Dưới Tán Cây Anh Đào

Một đứa trẻ chín tuổi và đứa em của nó vừa mất đi một người thân, một sự mất mát lớn lao mà thật sự không có gì có thể bù đắp được. Nó ôm chặt lấy đứa em, miệng dỗ em nó, nói cho qua chứ chính bản thân nó cũng không thể nào kìm được nước mắt. Mẹ nó mua vé cho hai chị em nó đi qua Anh du lịch, ở chung với bác và anh họ nó.

Sân bay, người đông như kiến, ồn ào, náo nhiệt. Bà quản gia già tay đẩy xe hành lí, mắt vẫn dán chặt về phía nó với vẻ thương tiếc. Tập đoàn GoT, một cái tên đủ nổi tiếng để cả Sài thành biết mặt nó. Mẹ nó hứa sẽ tới tiễn nó nhưng tại sao đã gần tới giờ rồi mà nó vẫn chưa thấy dáng mẹ? Hành lí đã gửi xong từ lâu, nó đứng nhìn cánh cửa kính đóng, mở liên tục, hi vọng duy nhất của nó lúc này là cái dáng của mẹ nó, một phút thôi nó cũng mừng.

Cuối cùng cũng có người từ tập đoàn GoT bước qua ngưỡng cửa, nhưng … nào phải mẹ nó, là thư kí trẻ mà mẹ gửi tới chỉ để nhắn với nó rằng mẹ nó không tới. Nó cắn môi, ngăn dòng nước mắt chảy ra từ khoé mắt, nhìn em nó khóc mà thương. Em nó, mắt, mũi đỏ ửng, tay dụi mắt liên hồi. Bà quản gia bế em nó lên, nựng cho em nó nín rồi một tay bế em nó, một tay dắt nó qua cửa khẩu. Một khi qua cửa khẩu thì không có cách nào để quay lại cả. Em nó vẫn còn sụt sùi sịt mũi, tay dụi dụi mắt làm nó thấy thương. Nó dốc túi tìm mấy đồng xu, mua cho em nó một lọ kẹo. Nó lên máy bay, hai đứa ngồi ghế cửa sổ, bà quản gia ở hàng bên kia, chỉ ngồi, nhìn hai chị em nó mà thương. Bà lau lau hai khoé mắt rồi cười nhẹ với hai đứa nhỏ. Em nó ngủ gục gù bên cạnh nó, tay vẫn ôm lọ kẹo mới mua, miệng lẩm bẩm vài câu mà nó phải cố gắng lắm mới nghe được.

– Mẹ ơi …. – em nó chép miệng, mắt vẫn còn mấy giọt nước mắt đọng lại.

Nó ôm em nó, lấy cái chăn lớn, đắp cho hai chị em nó ấm. Tay nó ôm chặt lấy em, gạt cái tay ghế ra cho em nó dễ chịu rồi nó mới nhúc nhích một chút cho em. Nó nhìn xung quanh, mọi người đều đã ngủ say cả. Nó nghĩ thầm trong đầu một điều: “Nó sẽ không quên và tha thứ cho mẹ nó vì chuyện này.”. Rồi nó từ từ nhắm mắt ngủ.

“Uỳnh”


– Tiểu thư! Tiểu thư mau dậy đi! – bà quản gia lay nó và em nó dậy Tiểu thư mau mặc áo phao vào đi!

– Có chuyện gì vậy? – trong giây phút nguy cấp, nó vừa mặc áo phao vừa hỏi.

– Máy bay có sự cố! Tiểu thư cẩn thận! – bà vú mặc xong áo phao cho em nó, thắt dây an toàn chờ hạ cánh khẩn cấp.

Máy bay hạ cánh ở một vùng đất nóng nực. Nó nheo mắt đi ra ngoài, tay kia vẫn ôm chặt lấy em nó. Hành khách không dám cử động một li, nó, em nó, bà quản gia và mọi người khác đang lo sợ bởi một thứ: bọn tạo phản.

– Chào mừng tới Ukraine, máy bay này bây giờ thuộc về chúng tôi thưa những vị khách quý! Bây giờ mấy người là con tin của nhà nước! – nói rồi một gã đàn ông chỉ tay về phía chúng tôi ra lệnh – Bắt lấy chúng, giải về doanh trại!

Bà vú già của nó và nhiều người khác phải ngày đêm gánh nước, nhặt củi về làm bếp và nhiều việc nặng khác. Nó, em nó và mấy đứa trẻ con khác thì làm người hầu bàn, rót rượu cho bọn phản tặc. Một ngày nọ, nó phải đi rót rượu cho thủ lĩnh của chúng và một số người khác, nó tình cờ nghe được kế hoạch của bọn chúng.

– Đại ca tính cách đi, nuôi bọn con tin này tốn quá! – một tên lèm bèm.

– Lỡ không thành công thì công toi! – tên B cằn nhằn.

– Chúng mày yên tâm, tao đã tính kĩ! – tên thủ lĩnh sai nó rót rượu – Không thành công thì bán!

– Hay! – tên C vỗ tay tán thành rồi lườm nó – Con nhỏ đó … Nó nghe được!


– Nó không hiểu đâu! – tên thủ lĩnh xua tay, cho nó về.

Nó thoát ra ngoài, chạy như điên về chỗ giữ con tin. Bà vú già đang ngồi xoa xoa lưng, tay kia ôm em nó âu yếm.

– Chúng có ý định bán! – nó nhìn bà vú lo lo – Nhà nước mà không đồng tình thì chúng bán ta đi!

– Tiểu thư à … Xin người hãy bình tĩnh lại đi, tôi già rồi, không thể nghe rõ được! – bà vú già xoa xoa cái lưng.

– Con nghe nghe chúng bàn tính bán chúng ta đi trong lúc rót rượu cho chúng, chúng bàn tính bán mọi người đi nếu chính phủ không đồng ý với điều kiện của chúng. Vú à … Lưng vú đau để con đấm lưng cho!

– Thôi khỏi tiểu thư à, người như tôi làm gì có quyền để tiểu thư đấm bóp cho! – bà vú xua tay, thở một hơi dài rồi nói tiếp – Bọn tạo phản thường nói tiếng địa phương, chỉ có khi có thông báo với chúng ta chúng mới nói chập choạng tí tiếng Anh, thế nào mà tiểu thư lại hiểu chúng được?


– Con không biết, con chỉ … – nó ngập ngừng – hiểu được tiếng chúng nói, con ….

– Vú à … Con cũng hiểu tiếng chúng! – em nó ngồi phật dậy.

– Hai tiểu thư, lẽ nào … Không, chắc là do một lí do đặc biệt nào đó! – bà vú già nghĩ tới chuyện hiểu được nhiều ngôn ngữ dù chưa học lấy một lần, thậm chí là chưa nghe. Nhưng rồi bà vú lại gạt nó qua một bên.

– Vú à … Mình ở đây, chắc gì vú đã được trả công, tại sao vú vẫn chăm sóc hai chị em con vậy? – em nó nằm cạnh bà vú già.

– Vì đó là bộn nhiệm của tôi thưa tiểu thư! Có lương hay không thì việc làm của hai tiểu thư thật sự … quý hơn cả tiền bạc đối với tôi! Chỉ cần hai tiểu thư còn khoẻ mạnh thì tôi vui rồi! – nói rồi bà vú ôm hai đứa nó vào lòng, dỗ cho tụi nó ngủ ngon lành.

————————————————————–


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui