Dưới Tán Cây Sồi

Aderon đứng lên với gương mặt kỳ cục, bỏ lại đống giấy tờ ghi rất nhiều chú thích lại đó. Ngay khi ông ta ra về, Max lao tới thư viện. Chỉ mỗi việc ghi lại tiền đá lót cẩm thạch và lương nhân công đã tốn của nàng hàng tiếng đồng hồ. Nàng thở dài hiu hắt trước thành tựu đáng thương của mình, và đột nhiên nghe thấy gì đó sau lưng. Nàng ngạc nhiên quay lại và thấy hình một người đàn ông khuất phía xa giữa một đống sách.

"Ru-Ruth..."

Chàng ta nhìn nàng bằng đôi mắt ủ rũ trong lúc đưa tay lên gãi mái tóc xám nhạt của mình. Max không biết phản ứng sao, nên nàng cứ trân trân ngó qua. Cậu ta vẫn đang đặt mông ngồi lên đống sổ cái quý giá. Cậu ta đã nằm đó bao lâu rồi?

"Mấy ngày nay sao cô ồn ào thế?"

Chàng pháp sư đột nhiên cau mày phàn nàng, có vẻ chẳng hề thẹn thùng khi gặp mặt phu nhân ngay lúc ngủ trên sàn thư viện. Max lắp bắp đáp, hoang mang trước thái độ uy áp đó.

"L-lâu đài–T-ta đang s-sửa sang lại..."

"Biết là sửa lâu đài, nhưng tôi đang hỏi về chuyện phu nhân Calypse đang làm cơ."

"T-ta...?"

"Còn ai vào đây nữa? Mấy ngày nay cô than thở liên tục trong thư viện rồi. Cô có biết giấc ngủ của ta bị ảnh hưởng nhiều lắm không hả?"


Nàng há hốc, xấu hổ trước sự thật rằng có người đã xem hết những rên rỉ, thở dài và vò đầu bứt tai đáng thương của nàng. Lập tức nàng tức giận vì chàng ta đã không cho nàng biết sự hiện diện của chàng ta ở đây, nhất là lúc khổ sở này... và kinh ngạc là lại bị trách móc thay vì xin lỗi thế này.

Nàng không biết nên phản ứng với cảm xúc nào trước. Trong khi nàng còn đứng ngây không đáp nổi, chàng ta đã từ cái ổ tạm của mình đứng lên đến trước nàng.

"Cô... định làm thủ thư à?"

Nàng vội vàng vơ hết đống giấy tờ trên bàn, giấu đi không cho chàng ta thấy. Tuy nhiên, chàng ta lờ đi sự che đậy và lảng tránh của nàng để nhặt lên mấy tờ giấy gần như không đọc nổi đó. Lập tức, lông mày chàng pháp sư cau lại.

"... Cô đã tính sai bao nhiêu thế này?"

"Đ-đưa đây...!"

Chàng ta quay đi, không cho nàng chạm vào nó và lộ vẻ cực kỳ kinh sợ khi tiếp tục xem. Chàng ta đột ngột nghiến răng.

"Sao một tấm gạch cẩm thạch lại đến tận 20 Liam? Có phải cô viết nhầm đơn vị không hả? Làm ơn nói là cô chỉ nhầm đơn vị thôi nhé."

"B-bây giờ... t-ta đang s-sửa nó mà...!"

Max tuyệt vọng giải thích với Ruth, người sắp giận đến sùi bọt mép. Chàng ta lườm nàng sắp rách cả khóe mắt, lập tức vồ lấy quyển sách nàng giấu sau lưng.

Nàng kinh hoàng trước hành động thẳng thừng đó. Một quý ông sẽ không động vào đồ của phụ nữ nếu không được cho phép, hoặc nàng được dạy là vậy. Hành động giật đồ trong tay một phu nhân chỉ có bọn du côn mới làm.

Max túm chặt góc váy, mặt đỏ gay. "T-trả lại đây! S-sao, sao cậu có thể, l-l-làm, làm chuyện, quá, bất lịch sự...!"

"... Mấy ngày nay cô đã tiêu bao nhiêu tiền hả?"

Nàng bối rối và cẩn thận nhìn chàng ta. Khuôn mặt vị pháp sư méo mó vì tức giận, và tim nàng chùng xuống. Có chuyện gì sai sao?

Ruth nghiến răng cố hỏi cho ra nhẽ.

"Bao nhiêu?"


"Ư-Ừm, chuyện đó...."

Nàng toát mồ hôi hột cố gắng nghĩ đến câu trả lời.

"Ri-Riftan... nói không cần lo về tiền bạc."

"Nhưng ít nhất cô cũng phải biết cô tiêu bao nhiêu chứ, không à?"

Những lời trách móc khiến mặt nàng bỏng rát. Nàng co rụt lại không thể nhìn thẳng, như khi gia sư nhắc nhở về cách phát âm của cô.

"T-t-ta không biết con số, con số chính xác..."

"Thế thì là khoảng bao nhiêu?"

Khi nàng chậm chạp gục đầu, chàng pháp sư thô bạo bóp thái dương, cố gắng điều chỉnh sự khó chịu. Lúc đó, nàng đã tự hỏi có phải sẽ bị chàng ta mắng mỏ không, nhưng nỗi sợ hãi về việc đã làm một điều gì đó sai lầm khủng khiếp gặm nhấm nàng. Nên, sau khi chần chừ hồi lâu, Max thừa nhận.

"T-t-thực ra... t-t-ta không quen với chuyện này, nên..."

"Nếu cô không quen thì phải nhờ người khác giúp chứ!"

Những lời chàng ta thốt ra trong thất vọng quá đúng, và nàng không thể phản bác nổi. Max run rẩy sợ hãi, cảm giác mình là kẻ ngốc nhất trên đời.


"C-có phải đó là... s-sa-sai không?"

"Đầu tiên, sổ cái là rác. Vài thứ quá rẻ, những thứ khác đắt đến lố bịch... tính toán không khớp chút nào. Còn nữa, mấy thứ mua vào–quá nhiều thứ không cần thiết! Đúng là ông lãnh chúa Calypse nhà cô giàu đến phát ngất vì đi diệt rồng, cô cũng phải nghĩ mà tiêu chứ! Anatol nuôi bao nhiêu hiệp sĩ và lính gác và chúng ta phải có trách nhiệm. Quan trọng là, năm sau chúng tôi đang định xây đường cái nối cảng vào làng. Thêm nữa, mùa đông sắp đến rồi, thuế sẽ không có. Ta phải cố cắt giảm những gì không cần thiết!"

Max rụt cổ lại như con rùa trước sự chỉ trích tấn công không ngừng.

"T-ta, không biết... T-ta không nghe nói gì cả. Ch-chàng ấy bảo ta c-cứ làm gì thì làm."

Ruth thở dài thượt nghe nàng ấp úng. Như thể quả bóng xì hết hơi, chàng ta rũ vai tiếp tục.

"Tôi không bảo cô sai vì sửa lâu đài. Đúng là chúng tôi đã chỉ quan tâm đến phòng thủ đến nỗi biến nơi này thành cỗ máy chiến tranh rồi. Nhưng thế này là quá nhiều. Nếu cô cứ vung tay thế này, chỉ vài năm nữa Lãnh chúa Calypse sẽ phải đi cướp Ổ Rồng lần nữa đấy."

"Ch-chuyện đó..."

Max chấp chới sắp đổ sụp và túm chặt lấy thành ghế. Nàng cố làm lâu đài thật đẹp để Riftan vui lòng... dù sao đó cũng là trách nhiệm của phu nhân lãnh chúa, làm đẹp nhà cửa. Tất cả máu trong người nàng như rút sạch khi nàng nghĩ đến chuyện chồng nàng cũng sẽ phát điên lên vì những hành động sai lầm của nàng, như người đàn ông trước mặt. Max ngấn lệ nhìn chàng ta.

"Nếu-nếu cậu d-dạy ta, t-ta sẽ sửa..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận