Dưới Tán Cây Sồi

"Một n-nụ hôn từ một q-quý phụ l-là vinh d-dự l-lớn nhất mà m-một hiệp sĩ c-có thể nhận."

Chàng ngừng lại một nhịp mới trả lời, nét mặt cực kỳ thoải mái. "Ta xuất thân bần hàn, nên ta chẳng có cảm giác gì với mấy chuyện lỗi thời đó. Hơn nữa, ta chẳng lấy làm vinh dự nhận cái hôn từ người phụ nữ cau mày vì mùi mồ hôi trên người ta khi ta đến gần."

Max sững sờ trước câu trả lời, chỉ biết nhìn chằm chằm xuống sàn như sắp đốt thủng một cái lỗ trên đó vậy.

Riftan dựng thanh kiếm vào tường và nằm xuống bên cạnh nàng, cho thấy chàng chẳng hề mỉa mai câu hỏi của nàng về chuyện riêng tư ngày xưa, và những đồn đoán của nàng về nó. Thấy Max tự động cứng người vì mình, Riftan nhăn nhó cố mỉm cười và quay sang bên.

"Đừng lo, đêm nay sẽ không trêu chọc nàng. Ta nghe nói nàng vẫn xót lắm."

Max gật đầu, nhanh đến bất thường, đỏ đến tận cổ. Khi Riftan kéo nàng nằm vào bên cạnh chàng xong, nhanh chóng dập ngọn nến rực rỡ bên cạnh. Bóng tối nhanh chóng lấp đầy căn phòng. Khi tiếng tim đập của chàng bên tai vững vàng thả lỏng, những suy nghĩ của nàng cũng vụt tan.

Một ngày cứ thế trôi qua trong lâu đài Calypse.

***


Cả lâu đài đều phảng phất mùi bùn do mưa đã rơi liên tiếp nhiều ngày.

Mặc thời tiết xấu, Riftan vẫn đi tuần xung quanh làng mạc, hầm mỏ, và các nông trại. Cũng muốn có trách nhiệm, Max đã xin chàng cho tự do dùng thư viện. Nàng không biết học gì giữa đống sách, vẫn sợ sẽ làm hỏng chúng, nhưng rất nhanh nỗi sợ biến thành sự trầm trồ khi nàng nhìn từng giá một.

Max tìm thấy một quyển viết bởi Hiệp sĩ Roem, người đã từng cai trị Anatol, nằm giữa đống giấy da.

Nàng cố không sa đà vào những cuốn thơ văn từ thời Roem và mở những cuốn toán học ra. Nàng không định học thứ gì quá hoành tráng đâu. Điều đầu tiên nàng cần là củng cố những kiến thức sơ đẳng về tiền tệ và số học cơ bản.

Nhưng không được chỉ dẫn, những nỗ lực của nàng đều vô ích—đó là một thử thách rối rắm cho người không được giáo dục đàng hoàng mà.

"Phu nhân, người đứng đầu thương hội xin được ra mắt ngài."

Max đóng sách và ra khỏi thư viện. Khi nàng theo Rodrigo vào phòng khách, một người đàn ông khoảng 35 tuổi đứng lên chào nàng.

"Hân hạnh được ra mắt ngài, phu nhân Calypse. Tôi là Aderon Thoner." Người lái buôn cúi đầu tỏ vẻ kính trọng.

Max gần như không cười nổi. Nàng đã biết lái buôn sẽ đến, vì giờ đã ngớt mưa, nhưng gặp trực tiếp ông ta thế này khiến nàng cực kỳ lo lắng. Nhưng có lẽ nàng lo phần lớn là vì nàng sẽ phải ra quyết định sau này.

Max nín thở rồi mới trả lời. "C-cảm ơn ông đ-đã tới dù trời v-vẫn mưa thế này."

"Không có gì, thưa phu nhân. Xin thứ lỗi vì tôi đã không tới sớm hơn," Ông ta đáp, mỉm cười hào phóng.

Max ngồi đối diện ông ta. Khi nàng an vị trên chiếc ghế bành bọc gối sang trọng, nàng vẫn quá lo lắng để mở đầu câu chuyện. Dù nàng có đủ điều kiện để mở miệng nói, không cần câm như hến như ngày còn ở nhà—vì vậy nàng không nên quá khẩn trương. Nhưng nàng vẫn chấp chới đến vậy.

"Tôi nghe nói ngài muốn tân trang lại lâu đài. Có nơi nào ngài cần bắt đầu đặc biệt không ạ?"

Người lái buôn lên tiếng trước, gỡ rối cho Max không thể nhanh chóng mở lời.


"À ừm, t-ta m-muốn thay c-cửa sổ tr-trước. H-hành lang q-quá t-tối và r-rất nh-nhiều phòng có c-cửa sổ v-vỡ."

"Thay toàn bộ cửa sổ sẽ tốn thêm khá nhiều đó ạ. Phu nhân định chọn kính mờ ạ?"

Max nhớ tới cửa sổ kính trong ở lâu đài Croix. Nàng không nghĩ là kính có nhiều loại vậy.

"Giá cả tùy thuộc vào từng loại kính. Kính mờ thì rẻ nhất, còn kính trong từ phía nam thì đắt hơn nhiều. Nếu ngài muốn, tôi có thể mang theo hàng mẫu cho ngài xem."

"Đ-được, t-ta s-sẽ rất c-cảm kích."

"Phu nhân còn muốn đổi thứ gì không ạ?"

"T-ta cần r-rèm cửa s-sổ và đ-đèn chùm cho s-sảnh tiệc. V-và t-thảm tr-trang trí s-sàn và t-tường nữa ..."

Đánh hơi được vụ làm ăn lớn, ông lái buôn càng tươi cười hớn hở. Còn Max thì sắp tắt cả hơi. Riftan nói giá nào cũng chiều nàng, nhưng có nói là bao nhiêu đâu? Nàng vẫn không biết có nên tiêu nhiều thế không. Biết nàng còn có thể nghe vào, ông lái buôn càng hối thúc nàng mua thêm, háo hức muốn biến nó thành hiện thực và bỏ túi một đống vàng.

"Đồ ngài đặt sẽ mất chút thời gian ạ. Tôi sẽ mang hàng mẫu tới ngay khi nào phu nhân thấy tiện. Nếu có thể, phu nhân có thể cho tôi xem qua chỗ sàn và tường ngài định trang trí không?"

Max liếc Rodrigo, hơi nghiêng đầu. Ông lái buôn sẽ biết nên làm gì hơn nàng.


Hai người rời phòng khách và đi vào sảnh tiệc lớn nhất trong lâu đài. Rodrigo, một người hầu lớn tuổi, và hai người lính gác đi sau họ. Khi ông lái buôn Aderon nhìn quanh phòng, ông ta rất nhanh thao thao chỗ nào cần cái gì và phải mua thêm cái gì nữa.

Max cố hết sức nhớ từng lời ông ta nói; sự tiên phong, ông ta nói, mỗi thứ kỳ lạ ông ta kể ra đều hứa hẹn mang sự hoa lệ cho không gian buồn tẻ bên trong.

"Phu nhân nghĩ sao nếu thay hết đá lát thành cẩm thạch?" Ông ta gợi ý, nhìn sàn nhà vẻ không chấp nhận được.

"T-ta nên ch-chú ý vào tr-trọng tâm trước..." Max mở lời, cố không rơi vào bẫy chi tiết quá.

Nhưng ông lái vẫn vung tay khắp phòng, lời nói tuôn như suối tương phản hẳn với nàng.

"Tôi nghĩ đá lát cẩm thạch cho sàn và tranh tường – tường sẽ phải quét vôi lại – sẽ thật tuyệt diệu. Đương nhiên, tôi đảm bảo sẽ chỉ dùng những thứ tốt nhất để tân trang lại lâu đài."

"T-ta s-sẽ cần c-cân nhắc th-thêm," nàng ngắc ngứ nở nụ cười.

"Tôi nghĩ phải làm thật công phu lộng lẫy ạ. Đây là lâu đài của vị hiệp sĩ vĩ đại nhất trên toàn lục địa cơ mà! Phu nhân không nghĩ ngài xứng đáng với những gì thuộc về danh hiệu đó ư?" ông ta thản nhiên đáp lại, khiến Max đơ người, vẻ tươi cười chiếu lệ méo mó hẳn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui