Dưới Quân Phục Lại Muốn Làm Thê Nô


Nhan Cổ đã lên phòng học từ sớm, bóng dáng của cô mờ mịt ẩn hiện sau chiếc màng cửa sổ.

Cả người thoát ra sự âm u đưa đôi mắt khinh thường mình đám người dưới sân, đúng là 'vật họp theo loài'.

Cả ngày hôm nay ngoại trừ chuyện bị rất nhiều người bàn tán sau lưng, hầu như mọi tiết học đều trôi qua rất ảm đạm.

Năm học mới thực sự vẫn chưa bắt đầu, vẫn còn đang trong thời gian ôn hè nên thành ra các bài học cũng chả có gì đặc sắc, ai nấy cũng đều rất không tập trung.

Tối hôm đó Nhan Việt Bân trở về sau chuyến công tác dài, trên bàn ăn Phương Tuyết Trân rất khéo bày ra bộ mặt người mẹ hiền dịu, nấu rất nhiều món ăn ngon xếp cả một bàn lớn, đặc biệt còn rất ân cần gắp thức ăn để vào bát của Nhan Cổ.


Nhưng cô tuyệt nhiên không đụng vào, cũng không thể thẳng mặt vạch trần bà ta, cô đứt khoác để bát cơm xuống không ăn nữa, thong thả chờ bọn họ ăn xong.

Hết bữa ăn, Nhan Việt Bân cố tình bảo Phương Tuyết Trân và Nhan Liễu dọn dẹp bàn ăn, còn lại kêu cô ra phòng khách nói chuyện.

Nhan Cổ không nhiều lời cũng thuận ý đi theo.

Liễu chị ta rất không bằng lòng vì sao chỉ gọi Nhan Cổ còn mình phải ở trong bếp dọn dẹp, cuối cùng lại bị mẹ lườm cho một cái đành rụt cổ yên lặng.

Ngoài phòng khách hai cha con rất không ồn ào ngồi đối diện nhau, không một lời nói nào được cất lên, áp lực mỗi lúc một tăng không ít, thoáng chốc chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều và tiếng rè nho nhỏ từ chiếc điều hòa.

Màn đấu mắt chấm dứt, người lên tiếng là Nhan Việt Bân, "Con không định hỏi ta gọi con ra đây vì lí do gì hay sao?""Không""Không tò mò à?""Không"Sau hai lần đều chỉ nhận được một đáp án y hệt cộng thái độ hời hợt, ông ta mới cười nhẹ, cả người ngồi dựa ra sau,"Từ khi nào con đã không ngoan ngoãn như thế vậy?"Nhan Cổ yên lặng nhìn ông ta không hề có ý muốn trả lời.

Nhan Việt Bân lắc đầu, "Có giấy tuyển rồi à… nếu không muốn có thể từ chối không đi.

""Không cần phiền phức như vậy, hai hôm nữa con sẽ thu xếp hành lý đi theo đoàn.


"Giọng nói rắn rỏi của Nhan Cổ làm cho ông ta cảm thấy giật mình, "Không phải trước đó dì Tuyết Trân có đề cập con đi làm quân nhân ở quân khu của chú hai mà con một mực không chịu sao?""Con đổi ý rồi, học xong ở trường quân đội con vẫn tiếp tục vào đội tân binh"Nhan Việt Bân bật cười, con bé này sao lại thất thường như vậy, ông nhìn làn da trắng bạch và sắc mặt vàng vọt của con gái, người làm cha này đã bỏ bê đứa trẻ này bao lâu rồi chứ.

"Không cần tự ép mình như vậy, con vốn dĩ ốm yếu vào đó nhất định sẽ không chịu nỗi…"Nhan Cổ nghe ông ta nói vậy, rất không lễ phép ngắt lời,"Là con tự nguyện"Nhan Việt Bân nhìn vào đôi mắt kiên định của Nhan Cổ, đứa trẻ này rất thiệt thòi, vừa làm ông xót thương vừa làm ông cảm thấy vô cùng có lỗi.

Phương Tuyết Trân vừa từ trong bếp đi ra, trên tay vẫn còn vẩy vẩy mấy giọt nước, bà ta rất tốn công để tống Nhan Cổ vào quân đội, chỉ sợ giờ phút này bao nhiêu kế hoạch của bà đều sẽ đổ sông đổ biển.

Cứ nghĩ Nhan Cổ đang ngồi ngoài kia sẽ tìm cách lấy lòng ba để từ chối nên Phương Tuyết Trân đã nhanh miệng đôn lời,"Ông này, ông nhất định phải để Nhan Cổ vào quân đội, ông xem trước nay con bé ốm yếu thế kia vào đấyngười ta rèn luyện không phải sẽ tốt hơn sao""Huống hồ ông xem trường người ta danh tiếng phải tốn rất nhiều tiền mới có thể cho con vào học được bây giờ con bé còn có vé tuyển chả mất đồng nào, nhất định ông không được nghe lời nó, phải bắt nó đi học"Ngồi nghe Phương Tuyết Trân luyên thuyên một hồi, trong lời nói có biết bao nhiêu lời hay ý đẹp, biết bao nhiêu điều tốt đều muốn dành cho Nhan Cổ, nghe muốn bao nhiêu phần cảm động đều có bấy nhiêu phần cảm động.

Nhan Cổ khoanh tay ngồi dựa vào thành ghế sofa, trên miệng là nụ cười nhưng trong đáy mắt là nhiệt độ đang buốt dần.

Cô không lên tiếng, chỉ dửng dưng để Phương Tuyết Trân tự do đóng kịch, tự biên tự diễn.

"Nhan Việt Bân ông nghĩ mà xem, bậc làm cha mẹ chúng ta không thể thương con mà không để nó chịu chút khổ cực mà rèn luyện, đây cũng là muốn tốt cho nó sau này"Bà ta dùng ánh mắt không thể chân thật hơn nhìn thẳng vào Nhan Việt Bân, lời nói của bà đúng là đã làm ông xao động nhưng nghĩ đến thái độ hời hợt của Nhan Cổ lại nghĩ đến lời nói thúc đẩy của Phương Tuyết Trân, ông không khỏi đau sót.


"Bà muốn nhanh chóng đuổi nó đi như vậy hay sao", nói rồi ông đùng đùng tức giận đứng dậy bỏ đi về phòng.

Phòng khách chỉ còn mỗi mình bà và Nhan Cổ, bà ta nhìn cô nhưng cô chỉ lướt qua để lại một cái nhếch mép.

Phương Tuyết Trân không hiểu mình đã nói sai chỗ nào tại sao chồng lại tức giận như vậy, bà ta nhìn Nhan Liễu vẫn còn đang thập thò ngoài cửa, chị ta cũng chỉ lắc đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui