Dưới Những Dặm Mưa Sa


(Từ chương này mình sẽ đổi thành Tôn Thiên Hải cho đỡ nhầm lẫn nè ^^)
“Anh… anh nói bậy gì đó? Đi ra ngoài.

Em muốn đi tắm, thay đồ.”
“Vừa hay anh cũng muốn thay đồ, đi tắm.”
Hừ! Cái tên xấu xa này đang âm mưu làm gì đây?
Cô cầm quần áo trên tay, toan bước ra ngoài tìm phòng khác nhưng bị hắn chặn lại, còn dùng “mỹ nam kế” dụ dỗ cô: “Em đang nghĩ lung tung gì đó? Anh đi tắm ở phòng khác cơ mà.”
A! Rõ ràng là có âm mưu mà!
“Em… đi tắm đây.

Nóng quá rồi.”
Dứt lời cô lao như tên bắn vào nhà tắm, chốt cửa, nhìn chằm chằm chỉ sợ giây sau hắn sẽ xông vào.

Dù là thân phận Tưởng Ly, hay Triệu Ý Hi, cô đều chưa có kinh nghiệm trải qua việc này.

Cô cùng lắm chỉ đọc vài bộ tiểu thuyết có cảnh sắc tình, ân ái kéo rèm mà thôi, đến những bộ phim đen gì gì đó còn chưa từng xem qua, đối mặt với chuyện này… hẳn là chuẩn bị chưa đủ đi?
Hơn nữa cô sắp tốt nghiệp, công việc chưa tìm được, nếu lỡ mang thai thì sao?
Tóm lại có quá nhiều rủi ro, cô không dám mạo hiểm.

Trao thân cho hắn là chuyện sớm muộn nhưng không phải bây giờ.
Nhưng Triệu Ý Hi đã quá xem thường hắn.

Đó là Tống Nam! Hắn là con cáo tinh ranh trên thương trường, người từng suýt cưỡng ép cô trong bồn tắm khi còn là thân phận Tưởng Ly, hai người từng vờn nhau sống chết, mà chẳng lần nào cô thắng cả.

Lúc đó hắn gần ba mươi rồi, làm việc đêm ngày mà tinh lực vẫn dồi dào như thế huống hồ trọng sinh lại vào thân thể của nam sinh mới hơn hai mươi tuổi đầu thì sức lực còn khỏe đến mức nào nữa.
Triệu Ý Hi thoải mái ngâm bồn, tắm gội sạch sẽ từ đầu đến chân.

Cả ngày hôm nay đủ chuyện xảy ra, giờ cô mệt đến mức chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

Lúc cô cầm khăn lau tóc bước ra thì giật mình suýt hét lên.


Bởi trên giường có bóng dáng quen thuộc, có điều… chỉ quấn mỗi khăn tắm bên dưới.
Cô chưa từng quen biết Tôn Thiên Hải trước đó, nhưng nghe qua lời kể của Lương Hàm Anh, cô từng trộm nghĩ đây chỉ là tên công tử ăn chơi, người ốm như que củi, suốt ngày ăn không ngồi rồi đi đong đưa với gái.

Nhưng hiện tại trông có vẻ… không tồi.
Tôn Thiên Hải nở nụ cười ôn nhu bất ngờ, ra hiệu cho cô đến cạnh mình: “Cũng may thân thể này khá được.

Nếu xuyên vào cái thân xác ốm nhom ốm nhách nào đó chắc anh trốn đi mất!”
“Anh như thế nào em cũng thích hết…”
Cô nhỏ giọng đáp lại.

Giây phút hắn đứng lên giữa đám người, gọi một tiếng “Tưởng Ly”, cô biết bản thân không được phép trốn tránh nữa.

Cô có tài đức gì mà khiến một người ưu tú như hắn chấp nhận từ bỏ tất cả, kiên quyết bước vào thế giới của cô chứ?
Triệu Ý Hi rất tự ti.

Cô có quá nhiều nhược điểm, không xinh đẹp, không có gia thế tốt, không nhiều bạn bè, phần lớn thời gian trong đời cô chỉ dành cho hai việc: Nỗ lực và an ủi.

Nỗ lực để bản thân tốt đẹp hơn, an ủi để bản thân không chìm quá lâu trong tổn thương.

Chưa từng có ai chấp nhận bước đến bên cô, cho cô một cái ôm dịu dàng.
Cô từng nghĩ có lẽ bản thân sẽ đơn độc như này đến cuối đời, thậm chí còn tính toán sau này sẽ nuôi một con mèo để nó bầu bạn bên cạnh.

Nhưng nghĩ đến tuổi thọ của mèo cũng chỉ có mười mấy hai mươi năm, tới lúc cô già rồi, nó lại bỏ cô đi trước thì sẽ đau thương biết bao?
Nhưng hắn lại không ngại ngần gì cả.

Hắn xé rách ranh giới, xông vào cuộc đời cô, dâng tặng cho cô những thứ tốt đẹp nhất.
Hắn bước đến gần, đưa tay vuốt mái tóc hãy còn ẩm ướt, bất đắc dĩ cầm máy sấy đến.

Dáng vẻ cao lớn đứng trước mặt, bàn tay to lớn mà ấm áp khẽ luồn qua từng lọn tóc của cô.


Cô ngồi bên mép giường, chỉ cao tới bụng của hắn, tầm mắt vừa vặn thoáng qua phần eo rắn chắc đang được che chắn bởi chiếc khăn tắm lỏng lẻo kia.
Mặt cô không tự chủ được đỏ bừng lên, đến tim cũng đập nhanh như chạy marathon vậy.
“Đừng để tóc ướt, dễ đau đầu lắm.”
“Dạ.”
Cất máy sấy, hắn vươn tay về phía cô, ép cô ngồi lên đùi mình.

Chiếc áo ngủ bằng vải lụa mỏng manh chạm vào da thịt khiến hắn càng thêm ngứa ngáy.

Từng nụ hôn rơi xuống như cánh hoa tan tác, từng tấc da thịt đều bị đóng dấu đến đỏ thẫm.
“Đừng… đừng như vậy…”
Cô thật hận gương mặt và vóc dáng của mình.

Tại sao cô không thể xinh đẹp như Tưởng Ly?
“Anh…”
“Không cần che, Ý Hi, em rất đẹp.”
Trong mắt hắn, Triệu Ý Hi có vẻ đẹp hoàn toàn khác với Tưởng Ly.

Đó là vẻ thanh thuần, dịu dàng, có chút yếu đuối khiến người ta nửa muốn nâng niu, nửa muốn trêu chọc đến khóc òa.

Nước da cô hơi xanh xao, vóc người cũng gầy gò, nhất là chiếc eo mảnh mai chỉ cần một vòng tay cũng dễ dàng ôm trọn lấy.

Đôi mắt trong veo, giọng nói ngọt ngào luôn thỏ thẻ, đôi môi hồng xinh xắn, từng chút từng chút đều tuyệt đẹp.
Tôn Thiên Hải thành thục đặt cô lên chiếc giường rộng lớn, những sợi tóc rơi tán loạn trên gối, ánh mắt như chìm vào say mê.

Bàn tay hắn men đến dây áo, khẽ kéo xuống…
“Không được…”
“Ý Hi, tin tưởng anh.”
Hắn cúi người, hôn lên tai, lên cổ, rơi xuống xương quai xanh, lôi kéo cả dây áo làm lộ ra khuôn n.g.ực phập phồng vì k.íc.h t.hí.ch.


Nụ hoa bên trên vươn cao như cầu xin ơn mưa móc, khiến hắn không nhịn được chậm rãi li.ế.m l.á.p nó.
“A! Chỗ đó… không…”
Cô giơ tay muốn đẩy hắn ra nhưng bị hắn giữ lại, đặt trên đỉnh đầu.

Tư thế này khiến cô vừa thẹn vừa trở nên nhạy cảm, ngực cũng không tự chủ cong lên khiến eo càng thêm phần thong thả, dáng vẻ g.ợ.i d.ục khiến người ta không kiềm lòng được.
Tôn Thiên Hải rất nỗ lực nhịn xuống dục vọng của mình, cái thân thể này ăn chơi đã sớm chẳng còn “lần đầu” nữa, nhưng Triệu Ý Hi thì khác.

Chưa từng chạm đến trái cấm khiến thân thể non nớt đến mức làm người ta nảy sinh ý định chà đạp.
Chiếc váy ngủ bị lột ra từ khi nào không hay, đến khi sực tỉnh cô mới nhận ra trên người chỉ còn mỗi đồ lót.

Nhưng bàn tay không yên phận kia đang lần mò xuống bộ phận nữ tính riêng tư.

Cô theo phản xạ khép chặt chân, mắt long lanh cầu xin: “Tống Nam, không được đâu.

Em không thể.”
“Nói ngốc nghếch gì đó.

Yên tâm giao cho anh, nhất định sẽ làm em sướng đến chết.”
Những lời lưu manh thốt ra khiến cô càng thêm xấu hổ.

Quần lót bị kéo xuống, hắn không mất nhiều sức mà có thể dễ dàng đặt ngón tay ngay nơi riêng tư kia.
“Đừng kẹp chặt như thế.”
“Thả lỏng đi.

Nếu không sẽ đau.”
“Hu hu… em sợ…”
Cô nghe nói lần đầu tiên rất đáng sợ, đau đớn, còn có máu chảy đầm đìa.

Nghe nói có khi còn nhập viện cấp cứu vì “chơi” quá trớn nữa.
Tôn Thiên Hải hiểu được chướng ngại tâm lý của xử nữ*, hắn đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, dụ dỗ cô đưa lưỡi ra cùng hắn dây dưa, khiến cô trầm mê trong dụ.c v.ọ.ng mà hắn bồi đắp nên.

Chờ đến khi thân thể thả lỏng phần nào hắn mới đưa vào bên dưới cô một ngón tay.
“Á! Chỗ đó… anh đi ra đi.”
“Thật chặt.”
Chỉ mới một ngón tay mà đã hút chặt như vậy, chờ đến khi vật đó đi vào bên trong sẽ còn khoái cảm đến mức nào nữa.
Ngón tay khéo léo đùa giỡn da thịt bên trong, cô cảm giác mình sắp bay lên trời đến nơi, bên dưới ẩm ướt đến kì lạ.


Thứ nước đó như dịch bôi trơn, dụ dỗ ngón tay hắn càng tiến vào sâu hơn đến khi gặp tấm màng mỏng.
“Ý Hi, em đúng là hồ ly tinh bé nhỏ.”
“Em không phải… anh dừng lại…”
“Giờ phút này mà dừng lại anh đúng là phế nhân rồi.”
Hắn nắm lấy bắp đùi mềm mại trắng nõn kia, tách chân cô ra, lót bên dưới mông một chiếc gối nhỏ sau đó tháo khăn tắm quấn ngang người.

Triệu Ý Hi kêu lên một tiếng rồi nhắm tịt mắt lại, Tôn Thiên Hải cắn dái tai xinh xắn của cô, chậm rãi dụ dỗ: “Mở mắt ra, nhìn xem anh thu phục hồ ly như thế nào.”
“Em… em…”
Cô bị mê hoặc mở mắt, trước mắt mờ sương, thân thể cao lớn gần như phủ khắp người cô.

Song, còn chưa kịp nói thêm lời nào thì bên dưới đã bị vật cứng rắn xông vào.
“Đau quá! Đau!!!”
Cô co người lại muốn trốn nhưng bất thành, đùi bị hắn dùng một tay giữ lại, tay kia chống bên người không cho cô tránh đi chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bên dưới tiếp nhận từng đợt tiến công của hắn.

Giây phút hòa làm một với cô, hắn không nhịn được mà thở hắt ra, mồ hôi rơi xuống tấm thân nhỏ bé của cô, nóng hổi khiến người ta ngứa ngáy muốn phát điên.
“Anh đi ra đi, em đau…”
“Một chút nữa thôi, sẽ không đau nữa.”
Mẹ kiếp! Sao lại chặt như vậy?
Hắn không động nữa, giữ nguyên tư thế đó dịu dàng hôn lên trán cô, hôn lên những giọt nước mắt thơ ngây kia.

Triệu Ý Hi thấy dưới thân như xé rách, nhưng giây sau đó lại khao khát được đào sâu hơn, muốn được cùng hắn ân ái nhiều hơn.
“Hít thở sâu vào, thả lỏng người.” Tôn Thiên Hải tận tình chỉ bảo: “Ôm anh, ngoan lắm!”
Kế đó thì điên cuồng ra vào.

Tiếng khóc rấm rứt hòa cùng tiếng nức nở nỉ non, hơi thở nặng nề của hắn bao bọc lấy, hai người điên cuồng chìm trong bể dục.

Bên trong cô vừa chặt vừa ấm nóng, khiến hắn chỉ muốn đi vào tận cùng nhưng lại sợ cô không chịu nổi nên chỉ đành cố nhịn xuống d.ụ.c v.ọ.ng điên cuồng của bản thân.
“Ưm… không được…”
Không quan tâm đến kháng cự yếu ớt của cô, Tôn Thiên Hải ép cô thừa nhận chính mình, nâng eo cô lên để vào sâu hơn, vừa dụ dỗ vừa ép buộc để cuối cùng phóng thích toàn bộ thỏa mãn vào bên trong.
Lúc này Triệu Ý Hi đã mệt đến mức không mở mắt nổi, cả người ẩm ướt nhớp nháp, mặt đỏ hồng như đang say, cả người vẫn còn run rẩy bởi cơn kích tình vừa nãy.
Cuối cùng cô vẫn bị tên lưu manh này ăn sạch sẽ rồi.
___Chú thích___
*Xử nữ: Gái còn tri.nh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận