Rodrigo nhẹ thở dài.
"Có lẽ, sau nhiều năm ngó lơ, Lãnh chúa đã quên nơi này vốn là nhà, chỉ nhớ tới những ổ quái vật và những trận chiến đẫm máu bên trong lâu đài sơ sài này thôi—những thứ như vậy có lẽ chắc chỉ là phiền phức với ngài."
Max thầm thề rằng giờ sẽ không như vậy nữa. Căn phòng dễ thương này sẽ sống động lại bằng những màu sắc xa hoa chói lọi, trở thành một trong những sảnh tiệc đáng ao ước nhất trên toàn lục địa. Giới quý tộc sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để giành được lời mới tới lâu đài Calypse.
"V-vui lòng gọi l-lái buôn tới cho ta càng sớm càng tốt," nàng nói, trong đầu có một ý tưởng.
Rodrigo nghiêm nghị gật đầu, ông có thể cảm nhận và rất ấn tượng với sự quyết tâm của nàng.
Nàng xem tiếp phòng khách và phòng nghỉ khách, cả hai khu đều không khác gì sảnh tiệc cả. Ít nhất, phòng nghỉ khách cũng còn có chút đồ dù có chút nặng nề. Mỗi phòng đều có giường cứng và chăn mền sạch, kệ đơn giản bên cửa sổ để đồ của người ở lại. Chẳng có gì để sục sạo thêm trong căn phòng đơn giản, vì thế họ tiếp tục xuống tầng một để kiểm tra nơi ở cho người hầu.
"Nam hầu sống riêng trong một tòa nhà khác, còn nữ hầu sống ngay ở tầng trệt để tiện cho chủ nhân sai gọi. Nếu phu nhân cần gì, ngài cứ việc rung chuông trong phòng, các cô ấy sẽ tới ngay—kể cả là nửa đêm."
Theo lời Rodrigo, lâu đài Calypse chỉ có 87 người hầu, rất thiếu người lo liệu cho cả tòa pháo đài khổng lồ, khu luyện tập và hào nước xung quanh. Nhưng mặt khác, có lẽ số người này cũng đủ rồi, vì chủ nhân họ đã bỏ bê nơi này lâu quá.
Những khuôn mặt khác nhau lướt qua tới nàng khi Rodrigo giới thiệu một vài cô hầu trong lâu đài. Cố gắng nhớ nhiều nhất có thể, dù chắc ngày mai là nàng quên sạch, họ đi tiếp tới nhà bếp của lâu đài. Không như những phòng trước lạnh lẽo tối tăm, nhà bếp lớn khác hoàn toàn—vừa ấm áp vừa nhộn nhịp.
Max liếc nhìn lò lửa lớn bên tường trái, ánh lửa nhảy nhót dưới một cái nồi lớn to như cái bồn tắm. Có cả một con nai đang nướng trên lò lửa mở dưới lỗ thông hơi, hoặc có lẽ thứ thu hút nàng chú ý chính là hương thơm sực nức.
Bóng dáng thảnh thơi của nàng đối lập hoàn toàn với những bước chân vội vã của đám người hầu đang làm việc không ngơi tay. Một vài người nhào bột bánh mỳ, số khác lột vỏ khoai tây, cắt thịt hun khói trên thớt và rửa đĩa, bát chất thành đống gần bồn rửa.
"Nhà bếp là nơi bận rộn nhất trong lâu đài. Đám người hầu không có thời gian nghỉ vì họ phải nấu ăn cho các hiệp sĩ và lính canh. Và vì thiếu người, gần như tất cả người hầu của lâu đài đều phải phụ bếp khi tới bữa trưa bữa tối."
"H-hóa ra là vậy, t-ta còn đang băn khoăn sao ch-chẳng thấy ai..."
Nàng thề sẽ nói Riftan thuê thêm người hầu nữa.
"Ngài có muốn xem khu phụ không ạ?"
Khi nàng gật đầu, Rodrigo dẫn nàng ra ngoài.
Lập tức, dưới ánh dương chói chang, một khu vườn tàn tạ đón chào nàng. Một cái cây trơ trọi đứng cạnh đình nghỉ chân lâu không tu sửa, chỉ có hoa cỏ dại mọc khắp nơi là có chút sức sống.
Nàng nhíu mày. Dù Đại sảnh mới được coi là niềm tự hào của Lãnh chúa, thì khu vườn dẫn vào lâu đài cũng phải được tô điểm. Vì đây là thứ đầu tiên khác sẽ thấy, hoa cỏ ở đây phải đắt đỏ và tuyệt đẹp đến mức làm họ lóa mắt từ cái nhìn đầu tiên. Rốt cuộc ấn tượng đầu tiên mới là thứ tồn tại lâu dài mà.
Nàng có chút bí mật. Thứ duy nhất nàng có thể tự tin là mắt nhìn cảnh quan của nàng—cha nàng cực kỳ đam mê bài trí và nó cũng ăn sâu vào nàng.
'Dù mùa này mình chẳng lằm gì được mấy, ít nhất là sẽ không tự làm xấu mặt.'
"Ch-chúng ta có thợ làm vườn không?"
"Đám người hầu lần lượt lo dọn sân và vườn... nhưng không có thợ làm vườn và thiết kết cảnh quan chính ạ."
Rodrigo trả lời, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Max biết không thể trách họ. Trách nhiệm trang trí nội thất cho lâu đài là của Lãnh chúa và phu nhân. Vì Riftan đã đi xa lâu ngày, việc lo liệu trong ngoài phải là do người vợ là nàng làm... Những điều trước đây chồng nàng buộc tội nàng đột nhiên tràn ngập tâm trí nàng như một dòng nước xoáy.
"L-làm ơn đưa ta tới khu nhà phụ."
"Vâng, phu nhân. Lối này ạ."
Im lặng theo sau Rodrigo, họ đi qua khu vườn xám xịt theo một đường bộ nhỏ ở bên trái Đại sảnh. Những cây sồi già đã cho họ bóng râm dày trên con đường đất trong cái nóng gay gắt.
"Tòa nhà phụ vốn là do người trong gia tộc của Ngài Anatol quá cố sử dụng, nhưng giờ đã sửa lại cho lính mới ở ạ."
Max tò mò nghiêng đầu. "Trong lâu đài C-calypse có rất nhiều hiệp sĩ tập sự sao?"
"Khoảng ba mươi người ạ. Sau khi lãnh chúa trở thành Chỉ huy đoàn hiệp sĩ, nhiều quý tộc đã gửi con trai con gái tới luyện tập dưới sự giám hộ của ngài. Khi họ kết thúc tập sự, họ sẽ là thành viên đoàn Hiệp sĩ Remdragon."
Ông quản gia vốn đang dẫn đường đột nhiên dừng bước. Họ dừng gần một khu đất rộng thoáng cuối con đường. Các cậu trai chớm lớn, khuôn mặt còn hiện rõ tuổi trẻ, đứng theo hàng, vung kiếm gỗ trông có vẻ vô hại nhưng Max biết vẫn có sức sát thương nhất định.
"Ồ, đang lúc tập luyện," ông quay về nàng, hỏi. "Phu nhân, giờ làm gì ạ? Ngài muốn ra chào nhóm lính mới không?"
"A, không... Ta không m-muốn làm ph-phiền họ. Chúng ta q-quay lại sau..."
Nàng tự nhiên thấy xấu hổi, và đột ngột ngừng lời. Bờ vai rộng của Riftan khi chàng đứng thẳng tắp trước đám con trai đã thu hút ánh nhìn của nàng.
"Tôi đoán Lãnh chúa đang trông coi việc tập luyện."
Ông quản gia cũng đứng trong bóng râm và nói giọng căng thẳng.
"Tôi tin chúng ta nên về thôi, phu nhân. Lãnh chúa không muốn người ngoài đứng xem trong khi luyện tập ạ."
"Ồ, vậy đi thôi."
Nàng mong sự thất vọng không quá rõ rệt trên mặt nàng. Khi nàng quay lại định đi theo Rodrigo về lâu đài, nàng cảm thấy một bàn tay thô ráp quen thuộc của đàn ông tóm lấy cổ tay tinh tế của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...