Lý Mạch thẳng thắn với Chu Canh Minh, cô ta là cố ý, cố ý để Diệp Khúc Đào nhận lỗi thay mình.
Vào lúc cô ta đưa tài liệu cho vị cấp trên cuối cùng ký xong, nên đưa tài liệu đi thì con trai đang ở nhà trẻ của cô ta phát sốt, mà bộ Tài vụ bên kia lại mãi vẫn chưa về, cô ta lo bộ Tài vụ không thấy được tài liệu nên chuẩn bị để hôm sau rồi giao và thuyết minh tình huống cần chuyển tiền gấp cho họ.Nhưng mà, sau khi trở về chăm sóc con trai, cô ta vội đến mức đầu óc choáng váng, ngày hôm sau lại còn phát hiện mất tờ ký tên của cấp trên thì lại càng không biết làm thế nào, không biết có phải rơi trên đường rồi không.Mà vị cấp trên kia đã đi công tác rồi, không còn cách nào bổ sung thêm được nữa, cô ta lo vì sai lầm của chính mình mà ảnh hưởng đến việc tiền chuyển khoản bị trễ, vậy thì cô ta xong đời mất.Cho nên mới nghĩ ra cách đẩy sai lầm lên người Diệp Khúc Đào.Cô ta thật sự chỉ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, cảm thấy Diệp Khúc Đào là bạn gái của phó giám đốc sở Chu.Anh hẳn là sẽ không xử phạt nặng bạn gái của mình, chỉ tượng trưng mà phạt hai cái mà thôi.Nếu là cô ta thì hình phạt sẽ nặng hơn nhiều.Cô ta cũng không còn cách nào khác, bản thân cứ như bị mỡ heo che tâm vậy, lại nghĩ đến việc đẩy tội lên người Diệp Khúc Đào.…Lý Mạch khóc lóc ra khỏi văn phòng Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào thấy cô ta khóc như thế thì cũng đoán được nguyên nhân đại khái.Cô ta đi đến bàn làm việc của Diệp Khúc Đào, khóc lóc xin lỗi cô: “Trợ lý Diệp, rất xin lỗi, là tôi bôi nhọ cô, muốn đẩy sai lầm lên người cô, tôi thật đáng chết.
Tôi cho rằng cô là bạn gái của phó giám đốc sở Chu, anh ấy sẽ không trách cứ cô, tôi không nghĩ lại khiến hai người chia tay.”Diệp Khúc Đào: “...”Cô nói chia tay với Chu Canh Minh thật sự không phải vì nguyên nhân này đâu!Cô dở khóc dở cười nhìn cô ta: “Tôi nói chia tay với anh ấy là vì tính cách không hợp, không phải vì nguyên nhân này.”Lý Mạch cũng rất kinh ngạc, không chia tay vì nguyên nhân này, vậy dáng vẻ như muốn giết cô ta của phó giám đốc sở Chu vừa rồi là sao, làm cô ta tưởng thật sự là vì chính mình nên hai người họ mới chia tay, còn có chút áy náy.Lý Mạch nói cô ta đã vì sai lầm của mình mà trả giá, cô ta bị chuyển tới đơn vị cấp huyện của thành phố bên cạnh làm việc.Vẫn là chức vụ đó, nhưng từ cấp thành phố bị chuyển xuống cấp huyện, thực rõ ràng cô ta đã bị giáng chức rồi.Sai lầm lớn nhất của cô ta không phải là làm mất tài liệu đã ký tên mà là không sửa chữa sai lầm kịp thời, còn muốn vu oan cho cô, cô ta đã suy ngẫm và thừa nhận vấn đề của chính mình rồi.…Sau khi Lý Mạch đi, đồng nghiệp bên cạnh nhiều chuyện, tò mò đi qua hỏi Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, phó giám đốc sở Chu là đang ra mặt cho cô à? Anh ấy đến ủy ban nhân dân khu vực lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên trừng phạt người khác đấy.
Trước kia đều chưa từng có.”Diệp Khúc Đào: “...!Không phải đâu.
Anh ấy chỉ là việc công xử theo phép công thôi, người như anh ấy luôn công tư phân minh, sẽ không bao giờ tồn tại loại chuyện này đâu.
Huống chi tôi đã chia tay với anh ấy rồi, là chia tay trong hòa bình, không tồn tại bất kỳ nguyên nhân nào khác, vậy nên anh ấy không thể nào ra mặt vì tôi được đâu, mọi người đừng nghĩ nhiều.”Đám đồng nghiệp không quá tin tưởng lời Diệp Khúc Đào nói, trong lòng vẫn cảm thấy nhất định là như thế rồi, trước kia chưa bao giờ thấy được phó giám đốc sở Chu như khoảng thời gian này.Sau khi bị trợ lý Diệp chia tay, anh thật đáng thương mà!…Diệp Khúc Đào vừa sắp xếp xong những việc Chu Canh Minh cần làm ngày hôm nay, không bao lâu sau đã bị anh gọi vào.Chu Canh Minh đưa bình giữ nhiệt cho cô: “Anh muốn uống loại trà trước kia bí thư Cảnh từng pha, trà bưởi chanh mật ong.”“...!Không phải anh bị dị ứng với chanh à, vậy mà anh còn muốn uống, không sợ chết hả?”Chu Canh Minh: “Không bỏ chanh.”Diệp Khúc Đào: “...”Diệp Khúc Đào không nói gì, nhận lấy bình giữ nhiệt của anh, ra ngoài pha cho anh một ly.Không bỏ chanh không biết có ngọt quá hay không, Chu Canh Minh không thích uống ngọt.Có điều đây là do chính anh yêu cầu, ngọt thì anh cũng phải uống.Diệp Khúc Đào pha xong đưa đến cho anh uống.Anh uống một ngụm, cau mày, có thể là quá ngọt.Diệp Khúc Đào lo lắng: “Làm sao vậy?’Chu Canh Minh lắc đầu: “Không có gì, uống ngon lắm.
Vừa lúc có thể pha cho anh uống mỗi ngày.”Diệp Khúc Đào: “...”…Buổi sáng Diệp Khúc Đào không ăn sáng nên đến trưa cảm thấy đói kinh khủng, vừa đến thời gian nghỉ trưa đã chạy ngay đến căn tin lấy cơm.Cô lấy cơm xong bưng chén đĩa tìm chỗ ngồi xuống, Chu Canh Minh cũng ngồi xuống, là chỗ đối diện với cô.Diệp Khúc Đào: “...!Sao anh lại ăn ở đây?”Chu Canh Minh: “Còn chưa ăn cơm cùng em bao giờ, anh ăn cùng em được không?”Diệp Khúc Đào cảm thấy khá thú vị đó chứ, trước kia khi hai người họ ở bên nhau, anh trốn tránh đủ kiểu, bây giờ chia tay rồi, anh lại bám dính đủ đường.Còn có chút ý nghĩa nào không?Bây giờ thì anh cứ thể hiện sự tồn tại trước mặt cô.Diệp Khúc Đào thấy hiện tại căn tin có rất nhiều người, không tiện đuổi anh đi.Diệp Khúc Đào nghĩ đến cái gì đó, hạ giọng ghé sát mặt anh nói: “Phó giám đốc sở Chu đã từng nghe qua câu này chưa?”Chu Canh Minh nghi hoặc: “Hử?”“Thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác.”Chu Canh Minh: “...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...