Sau khi chia tay, Chu Canh Minh hiện tại so với trước đây quả thực như hai người hoàn toàn khác nhau.
Sau khi bạn thân rời đi, hai người tùy ý làm một lần, sau khi giải quyết xong, về phòng tắm rửa mặt lại một lần nữa.
Rửa mặt xong, Diệp Khúc Đào đổi sang bộ quần áo khác, chuẩn bị rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười hai giờ, đã tới lúc rời đi.
Cô mặc váy phù dâu, đã tốn tiền mua, ném đi rất đáng tiếc.
Chu Canh Minh chuyển tiền cho cô, cô chuyển cho bạn thân, Chu Canh Minh bảo anh trả tiền.
Sau khi Diệp Khúc Đào lên xe, vẫn cảm thấy hơi lỗ, tốn tiền đi mua cái này.
Chu Canh Minh an ủi cô: “Không lỗ, sau này tối nào cũng mặc cho anh xem.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào thấy hơi mệt.
Hôm qua làm tới đêm muộn, hôm nay lại làm tiếp nên cô rất mệt mỏi, muốn quay về ngủ.
Cô ngáp một cái, Chu Canh Minh trầm ngâm nhìn cô, thấy cô không có phản ứng gì, buồn bực: “Hôm qua em tham gia hôn lễ của bạn thân em, không có gì muốn nói sao?”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì hoài nghi: “Có gì để nói sao?”
Chu Canh Minh: “...Tham gia hôn lễ, không có cảm xúc gì? Không có cảm nghĩ gì sao?”
Diệp Khúc Đào nghe vậy, thì đã hiểu: “Đúng là có, bữa tiệc hôm qua rất ổn, móng heo ngon, rất hấp dẫn, anh đã ăn chưa?”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh hơi sốt ruột rồi, nhắc nhở cô: “Không có những cảm xúc kiểu như suy nghĩ về cuộc sống ư?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không hiểu, Chu Canh Minh như đang nhắc nhở gì đó vậy, nhưng, nhắc cái gì, cô không biết.
“Em nên có cảm xúc gì?”
Chu Canh Minh trầm mặc một lát, không nhịn được nói: “Ví dụ như muốn kết hôn, anh nghe nói, phụ nữ tham gia hôn lễ, đều sẽ có suy nghĩ muốn kết hôn.”
Diệp Khúc Đào đã hiểu, gật đầu: “Có cảm xúc này, không phải em đã nói với anh rồi sao, kết hôn rất mệt, không muốn kết hôn.”
Chu Canh Minh: “...”
Anh hết lời để nói rồi.
Chu Canh Minh thật sự không muốn nói chuyện nữa, Diệp Khúc Đào nhìn dáng vẻ tức tới mức im lặng của anh, thì đã hiểu ý của anh.
Anh không nói thẳng ra, không phải đáp án anh muốn, nên anh không vui nữa.
Diệp Khúc Đào vỗ bắp đùi của anh nói: “Anh muốn kết hôn à? Chu Canh Minh, tham dự một hôn lễ, khơi dậy cảm xúc của anh rồi sao?”
Chu Canh Minh không muốn thừa nhận, đẩy tay cô ra: “Tra nữ chơi đùa tình cảm, đừng đụng vào anh.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Sao cô lại thành tra nữ rồi.
Trước đó Chu Canh Minh không hề có ý kết hôn, anh đã nói như vậy với cô.
Bây giờ phong thủy xoay vòng.
Diệp Khúc Đào mặc kệ anh, Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô.
Anh mở loa.
Bật nhạc.
Diệp Khúc Đào vừa nghe là lập tức biết bài hát anh bật là “Hôm nay em muốn gả cho anh.”
Diệp Khúc Đào: “...Anh nghe bài này? Đây là bài anh nên nghe ở tuổi này sao?”
Chu Canh Minh nghe vậy thì tức tới mức bật cười: “Vậy ở độ tuổi của anh thì nên nghe bài gì?”
Diệp Khúc Đào suy nghĩ một chút, Chu Canh Minh bình thường không nghe nhạc, nên cô thật sự không nghĩ được anh thích nghe bài gì.
Nhưng, anh cũng không thể nào thích nghe bài này chứ.
Anh còn bật lên, âm thanh rất lớn nữa.
Cô muốn tắt nhạc.
Đổi sang bài tiếp theo.
“Anh muốn kết hôn.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Kho bài hát gì vậy.
Chu Canh Minh sắp viết ghét kết hôn lên gáy luôn rồi.
Diệp Khúc Đào bị anh làm tức giận tới mức bật cười, tắt loa đi, không nghe nữa.
...
Diệp Khúc Đào vốn định về phòng cô thuê để ngủ, nhưng lại bị Chu Canh Minh đưa về nhà anh.
Chu Canh Minh nói một cách rất có lý, giải thích với cô: “Em buồn ngủ quá rồi, sợ em ngủ không ngon, ở nhà anh em có thể ngủ ngon hơn một chút, giường nhà anh khá mềm.”
Diệp Khúc Đào cảm thấy cũng phải, giường của nhà anh khá mềm, bởi vì đắt.
Ngủ rất thoải mái.
Lúc cô nhìn đường về thì đã là đường về nhà anh, có lẽ cũng không định cho cô về, nên đã làm như vậy. Cô không từ chối được, lại cùng anh về nhà.
Nghĩ đến cũng kỳ lạ, bây giờ một tháng ít nhất có năm sáu ngày ở nhà anh rồi.
Mà phòng cô thuê, một tuần mới về một hai ngày.
Thời điểm lúc hai người mới hẹn hò cũng diễn ra tình trạng đó, phòng thuê cũng không ở nhiều lắm.
Cứ ở như vậy cũng lãng phí, phòng trọ cũng không rẻ.
Chu Canh Minh lái xe vào hầm để xe rồi đỗ xe.
Lúc chuẩn bị xuống xe, anh hỏi cô: “Bây giờ em chủ yếu ở nhà anh. Một tháng mới về mấy lần, như vậy lỗ quá, phòng trọ thuê một tháng tận mấy nghìn, tiết kiệm tiền một chút, là có thể mua túi xách rồi.”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì biết anh muốn hỏi cái gì, cố ý giả vờ không biết: “Thì sao?”
Chu Canh Minh: “Thì anh cảm thấy em đừng lãng phí số tiền này nữa.”
Diệp Khúc Đào: “Cho nên anh cảm thấy em không cần phải thuê phòng trọ đó, về ở cũng ít, có thể trả phòng rồi phải không?”
Chu Canh Minh thấy cô đã hiểu, thì hơi vui vẻ gật đầu: “Ừm, đúng là rất lãng phí, dù sao tiền thuê cũng không ít.”
Diệp Khúc Đào lại trêu anh: “Em cảm thấy anh nói đúng, đúng là rất lãng phí, em quyết định trả phòng lại rồi về nhà bố mẹ em ở. Như vậy thì em không cần trả tiền thuê phòng nữa, có thể tiết kiệm kha khá tiền được rồi.”
Chu Canh Minh: “...”
Lần này Chu Canh Minh thật sự bị chọc tức rồi.
Anh đóng cửa xe lại, xách đồ xuống xe.
Diệp Khúc Đào nhìn dáng vẻ tức giận không thể chọc ghẹo của anh, cô xách đồ xuống xe đi theo sau lưng anh, vỗ vào eo anh: “Chu Canh Minh, anh đúng là đáng yêu thật đấy, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra với em, cần phải vòng vo như vậy làm gì?”
Chu Canh Minh đẩy tay cô ra: “Đừng đụng vào anh.”
Diệp Khúc Đào vẫn chạm vào anh: “Chu Canh Minh, bây giờ anh càng ngày càng nhõng nhẽo rồi.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào: “Không phải nhõng nhẽo kiểu cứng miệng, mà là nhõng nhẽo kiểu cô vợ nhỏ đáng yêu.”
Chu Canh Minh: “...”
...
Diệp Khúc Đào đã dọn tới phòng trọ trước đó của cô được hai tháng.
Đặt cọc một phần ba, còn có một tháng không thuê. Cô hủy hợp đồng trước thời hạn, chủ nhà nói, phải bồi thường một nửa làm phí vi phạm hợp đồng.
Cô cảm thấy bồi thường một nửa làm phí vi phạm hợp đồng là rất lỗ, muốn ở thêm một tháng nữa, rồi mới đi.
Nhưng Chu Canh Minh không muốn, chuyển tiền cho cô, bảo cô bồi thường phí vi phạm hợp đồng, đã rất rõ ràng, anh chính là muốn cô qua nhà mình ở.
Diệp Khúc Đào nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của anh, cũng nghe theo anh.
Chu Canh Minh hiện tại đã biến thành dáng vẻ cô rất yêu thích.
Cảm thấy mình như thể lại yêu Chu Canh Minh thêm một lần nữa vậy.
Diệp Khúc Đào chuyển tới nhà Chu Canh Minh. Đến ở chưa tới một tuần cô đã nhận được một tin tốt.
Tô Quý Diệp chủ động xin điều chuyển công tác.
Cô ta bị khu vực khác yêu cầu qua đó, cho nên chủ động xin điều chuyển luôn.
Thiên kim tiểu thư không chịu nổi sự khổ cực của công việc phỏng vấn.
Bởi vì nơi phóng viên đến phỏng vấn đều không phải nơi cao sang gì mà toàn tới nông thôn xa xôi hoặc là thị trấn.
Thiên kim tiểu thư chưa từng tới thôn quê, vừa khổ vừa mệt, công việc còn bị Chu Canh Minh năm lần bảy lượt từ chối, bắt làm lại.
Người sáng suốt đều biết là anh đang cố ý.
Nhưng lãnh đạo của Tô Quý Diệp là anh, nên không cách nào phản kháng được.
Chẳng được bao lâu đã quay về.
Người của phòng làm việc nói, bố của Tô Quý Diệp, đã điều cô ta đi.
Cho nên phòng làm việc đã thanh tịnh trở lại, không có những người như vậy nữa.
Chu Canh Minh đổi trợ lý mới, Lục Cấn thăng chức rời đi, vị trí trợ lý của anh để trống.
Đổi trợ lý nam mới, là người được điều từ khu khác tới, nghe nói năng lực cũng rất giỏi.
Diệp Khúc Đào cũng được tăng lương.
Nghe nói bí thư Cảnh cũng đã yêu đương.
Người yêu chính là người Chu Canh Minh giới thiệu lần trước.
Anh ấy rất thích người ta, nói là nhất kiến chung tình, sau đó hai người gặp mặt, lại càng hợp hơn, cho nên đã chủ động bày tỏ, yêu nhau rồi.
Khoảng thời gian này Diệp Khúc Đào đã dễ chịu hơn, không biết có phải là do cuộc sống quá tốt hay không, mà mặt đã tròn thêm một chút.
Sáng nay Chu Canh Minh nhìn cô, vuốt ve khuôn mặt cô, không giải thích được lý do tại sao, chỉ cảm thấy mặt đã mượt hơn một chút, hơn nữa da hình như cũng tốt hơn rất nhiều, là kiểu mượt mà sáng bóng.
Anh sờ một lát, rồi thuận miệng hỏi một câu tò mò: “Có phải mập lên rồi không?”
Anh biết từ mập này đối với với phụ nữ mà nói đáng sợ tới mức nào, sau khi Diệp Khúc Đào nghe thấy câu có phải mập lên rồi không này, thì đầu nổ vang một tiếng, vô cùng tức giận.
“Em mập chỗ nào?”
Chu Canh Minh: “Chỉ là cảm thấy hình như mặt tròn hơn trước một chút.”
Diệp Khúc Đào tức giận véo anh, bạo lực gia đình: “Chê em mập, chê em xấu rồi, có phải anh muốn chia tay, kiếm cớ, chiến tranh lạnh với em không hả! Tên đàn ông chó chết, chia thì chia, em thành toàn cho anh, thế giới này thiếu gì đàn ông chứ!”
Chu Canh Minh: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...