dĩnh là cái gì, có lẽ là người tình. Thái độ của Sở Dĩnh không giống lắm, Chu tổng lại rất để ý, thấy thế nào mà như kiểu một bên thì lạnh nhạt, một bên cứ hừng hực, cái cô Sở Dĩnh này cũng có phần kỳ quái, điều kiện bên ngoài cũng tương đối khá, nhưng người mới xinh đẹp đâu có ít, có thể là có khí chất như cô không nhiều lắm, so với con át chủ bài Hứa Nhã Thi gần đây còn có phần đặc sắc hơn.
Trong làng giải trí ai cũng biết, xinh đẹp quan trọng, nhưng quan trọng hơn là khiến cho khán giả nhớ mình, Sở Dĩnh có sự đặc sắc đó, phong cách cộng với khuôn mặt có một nét đẹp cổ điển, anh có thể dẫn dắt nhưng cũng phải tính toán cho cô, người phát ngôn của Âu Phỉ không phải chỉ có một, sau khi kết thúc đợt quảng cáo, Sở Dĩnh có thể tiếp tục có được cái tiếp theo, thì không cần phải lo gì nữa, đây là đường tắt, hơn nữa John có thể nhìn ra, vị Hàn tổng khó tính kia rất xem trọng Sở Dĩnh, cho nên buổi xã giao này không thể bỏ được.
“Sở tiểu thư là do tổng giám đốc Hàn lựa chọn, cô không đi thì không nể mặt mũi ông ấy.” Sở Dĩnh suy nghĩ một chút, gật đầu: “Vậy thì đi”. Vì Giai Giai đã lăn lộn nhiều năm trong ngành giải trí, cho nên Sở Dĩnh cũng biết chút quy tắc trong nghề này, nếu đã vào phải nhập gia tùy tục, cô không có lựa chọn khác, cũng không hơi đâu để ý đến sự chê cười mà đúng ra là ghen tị của Trần Sunny và Hứa Nhã Thi.
Hơn nữa, Sở Dĩnh có ấn tượng tốt với Hàn Chấn, không phải loại phú hào quần áo lụa là, càng không phải loại tiểu Vương phách lối thích gây rối, Hàn Chấn giống Chu Tự Hàn, có sự nho nhã từ trong xương tủy, khiến Sở Dĩnh không thể đánh đồng anh với loại đàn ông xấu xa, chỉ tiếc là bữa cơm này cuối cùng cũng không thành.
Xe của Sở Dĩnh và John vừa tới bên ngoài Cảnh Phúc Hiên thì điện thoại của Sở Dĩnh đổ chuông, vừa nhìn lướt qua cô không khỏi nhíu mày, Chu Tự Hàn thật đáng ghét, thẳng tay dập máy, vừa vào trong phòng, lập tức điện thoại của John lại vang lên.
John vừa nhận, bên kia đã vọng đến giọng của Chu Tự Hàn: “Bảo Sở Dĩnh nghe điện thoại.” John nghi ngờ nhìn Sở Dĩnh một cái, đưa điện thoại cho cô: “Chu tổng tìm cô.” Sở Dĩnh không có ý muốn nghe: “Chuyện công việc anh cứ xử lý, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ sao dám không có chừng mực với sếp lớn.”
Bên kia Chu Tự Hàn nghe rất rõ ràng, cô gái này thật sự tính sẽ giữ khoảng cách với anh, mà không suy nghĩ, kể từ khi cô lên giường với anh, hai người sẽ thế nào, John hơi khó xử nói với Chu Tự Hàn: “Sở tiểu thư không nhận điện thoại.”
Chu Tự Hàn hừ một tiếng nói: “Lúc nào hai người về công ty?” John cúi dầu nhìn đồng hồ: “Hàn tổng mời Sở tiểu thư ăn cơm, chúng tôi đang ở Cảnh Phúc Hiên…” Còn chưa dứt lời Chu Tự Hàn đã chen ngang: “John, anh là người đại diện không phải má mì, cơm nước cái rắm gì, làm như nhân viên công ty chúng ta là gái tiếp rượu, đưa về công ty ngay cho tôi, trong vòng nửa giờ không thấy anh và Sở Dĩnh, anh không cần làm nữa…” Chu Tự Hàn tức vãi linh hồn, thiếu điều hộc máu, không ngờ mất bao công sức như thế, Hàn Chấn lại muốn hưởng lợi, đừng mơ.
John bị Chu Tự Hàn không đầu không cuối quở trách một trận xong, trong lòng thầm than đen đủi, bọn họ khôi phải gái bao rượu nhưng tiếp khách hàng ăn cơm, uống rượu, thậm chí hai bên tình nguyện lên giường với nhau cũng là chuyện thường, thế nào đến Sở Dĩnh lại khác rồi, chuyện này cũng thật khó xử, anh đã đồng ý với Hàn tổng rồi, cũng không thể vì một câu của Chu tổng mà thả chim bồ câu của nhà người ta đi.
Giọng Chu Tự Hàn không nhỏ, Sở Dĩnh cũng nghe thấy rõ ràng, không muốn John phải khó xử: “Anh ở đây một lát, tôi vào nói với Hàn tổng một tiếng.” Lúc này John mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự nếu cứ bỏ bom Hàn tổng, sau này anh cũng đừng mong làm gì nữa.
Phục vụ dẫn Sở Dĩnh lên tầng hai, vừa đẩy cửa phòng vào, Hàn Chấn đã không nhìn được cười, cô thật sự không giống những người phụ nữ khác, vốn anh tưởng rằng, cho dù Sở Dĩnh không ra sức chau chuốt trước khi đến thì ít nhất cũng phải thay đổi quần áo, nhưng Sở Dĩnh mực vô cùng đơn giản, thậm chí cả tóc cũng như lần trước, thả xõa đơn giản mang lại một vẻ đẹp hết sức thuần túy, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Hàn Chấn xem trọng cô, Sở Dĩnh có một vẻ đẹp tự nhiên, tựa như nữ hoàng tuyết, đẹp lạnh lùng, khiến anh cũng có phần bị mê hoặc.
Sở Dĩnh đi vào cũng không ngồi, mà khẽ cúi người thành khẩn nói: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi có chút việc gấp phải quay lại công ty ngay, tôi đến để nói một tiếng với anh, nếu Hàn tổng không ngại, lần sau tôi xin phép được mời anh ăn cơm.”
Mặc dù tiếc nuois, nhưng Hàn Chấn vẫn tỏ ra rất phong độ: “Nếu Sở tiểu thư có việc gấp, không sao, vậy lần sau tôi sẽ chờ Sở tiểu thư mời.” Sở Dĩnh cười, thái độ của người đàn ông này khiến người ta rất thoải mái.
Sở Dĩnh và John vừa về tới tòa nhà Tinh Huy đã thấy trợ lý Hứa vô cùng lo lắng đứng chờ ở cửa thang máy, nhìn thấy bọn họ rõ ràng bày ra bộ mặt tức giận.
Trong lòng trợ lý Hứa tự nhủ, bà cô này mà không quay lại không biết Chu tổng sẽ còn phát hỏa đến thế nào nữa, tính khí Chu tổng tuy là không tốt lắm, nhưng bình thường cũng không mấy khi phát tác, ai ngờ hôm nay vừa nghe Sở Dĩnh ăn cơm cùng Hàn tổng của Âu Phủ, đã không kìm được lửa giận, gọi trợ lý Hứa vào mắng một trận té tát.
Đối với trợ lý Hứa, mấy chuyện oan uổng thế này chẳng kể hết, cũng sắp thành Đậu Nga rồi, chỉ e ngại nhất là, những chuyện như vậy sẽ thường xuyên xảy ra, Sở Dĩnh đã sớm nói rõ ràng không muốn dây dưa với Chu tổng, nhưng Chu tổng lại cố tình không quan tâm, một lòng một dạ muốn chiếm được cô.
Trợ lý Hứa cảm thấy, sự nhiệt tình của Chu tổng chẳng khác gì sốt cao, vì một Sở Dĩnh mà không có ý định tìm người phụ nữ nào khác, một người đàn ông trước đó không có thịt không vui, những ngày vừa rồi lại như đồ đệ Thanh giáo (sống sạch sẽ), trợ lý Hứa băn khoăn, Sở Dĩnh có sức quyến rũ lớn như vậy sao? Khiến cho Chu tổng cải tà quy chính, đừng nói anh, ngay cả Chu phu nhân mẹ Chu tổng cũng không tin nổi.
Trợ lý Hứa ném cho John một cái nhìn xem thường, trong bụng nghĩ, bình thường cơ trí là thế, sao lúc này lại vô ý vô tứ như vậy rồi nói với Sở Dĩnh: “Sở tiểu thư, Chu tổng đang chờ cô ở trên.” Nói xong nhìn Sở Dĩnh với đôi mắt trông ngóng.
Nhớ tới việc anh đã giúp cô ở bệnh viện, Sở Dĩnh cũng không muốn làm khó anh, theo anh vào thang máy lên tầng trên cùng, Sở Dĩnh làm ở Tinh Huy hơn một năm, đây là lần đầu có vinh dự được tổng giám đốc cho gọi.
Sở Dĩnh biết Chu Tự Hàn chẳng có lòng dạ tốt lành gì, nhưng cô còn vô cùng ghê tởm anh, có quan hệ một năm với anh, Sở Dĩnh đến giờ vẫn cảm thấy ghê tởm, mặc kệ Chu Tự Hàn muốn làm gì, bây giờ cô cũng không muốn theo.
Sở Dĩnh vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc lá, Chu Tự Hàn đang ngồi ở bàn làm việc hút thuốc, ánh mắt nhìn cô thâm trầm.
Từ lúc đến Sở Dĩnh đứng ở ngay cửa không có ý định đi vào, vô cùng công thức mở miệng: “Chu tổng tìm tôi có chuyện gì không ạ?” Chu Tự Hàn dập tắt điếu thuốc đang cháy dở, đứng dậy đi tới, mở mồm nói lời chẳng ra sao: “Cô đi chọn gương mặt đại diện hay đi quyến rũ đàn ông?”
Sở Dĩnh cau mày nhìn hắn: “Tôi xin phép nhắc nhở Chu tổng, mặc dù tôi là nhân viên công ty anh, nhưng cũng có những quyền cơ bản của con người.” “Nhân quyền?” Chu Tự Hàn tức giận muốn phun trào, cô gái này không tự kiểm điểm bản thân lại còn nói cái gì mà nhân với chẳng quyền: “Đàn ông có thể vô duyên vô cớ mời cô ăn cơm à, chẳng qua là muốn đưa cô lên giường, cô đang giả ngốc hay thực sự coi trọng cái tên Tiểu Bạch Kiểm Hàn Chấn đó, hắn có thể cho cô cái gì thì tôi cũng cho được cái đấy, cái gì tôi không thể cho cô thì Hàn Chấn cũng đừng hòng, hắn đã kết hôn có vợ có con, cô định làm bồ nhí à?”
Sở Dĩnh bị Chu Tự Hàn chọc cho buồn cười, bộ dạng người đàn ông này cứ như ông chồng bắt gian tại trận, quên mất là cô chẳng là chó má gì của anh.
Sở Dĩnh cười lạnh: “Chu tổng không cần phải suy nghĩ cho người khác, chỉ có anh thấy đàn bà lập tức muốn đưa lên giường, không phải tất cả đàn ông đều xấu xa như thế, còn nữa, tôi và Hàn tổng thế nào liên quan gì đến anh? Đây là chuyện riêng của tôi, từ khi nào trở thành phạm vi quản lý của Chu tổng thế?”
Chu Tự Hàn hít sâu vài cái, cô gái này quyết muốn tranh luận với mình, Chu Tự Hàn cũng biết, hôm nay là anh chuyện bé xé ra to, nhưng vừa nghĩ tới, Sở Dĩnh ở cạnh mình thì lạnh lùng lại cười nói ăn uống với người đàn ông khác, anh không kiềm chế nổi, hơn nữa, Sở Dĩnh cho là anh vì sao lại đưa cô vào Tinh Huy, khong phải là gần quan được ban lộc thì sao, cô thì tốt rồi, mới vài ngày đã cám dỗ đàn ông, thật sự coi Chu Tự Hàn anh đã chết?
Chu Tự Hàn cười âm trầm: “Sở Dĩnh, có phải cô đã quên rồi không, cô là nghệ sĩ của tôi, cuộc sống riêng của nghệ sĩ cũng nằm trong phạm vi quản lý, cuộc sống riêng của cô ảnh hưởng đến hình tượng của công ty, lúc ký hợp đồng, cô không đọc kỹ các điều khoản sao, hơn nữa quan hệ với đàn ông cũng phải cẩn thận, cô là người mới của Tinh Huy, hình tượng được ấn định là ngọc nữ, không phải dâm nữ, hiểu chưa?”
Gương mặt Sở Dĩnh cũng đỏ bừng như Chu Tự Hàn, rốt cuộc cô đã hiểu, vào Tinh Huy, Chu Tự Hàn nói cái gì thì là cái đó, cô căn bản không thể chống cự, nhưng ít ra cô có thể giữ mình, không để cho anh ta được như ý.
Nghĩ đến đây, Sở Dĩnh lại bình tĩnh, tranh cãi với Chu Tự Hàn chẳng có ý nghĩa gì: “Nếu Chu tổng đã nói vậy thì tôi biết rồi, về sau cứ theo sự sắp xếp của công ty, nếu Chu tổng không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài.”
Thật ra thì Chu Tự Hàn cũng không muốn thành ra như vậy, anh cảm thấy, trước mặt Sở Dĩnh biểu hiện của anh vô cùng thất bại, đúng kiểu phàm phu tục tử, nếu cứ tiếp tục như vậy không thể đưa Sở Dĩnh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ được.
Chu Tự Hàn phiền não nghĩ, làm sao mới có thể thu phục Sở Dĩnh, buổi tối chơi bài với Kiến Quốc vẫn canh cánh chuyện đó. Lòng không yên thua liên tục, cuối cùng đẩy bài ra đứng lên nói: “Không chơi nữa.”
Kiến Quốc cười xấu xa: “Mấy đồng chí có nhìn ra Chu tổng của chúng ta hôm nay rõ ràng chưa thỏa mãn dục vọng không, cô minh tinh bé bỏng hôm nọ đâu rồi, cậu thì hiếm gì, lần trước chơi bóng cậu còn đưa đi cùng đấy, hai người nóng hổi nhiệt tình, ngay trước mặt mấy anh thiếu chút nữa trực tiếp diễn cảnh khiêu dâm, đã ngán rồi à…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...