Thời hạn ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, thế nhưng Cổ Nghiên Hy vẫn không rõ lắm ý tưởng trong lòng Lâm Huy Thành, giao trứng cho ác trước giờ không phải tác phong làm việc của anh. Vậy mà anh lại không do dự đồng ý với giáo sư.
"Huy Thành, mai tôi đi đón người về phải không?" Ngồi trong căn phòng làm việc xa hoa tráng lệ, Cổ Nghiên Hy chống cằm uể oải nói, nhìn Lâm Huy Thành lúc nào cũng chú tâm vào công việc mà sinh lòng bất mãn.
Đi theo anh suốt mấy năm qua, Cổ Nghiên Hy lúc nào cũng bị ám ảnh bởi hình ảnh tương lai của một gia chủ chỉ có công việc và công việc. Chẳng lẽ ngoài sự vụ gia tộc ra thì không có gì khác sao?
Lướt mắt nhìn hàng chữ đang chạy trên màn hình điện tử, Lâm Huy Thành ậm ờ đại khái, không mấy tập trung vào câu hỏi của Nghiên Hy.
Nhận được câu trả lời không mấy thỏa đáng, Cổ Nghiên Hy hừ khẩy, chợt nhớ tới điều gì đó bèn hỏi: "Đừng nói với tôi là Lâm gia chủ mà cũng có lúc kiêng kỵ người khác đấy."
Nghe lời khiêu khích, Lâm Huy Thành bất giác dừng lại, lạnh lùng đưa mắt nhìn sang: "Cậu nghĩ ra được như vậy, còn hỏi tôi làm gì?"
Cổ Nghiên Hy tức giận lật đổ bàn khách: "Huỳnh Tưởng Minh nghĩ hắn là ai, mà ba lần bốn lượt đều muốn xen vào chuyện của chúng ta. Năm năm trước không phải nể mặt nhà họ Huỳnh thâm giao với nhà họ Cổ, tôi cũng muốn xem hắn có tư cách gì ngạo mạn ở đây."
Hôm đó sau khi bình tĩnh ngẫm lại hành động của Lâm Huy Thành lúc ấy, người có thể chi phối quyết định của anh không nhiều lắm. Mà người xuất hiện ngày hôm đó, khả năng cao nhất chỉ có một người, Huỳnh gia chủ lừng danh của gia tộc họ Huỳnh.
"Nếu không phải hắn, nhà họ Dương sẽ không được lợi nhiều như vậy đâu." Cổ Nghiên Hy đưa tay hất mái tóc qua một bên, không ngần ngại nói trúng điều cấm kỵ của anh: "Lần này hắn cũng muốn tranh lợi ích từ kết quả thành công lần này, anh chịu để yên?"
Soạt. Lâm Huy Thành khẽ siết xấp báo cáo trên tay, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhà họ Dương sao?
Kể từ năm năm trước, nhà họ Dương và nhà họ Lâm đã quyết không đội trời chung rồi. Đến cả cái tên cũng trở thành một điều cấm kỵ.
Nếu không phải vì tâm nguyện của một người, anh cũng không ngần ngại nhìn nhà họ Dương ngày một sụp đổ đâu. Đáng tiếc cái ngày đó lại không đến.
"Có vẻ không phải." Anh đưa mắt lại về màn hình điện tử, nhớ tới cái gì đó liền nói: "E là chính hắn cũng không ngờ kết quả lại nằm ngoài dự đoán đến vậy."
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên quen biết Huỳnh Tưởng Minh, tính tình thất thường của người này trong giới y học lẫn thượng lưu gia tộc không phải chuyện xa lạ gì, nhưng để anh ta hứng thú không phải là chuyện thường thấy.
Ánh mắt của Tưởng Minh khi ấy, cực kỳ đặc sắc.
Một sự thèm khát không che giấu.
"Dù sao đi nữa, để cô gái nhỏ ở lại viện nghiên cứu không phải là vấn đề lớn gì, Huỳnh Tưởng Minh sẽ không vọng động làm càn đâu. Một khi là người của nhà họ Lâm, Huỳnh Tưởng Minh sẽ không có khả năng một tay che cả bầu trời đâu." Lâm Huy Thành nhàn nhã tựa người vào ghế đẩu, nhìn Cổ Nghiên Hy với ánh mắt thâm thúy: "Ngược lại, tôi còn thắc mắc về thái độ của cậu hôm đó và cả bây giờ hơn."Đi theo anh đã mấy năm, tuy Nghiên Hy bốc đồng nhưng sự nhạy bén trong suy nghĩ là điều mà anh chưa từng phủ nhận ở một thiếu niên tuổi trẻ tài cao, tương lai lại là gia chủ của cả một gia tộc. Nhưng tính tình bộc phát của Cổ Nghiên Hy cũng khiến Lâm Huy Thành có chút nghi ngờ.
Cổ Nghiên Hy cũng không sợ sệt gì nhìn thẳng vào mắt Lâm Huy Thành khi anh bất chợt hỏi câu đó, mà thực tế thì bề ngoài điềm nhiên nhưng bên trong có chút chột dạ.
Có lẽ là vì ánh mắt của cô, nên anh mới nổi giận vô cớ?
Ánh mắt đau đớn và sợ hãi.
Anh không biết phải tìm câu trả lời nào thỏa đáng để nói với Lâm Huy Thành.
"Cậu đã ngỏ ý thì mai đến viện nghiên cứu đón người về đây đi. Tôi còn cuộc họp từ xa, không tiện đi." Lâm Huy Thành phất phất tay, tỏ ý không muốn hỏi tới cùng.
"Tôi cảm thấy mình càng ngày càng giống thuộc hạ của anh rồi đấy." Cổ Nghiên Hy hừ khẩy, nhưng vẫn đồng ý.
"Trợ lý của tôi không thấy bất mãn khi cậu được việc đâu."
Cổ Nghiên Hy tỏ rõ bộ mặt khinh bỉ, trợ lý của anh có bất mãn cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài đâu.
Bíp, bíp, bíp.
Nhìn màn hình máy điện tâm đồ vẫn không có gì thay đổi, đôi mày kiếm của Huỳnh Tưởng Minh bất giác chau lại không vui.
Mà nguyên nhân chính là thiên sứ nhỏ đang nằm trước mắt anh đây.
Ba ngày rồi, đứa trẻ này vẫn không chịu tỉnh lại. Thuốc mê lại không phát huy tác dụng lâu như vậy, thế mà cô cứ mê mang không tỉnh, bình yên nằm đó không vướng bận sự đời.
Thì chỉ có một cách giải thích duy nhất.
"Thiên sứ của tôi, là em không muốn tỉnh lại sao?"
Có trời mới biết, hiện tại anh mong muốn đôi mắt xám ấy mở ra nhìn anh, khát khao được nghe giọng nói ngọt ngào đến nhường nào. Chứ không muốn nhìn cô như một cái xác sống nằm trước mặt anh.
Dù anh làm mọi cách cũng không phá vỡ được rào cản tinh thần kiên cố mà đứa trẻ này dựng lên.
Anh không cần một búp bê sống vô hồn. Cô khơi gợi được cảm hứng trong lòng anh, lại muốn né tránh một cách dễ dàng vậy sao?
Huỳnh Tưởng Minh đưa tay chạm nhẹ vào gò má cô, giọng nói tỏ rõ sự không vui. Không ngờ đứa trẻ này lại có bản lĩnh trốn tránh anh bằng cách này. Cơ thể cô hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường, nên sự khác thường không đến từ thể chất.
Mà đến từ tâm trí.
Anh khá bất ngờ là đứa trẻ này có khả năng phong bế tiềm thức để trông cô giống y như là đang ngủ.
"Không sao, lần này em trốn tôi cũng được." Huỳnh Tưởng Minh nhịp nhịp tay trên gò má trắng ngần của cô, tay di xuống đôi môi hồng, miệng nỉ non lời nói đầy từ tính: "Lần sau, tôi không cho phép đâu."
Ngày mai đúng theo thỏa thuận, viện nghiên cứu sẽ trao trả cô cho nhà họ Lâm, nhưng ai nói trước được sau này nhỉ?
Với lại tình trạng của Thu Dung hiện giờ, anh rất muốn biết Lâm Huy Thành sẽ giải quyết như thế nào đây.
Trên môi Huỳnh Tưởng Minh không kiềm được nở một nụ cười đầy thâm ý.
"Tiểu thư, tiểu thư, đừng tựa sát ban công như thế, nguy hiểm lắm." Người hầu kẻ hạ đứng đằng sau sợ hãi la lên: "Người mà có chuyện gì, gia chủ sẽ trách phạt chúng tôi mất."
Một đứa trẻ trong chiếc đầm đắt tiền chúi người ra ngoài ban công không ngừng ngóng trông, mái tóc đen dài tung bay trong gió, môi bĩu lại vẻ chán chường, ánh mắt lại tinh nghịch hoạt bát: "Được rồi, được rồi, xuống ngay mà."
"Tiểu thư, người làm chúng tôi sợ chết khiếp, ban công cao như vậy lỡ ngã xuống thì sao?" Người hầu không ngừng lải nhải bên tai, cẩn thận kiểm tra xem đứa trẻ trước mặt có bị thương ở đâu không.
"Hì hì, không sao đâu mà." Ánh mắt đứa trẻ lấp lánh: "Chị nói xem khi nào gia chủ về?"
Người hầu cung kính trả lời, không dám nói hớ nửa câu: "Tôi không biết, thưa tiểu thư. Chắc cũng sắp rồi ạ."
Đứa trẻ thoát khỏi vòng vây của người hầu, nhún nhảy xoay vòng giữa sảnh lớn, dường như đang cực kỳ vui vẻ.
Người hầu nhìn nhau thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà tiểu thư mấy ngày nay lại vui thế, ngày nào cũng đứng ngóng trước ban công chờ gia chủ sau chuyến đi công tác dài dẵng một năm trở về.
Nguyên nhân không khỏi không liên quan đến bức thư gia chủ gửi về cách đó mấy ngày, nội dung mỗi mình tiểu thư biết, xem ra người mang tin vui trở về.
Đứa trẻ hết nhìn đông rồi lại ngó sang tây, chạy vào phòng cầm lấy bức thư tay đã được mở, hết sức cẩn thận gìn giữ như sợ làm bức thư bị bẩn.
Nụ cười tủm tỉm vẫn là không thể che giấu được trên gương mặt sáng ngời.
Chị gái sắp trở về, sao có thể không vui được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...