Dưới Tán Cây Sồi

"Lên đường!" Chàng ngồi đối diện nàng, quát lớn ra lệnh cho người bên ngoài, và chiếc xe bắt đầu chạy.

Max ngoái lại ngắm nhìn lâu đài Croix. Nàng đã không biết bao lần tưởng tượng ra nàng sẽ đoàn tụ với chồng mình thế nào. Nhưng đến giờ mọi chuyện còn vượt qua cả những suy nghĩ viển vông nhất.

Sao... sao chàng lại đưa mình đi? Max không dám hỏi ra lời, chỉ mở to đôi mắt nhìn chàng như một chú nai ngơ ngác.

Riftan gác tay lên cửa sổ, nhìn ra ngoài, có vẻ đặc biệt bình thản, như thể người vừa hôn nàng như bão táp rồi lôi vụt nàng đi không phải chàng.

"Vua Ruben đã thúc giục hắn đính hôn với công chúa của ông ta. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội đâu!"

Công tước Croix giống như ma quỷ trên vai, lặp đi lặp lại rền rĩ bên tai nàng. Nhưng không chỉ ông ta tin vậy, nàng cũng tin.


Công chúa Agnes, nàng công chúa muốn đính hôn với chàng, là một pháp sư lừng danh. Và là một trong những anh hùng góp phần trong chiến thắng với Xích Long.

Chuyện lãng mạn kiểu hai tâm hồn tương ứng tương đồng chung sức kề vai trên chiến trường rồi đem lòng yêu nhanh đồn thổi khắp kinh thành. Ai cũng đều mong chờ một hôn lễ huy hoàng sau khi họ trở về.

Chiến binh nổi danh Riftan và pháp sư tài năng, Công chúa Agnes!

Nàng nghĩ ly hôn là chuyện chẳng thể tránh khỏi, và suy nghĩ ấy như một cơn lốc cuốn lấy nàng. Kể cả vị mục sư đã làm chứng trong hôn lễ của họ cũng vậy. Ai mà chẳng biết chính sự độc đoán của của Công tước Croix là nguyên do của cuộc hôn nhân này. Chàng có lý do chính đáng và quyền để ly hôn.

Nhưng sao chàng...?

Nàng trộm liếc Riftan một cái. Sự ngượng ngập bao vây lấy hai người họ. Bề ngoài lạnh lẽo này hẳn là do cuộc viễn chinh, càng khiến chàng khó tiếp cận. mái tóc hơi rối của chàng như áp trước trán, và làn da màu đồng của chàng càng khiến vẻ đẹp trai khó tin hơn.

Max chưa từng thấy mặt công chúa Agnes, nhưng nàng đã nghe về vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ấy. Những lọn tóc vàng lấp lánh và đôi mắt sâu thẳm như biển xanh. Nàng tin rằng nếu họ đứng cùng nhau, ho sẽ trở thành một đôi thần tiên.

Nghĩ vậy, nàng dè dặt liếc trộm hình phản chiếu của chính mình trên cửa sổ xe. Trán rộng, mũi nhỏ lại thấp, và một khuôn mặt càng lạ lùng do đôi mắt to nhìn lại nàng. Những nốt tàn nhang nâu lấm chấm trên đầu mũi nàng, và tóc nàng, mái tóc đã được tết chặt để cố giấu đi những lọn tóc ương ngạnh, vẫn lỉa chỉa những sợi như rơm.

Trong đầu nàng chỉ có những ý nghĩ kinh khủng. Nàng tin chắc chàng không muốn nàng là vợ chàng. Phải có thứ gì khác, chàng muốn mình làm gì? Nàng nghĩ, sắp trào nước mắt.

Như thể nhận ra nàng đang chăm chú nhìn mình, và ánh nhìn nghi hoặc của nàng, cuối cùng chàng quay lại. Bắt gặp ánh mắt sắc bén đó, Max nhanh chóng cúi đầu. Chàng hơi khó chịu, phát ra một tiếng chửi thề nhỏ.


"Dù ở cùng ta nàng có khó chịu thì cũng cố mà giấu đi. Ta không có ý dời xe vì một cô vợ nhát cáy đâu!"

Thấy chàng kích động, Max nhanh chóng nói, "Ôi, không, không! Em không khó chịu đâu. Không, e-em không nói thế..."

"Nếu vậy thì đừng có tỏ vẻ kinh khủng như thế!" Chàng lập tức ác khí nói.

Max vội vàng giơ tay bưng mặt. Đúng là bối rối khiến nàng sợ hãi và bồn chồn, giờ nàng mới nhận ra hẳn nàng đã thể hiện cảm xúc hết cả lên mặt rồi. Chắc hẳn vì thế chàng mới khó chịu.

"Ta biết nàng cũng rõ hoàn cảnh của chúng ta," Chàng chỉ hai người, "hơi... khác thường."

Chàng thở dài vì nàng vẫn cứ câm lặng. Không biết điều đấy, Max đổ mồ hôi lạnh.


Chàng tiếp lời, lần này hơi ngang hàng hơn, "Ta không biết nhiều về nàng. Và chắc nàng cũng thế. Nhưng giờ nàng đã là vợ ta, và chúng ta đã nguyện thề và sẽ chung sống cả đời. Vậy làm sao ta có thể coi nàng là vợ nếu cứ ở bên ta là nàng sợ hãi đến thế?"

"C-cả đời... C-chàng nói em sao?"

Biểu cảm kinh ngạc của nàng làm khuôn mặt chàng vẹo vọ hẳn, không biết là do tức giận hay gì khác đây, Max hoàn toàn lạc lối rồi.

"Chúng ta đã kết hôn từ ba năm trước. Vợ chồng chẳng phải đương nhiên sẽ sống với nhau cả đời sao?"

Nàng nhìn chàng như thể một cái đầu khác đã mọc chình ình trên cổ chàng vậy. Nàng không thể tin nổi; chàng thế mà lại không có ý ly hôn ư?

Có lẽ chàng đang nói dối, có lẽ những lời này là để xúc xiểm mình vì chàng cho rằng mình vẫn chưa biết chuyện đính hôn của chàng và công chúa. Dù chàng có nói gì, suy nghĩ của Max vẫn rơi vào vực thẳm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận