Editor: envi
Hứa Hành Niên chân trước vừa đi, mấy nhân sĩ bát quái trong lớp liền bu lại bàn tán kịch liệt.
Khâu Nhạc nằm ườn ra góc bàn của Lục Hoài Sâm, thần bí hạ giọng nói: "Nữ sinh đứng ở cửa kia kìa, Đường cái gì ấy... Lần trước tớ thấy Hứa Hành Niên một mình đứng với em ấy ở cổng trường."
Tráng Hán cũng nhịn không được đi tới góp lời: "Tớ cũng gặp qua rồi, chính là em học sinh mới mà nhìn Hứa Hành Niên xong chảy máu mũi lần trước đấy."
"Uầyy ——" Lục Hoài Sâm mở to hai mắt.
Lại nói, cậu ta sao có thể để em gái nhỏ túm áo túm quần làm nũng vậy chứ.
Lục Hoài Sâm ra vẻ thần bí ngoắc ngoắc tay với bọn họ, chờ đến khi hai người kia thò đầu qua mới không nhanh không chậm thổi khí nói: "Bí mật quốc gia, không thể tiết lộ."
"Xời ạ ——" hai người khinh thường xua tay.
Tráng Hán giả vờ tỏ vẻ đau thương, dùng nắm đấm uy mãnh của mình đấm đấm ngực: "Nhìn người ta xem, hôm qua thì thu hút ngự tỉ hôm nay lại chòng ghẹo em gái mềm mại, tớ đây đến miếng xương cũng không có."
Khâu Nhạc thuận thế cho sườn ngực cậu ta một quyền: "Chỉ cần cậu đổi tên, tớ bảo đảm lập tức sẽ có tiểu cô nương tìm tới cửa."
Tráng Hán: "......"
*
Tiểu cô nương rũ mi nhìn cái chai trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Hành Niên, tiếp đó lại cúi đầu nhìn cái chai trong tay, tức giận đến mức muốn vỗ đùi đánh đét, ủy khuất ——
"Em quên mất là mua cho anh...... Chờ em tí, em đi mua cho anh chai khác nhé."
Cô nói xong liền đóng nắp chai lại, không ngờ Hứa Hành Niên đột nhiên duỗi tay ra ngăn cô lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh mềm giọng nói: "Không sao, cho anh chai này cũng được."
Anh mở tay ra, ngón tay thon dài tạo thành một độ cong đẹp đẽ, lòng bàn tay bị ánh nắng tô lên một màu trắng sáng.
Khớp xương rõ ràng khiến người ta không rời mắt được.
Đường Ôn cong cong khóe miệng, ngoan ngoãn đặt chai nước vào lòng bàn tay anh, sau khi rút tay về, cô vui vẻ mà nắm chặt cổ tay áo quân phục cọ qua cọ lại, nghiêm túc nhìn anh uống nước.
Người cô thích, uống ngụm nước cũng chọc vào lòng cô được.
Đóng nắp chai lại, Hứa Hành Niên liếm giọt nước dính nơi khóe miệng, hơi rũ mắt, hỏi: "Nãy em nói còn việc nhỏ gì nữa?"
Động tác của cô đột nhiên dừng lại, Đường Ôn ngẩn ra, một lúc sau mới bừng tỉnh: "À đúng rồi! Buổi chiều không có tiết, em muốn mượn điện thoại anh gọi cho chú Lý, bảo chú ấy đến đón em về."
Dứt lời, Hứa Hành Niên liền móc điện thoại di động từ trong túi ra trực tiếp đưa cho cô: "Em cầm đi này, đi đâu tránh khu dạy học mà dùng, bên này có cameras." Anh chỉ vào một nơi nào đó trên hành lang rồi nói.
Trường học quy định không cho mang điện thoại.
"Ồ?" Cô khó hiểu dò hỏi ý kiến của anh, "Không sao đúng không anh?"
"Ừ." Anh gật đầu.
"Vâng ạ."
Đường Ôn trước nay chưa từng đụng vào di động của anh, vì mỗi người đều có những thứ riêng tư của mình, nhưng ai biết Hứa Hành Niên cứ như vậy yên tâm đưa điện thoại cho cô.
Tiểu cô nương ôm điện thoại màn hình tối thui rồi bắt đầu suy nghĩ bậy bạ: Có lịch sử trò chuyện với nữ sinh không nhỉ, có phải có rất nhiều người thêm Wechat với anh không nhỉ, có phải anh có rất nhiều bí mật mà cô không biết không nhỉ......
Suy nghĩ của cô lập tức bay đến mấy bộ phim cẩu huyết lúc 8 giờ.
Nhìn biểu cảm biến hóa của cô, Hứa Hành Niên xốc mí mắt, nhấc tay gõ lên vành nón cô: "Em lại suy nghĩ cái gì thế hả?"
"Á......" Bị bắt gian tại trận, mặt cô hơi hồng, ngượng ngùng vuốt chóp mũi, "Có nghĩ cái gì đâu......"
Hứa Hành Niên trầm ngâm một lát, đột nhiên nổi tâm tư muốn trêu cô, cố nén cười rồi ra vẻ cường điệu: "Không được xem album ảnh."
"?"
Đường Ôn ngốc một lát, đôi mắt tròn xoe chớp chớp.
Tại sao phải nhấn mạnh là không cho cô xem album ảnh? Chẳng lẽ có bí mật không thể cho ai biết......
Hay là......
Hứa Hành Niên thích tự sướng?
Chuông vào học chói tai cắt ngang suy nghĩ của cô nàng, Đường Ôn mạnh mẽ kiềm chế nghi hoặc trong lòng, mũi chân cọ cọ sàn nhà, hơi không cam lòng mà thấp giọng nói: "Em biết rồi...... Vậy em đi trước nhé?"
Hứa Hành Niên nâng tay lên, túm lấy vành nón của cô nhấc lên, ánh mắt mềm mại: "Đi đi."
"Dạ!"
Khi Hứa Hành Niên theo tiếng chuông đi vào lớp mới phát hiện mấy nhân sĩ bát quái vây quanh chỗ anh ngồi còn chưa tan hội, anh nhẹ nhàng đi qua kéo ghế ra, nhấc mắt lười biếng hỏi: "Lại đang nói gì thế?"
Khâu Nhạc cùng Tráng Hán đều mím môi sợ hãi lắc đầu.
Ánh mắt anh lại rơi lên người cái tên đang ngồi một bên chống cằm xem kịch vui kia.
Chỉ thấy Lục Hoài Sâm trầm ngâm một lát, lắc đầu thở dài: "Chúng tớ đang nói, hai ngày nữa là Hội Học Sinh tuyển chọn thành viên mới rồi, nhân số báo danh vào ban kiểm tra kỷ luật nhiều muốn chết."
*
Để không bị cameras hành lang của trường bắt được, Đường Ôn cầm điện thoại của Hứa Hành Niên rón rén trốn vào toilet.
Điện thoại anh không để mật khẩu, hình nền cũng là hình được cài sẵn, các ứng dụng chỉ có vài công cụ xã hội đơn giản cùng một số phần mềm cần thiết, thêm mấy trò chơi.
Đường Ôn mở danh bạ ra, phát hiện dãy số đầu tiên ghi chú là "1", cô tò mò mở ra, vậy mà ngoài ý muốn lại chính là số của mình.
Cô cắn chặt môi dưới đè nén khóe miệng muốn cười, dùng ngón tay trượt trượt mấy cái, chỉ có mấy số ít ỏi, đều đặt họ tên hết sức quy củ, cô rất nhanh tìm được số chú Lý, nhấn vào, sau khi trình bày tình huống rõ ràng, chú bảo hai mươi phút nữa sẽ đến.
Cô thở phào một hơi, lúc khóa màn hình chuẩn bị nhét vào túi thì một ý nghĩ lóe lên, đột nhiên nhớ tới câu thị uy "Không được xem album ảnh" của anh ——
Cho nên trong album đến cùng là giấu bí mật gì?
Anh càng không cho cô xem, cô lại càng tò mò.
Tay Đường Ôn dừng lại ở túi quần vài giây, sau một lúc đấu tranh, vẫn cầm điện thoại lên trước mặt lần nữa.
Nhìn màn hình sáng lên, cô không nhịn được lại phân vân:
Xem không? Không tốt lắm nhỉ......
Không xem...... Nhưng mà tò mò lắm.
Tiểu cô nương nghịch nghịch đầu ngón tay rối rắm nửa ngày, mãi đến khi bác gái lao công xách thùng nước tiến vào và dùng ánh mắt kỳ quái quét qua cô, Đường Ôn mới hậu tri hậu giác nhận ra rằng, thời gian mình ngốc ở chỗ này thật sự quá lâu rồi.
Đầu nhỏ cuối cùng vẫn ủ rũ thở dài, ôi, vẫn là bỏ đi, nhìn lén chuyện riêng tư cá nhân không tốt chút nào, huống chi Hứa Hành Niên đã nhấn mạnh rồi, cô lại càng không thể nhìn.
Đường Ôn liếc mắt nhìn thuốc khử trùng trong tay bác lao công, trong đầu tự động hiện ra hương vị khó ngửi ấy, không nhịn được giật nảy mình, lắc đầu bước nhanh ra khỏi toilet trước khi bác đổ thuốc ra.
*
Trung tuần tháng chín, thời tiết ban đêm dần trở lạnh, Hứa Hành Niên vừa tắm xong đi ra thì thấy Đường Ôn đang đứng trên hành lang chơi với mèo, ánh đèn trần hơi tối, bóng dáng mảnh khảnh của cô được kéo dài ra, trùng hợp dừng lại bên chân anh.
Anh cầm khăn lông vắt trên vai lên, vừa lau tóc vừa đi về phía cô.
Đường Ôn đang xoa xoa bộ lông của mèo quýt béo, nghe thấy tiếng bước chân của anh, vội vàng ôm Nguyệt Nguyệt đến đầu cầu thang, nhường đường cho anh.
Mà anh lại cố tình cười đi qua đó, nghiêng người xoa thật nhẹ để không làm ướt tóc cô.
"Này anh đứng xa ra một chút, em còn đang ôm mèo đấy." Tiểu cô nương phồng má, lẩm bẩm trách.
"Không sao mà." Nhìn lướt qua đỉnh đầu cô, Hứa Hành Niên phát hiện cô đứng gần bậc cầu thang quá, vội kéo cô vào trong, còn mình thì hơi lui về sau một tí, đỡ phải chọc cho cô bất mãn.
Nguyệt Nguyệt đang làm nũng nằm trong khuỷu tay Đường Ôn cọ loạn, bỗng nhiên cảm giác được một đợt ánh mắt ngập tràn căm ghét bắn về phía mình, nó híp con ngươi ngẩng đầu lên, trùng hợp bắt gặp tầm mắt Hứa Hành Niên dừng lại trên người mình ——
Ánh mắt kia, như kiểu nó đoạt đi thứ gì quý giá của anh vậy......
Nguyệt Nguyệt đầy một mặt miệt thị nhìn anh, yên lặng chuẩn bị khiên giáp dưới đáy lòng......
Một người một mèo cứ như vậy giằng co trừng mắt nhìn đối phương một lát, mãi đến khi Đường Ôn thần kinh thô cũng phải chú ý tới bầu không khí không ổn áp cho lắm này, ngu ngơ nhìn Hứa Hành Niên, lại nhìn chú mèo trong ngực, nghi hoặc hỏi: "Hai người sao thế?"
Lúc cô nói lời này còn xoa xoa đầu Nguyệt Nguyệt, tiểu khả ái nháy mắt như được tiêm máu gà, nhe răng kêu meo một tiếng, cực kì khiêu khích ngẩng mặt béo lên nhìn Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên: "......"
Anh quyết định lát nữa sẽ vứt hết thức ăn cho mèo trong nhà luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...