Dưới Tán Cây Sồi

Max cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Riftan, cằm chàng đặt trên tóc nàng, và tay chàng ôm quanh cổ nàng. Nàng tin chàng làm vậy vì chàng cho rằng nàng đang lạnh, và liếc chàng từ dưới lên thế này, đột nhiên nàng không biết nên làm gì.

Đúng như chàng nói, chẳng ai quan tâm đến sự thân mật của họ; có lẽ họ chỉ đang giả vờ. Dẫu vậy, Max vẫn không đủ mặt dày để gần gũi với một người đàn ông như vậy... dẫu đó là chồng nàng.

Nàng cà lăm, lo sợ chàng sẽ phật ý. "E-em ổn mà. Ý, ý em là... ch-chàng cách xa chút..."

"Ngài đang làm phiền phu nhân đó. Hãy chú ý một chút."

Max nâng đầu nhìn về phía âm thanh thình lình chen vào họ. Không chỉ đơn giản là chặn họng bọn họ, mà đó là một cấp dưới đang mắng mỏ Riftan, thủ lĩnh của bọn họ. Đó là một chàng trai trẻ mảnh khảnh, chắc khoảng hai mươi, tay cầm đèn nhỏ đứng cách họ khoảng ba bốn bước chân.

"Đừng chõ mũi vào, Ruth. Đi đi." Riftan thở dài, mất kiên nhẫn.

Mặc kệ thái độ đó, Ruth vẫn lạnh nhạt trả lời. "Ngài còn định gầm gừ kiểu man rợ đó bao lâu nữa hả? Tôi chẳng dám phiền ngài, ngài thôi đi được rồi."


Chàng ta trắng trợn nói vậy, Max mở to mắt ngạc nhiên. Người không ngừng trách cứ Riftan thấy ánh nhìn của nàng, và lần này chàng ta đáp lại ánh mắt nàng. Như thể chàng ta đã thấy nàng làm chuyện bất nhã, Max vội đứng lên.

Riftan cũng bật dậy theo nàng, miễn cưỡng ngồi dậy. "...thế ngươi muốn gì?" cuối cùng chàng cũng nói, giọng điệu nhẹ hơn trước.

"Tôi mang tới cái này," chàng ấy nhấc cái đèn cao hơn, "tôi nghĩ ngài sẽ lạnh." Dù chàng ấy không nói, 'ngài' rõ ràng là chỉ Max.

Thò tay vào túi bên cạnh, lục lọi một lúc chàng ấy mới rút tay ra. Những viên sỏi nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ thắp sáng lòng bàn tay của người đàn ông. Khi nhìn thấy nó, Max cảm thấy sự yên bình bao trùm lấy mình.

Max bối rối ngay lập lức, "T-tôi... Ngài cho tôi ạ?"

Nàng không khỏi ngạc nhiên trước sự tử tế bất ngờ, và lông mày người đàn ông nhướng lên

"Còn ai nữa sao? Đám đàn ông kia cho ở trần trong tuyết vẫn khỏe như vâm," Chàng ta lộ vẻ bất cần, mặc kệ người đang nghe chàng ta là nữ.

Chàng ta tiếp tục giải thích, "Phu nhân thì khác. Xem ra ngài cũng chẳng mạnh khỏe là bao... Nếu phu nhân ốm, tôi lại phải vất vả. Cứ coi như tôi phòng hờ đi."

Nghe rằng mình có thể là gánh nặng, Max nhận ngay không từ chối nữa. Như chàng ta nói, khí ấm lập tức bao phủ toàn thân nàng khi nàng giữ chúng trong tay. Khi nàng cứ ngó chăm chăm vào tay mình, nàng mới nhận ra mình vẫn chưa cảm ơn.

Nàng ngẩng lên hơi sợ sệt. "C-cảm ơn... Ng-ngài Ruth."


Vẻ lầm lì của chàng ta dịu đi khi nàng lắp bắp cám ơn. "Tôi là pháp sư, không phải hiệp sĩ. Ngài cứ gọi tôi là Ruth," chàng ta nói.

Chàng ta quay người về chỗ của mình ở bên kia, có vẻ như đã xong chuyện. Riftan, người im lặng theo dõi hai người họ, kéo nàng xuống nằm cùng. Max hơi run rẩy khi chàng chạm vào và có chút lo lắng.

"Nàng mệt rồi." Chàng nói, "Ngủ đi. Ngày mai rạng sáng chúng ta đi ngay."

Riftan với tay tắt đèn bên cạnh mình. Các hiệp sĩ khác có vẻ như đang chờ chàng, họ cũng tắt đèn theo, cả không gian rơi vào bóng tối ảm đạm. Max, người vẫn loay hoay trong lòng chàng, không chịu nổi sự mệt mỏi cùng cực đang ập đến và nhắm mắt lại.

Nhịp tim trầm ổn từ lồng ngực chàng áp vào má nàng như nhịp ru ngủ. Và lập tức, nỗi lo ở nơi xa lạ của nàng mờ đi, và nàng chìm vào giấc ngủ.

*

Khi trời sáng, vẻ tiêu điều của ngôi làng không còn, thay vào đó là vẻ sống động bừng sáng. Trước mắt người ta, cảnh tượng đẹp đẽ trải dài của rừng Yudical như bức phông màn sau các căn lều. Những ruộng lúa mỳ vàng ươm bất tận, dập dờn như sóng biển trong sáng sớm thanh bình.

Max rời nhà kho đi ra dòng suối rửa mặt. Sáng sớm, nước lạnh đến cóng cả tay nàng. Nàng làm ẩm tóc, dòng nước lạnh chảy trên làn da, khiến nàng nổi gai ốc lưng trong cơn gió nhẹ.


Dù ướt, tóc nàng vẫn rất khó chải mượt, Max đành quay lại nhà kho, cố lấy tay áo quệt khô nước trên mặt. Nàng thấy các hiệp sĩ đã tập hợp trước xe ngựa, chờ khởi hành.

Riftan thấy nàng đầu tiên. "Này, nàng chớ có đi lung tung một mình chứ."

"E-em xin lỗi." Dưới giọng nghiêm khắc của chàng, nàng cúi đầu bước vội tới. Riftan nâng nàng lên xe, mày vẫn cau chặt, có vẻ vẫn muốn giáo huấn nàng.

Đúng như dự đoán, chàng nói, "Đừng tự tiện làm gì cả. Rừng Yudical có nhiều quái vật lắm đấy."

Max sợ run, nhớ lại những sinh vật kinh khủng nàng đã thấy vào ngày đầu tiên. Tuy nhiên, chính sự bất lực trước chúng của mình mới khiến nàng khiếp hãi nhất.

"Vâ-vâng, em sẽ cẩn trọng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui