Lúc Diệp Khúc Đào làm xong thì cũng đã nửa đêm, cô quá mệt mỏi, sáng sớm ngày mai còn phải dậy sớm để trang điểm, sau khi trang điểm xong còn phải chặn cửa.
Sau khi Diệp Khúc Đào tắm rửa xong, mệt không chịu được, nằm liệt trên giường.
Không biết Chu Canh Minh đã ngủ chưa, cô gửi qua cho anh một tin nhắn trên Wechat.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô làm nũng nói: [Mệt quá đi, kết hôn thật sự quá mệt mỏi, em chỉ mới làm phù dâu thôi mà đã cảm thấy mệt đến như vậy, nếu là kết hôn thật chắc là mệt chết mất.]
Vốn dĩ cho rằng Chu Canh Minh đã ngủ, vậy mà anh vẫn chưa ngủ.
Anh trả lời trong vài giây.
[Không được có loại suy nghĩ này. 】
Diệp Khúc Đào vừa định hỏi có ý gì, Chu Canh Minh đã nhắn tiếp: 【 Anh còn chưa kết hôn. Vậy mà em lại có loại suy nghĩ này thì anh biết phải làm sao bây giờ? 】
Diệp Khúc Đào bị lời nói của anh chọc cười.
【 Có thể không kết hôn nha. Anh nói tôn trọng ý kiến của em mà, em muốn kết thì kết, không muốn kết thì không kết, đây chính là do anh nói! 】
Chu Canh Minh ở bên kia không hồi âm, xem chừng là bị lời nói của chính mình chọc cho tức giận rồi.
Diệp Khúc Đào thấy anh không hồi âm, chuẩn bị ngủ.
Kết quả Chu Canh Minh đã trả lời lại, cô nhìn thấy tin nhắn Chu Canh Minh trả lời, nửa đêm mà cô phải cười thành tiếng.
Chu Canh Minh trả lời một cách nghiêm trọng: 【 Là anh cho em tự do quá nhiều rồi. 】
Ha ha ha ha ha!
Chu Canh Minh làm sao lại có thể hài hước như vậy haha.
…
Diệp Khúc Đào không ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng chỉ mới ngủ được có hai tiếng đã phải tỉnh dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang điểm rồi thay quần áo xong, cô nhận được tin nhắn của Chu Canh Minh, nói là anh tới rồi, đang đứng ở cửa, bảo cô ra mở cửa.
Cô nhìn xuống đồng hồ, mơ mơ màng màng đi mở cửa.
Là Chu Canh Minh thật nha, anh mặc tây trang và mang giày da đến đây.
“Làm sao anh lại đến sớm như vậy, cũng không phải là anh kết hôn mà.”
Chu Canh Minh sờ mặt cô: “Anh tập luyện trước một chút chuyện dậy sớm vào ngày kết hôn, ngày hôm nay rất đẹp đấy.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Bây giờ miệng Chu Canh Minh cũng ngọt ngào quá rồi.
Anh bước vào, Chu Canh Minh ngồi ở bên trong, Diệp Khúc Đào với mấy chị em lại tiếp tục trang điểm và sửa sang lại.
Hai giờ sau, đội ngũ đón dâu đã tới.
Các cô đi đến chặn cửa.
Chu Canh Minh nhìn chằm chằm.
Sợ Diệp Khúc Đào bị người khác chiếm tiện nghi, nên anh vẫn luôn đứng bên cạnh cô xem.
Nhóm phù rể đón dâu nhìn thấy anh đứng ở đó, không biết vì sao lại có một loại cảm giác áp bức khó hiểu, đại khái là bởi vì ánh mắt kia, ánh mắt bị cấp trên nhìn chằm chằm, quá mức dọa người.
Đội ngũ đón dâu đã vào được, không ai có thể lại gần Diệp Khúc Đào, Chu Canh Minh luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Mọi người đều là người văn minh, không có chuyện náo loạn hôn lễ hay cư xử thái quá, tiết mục đón dâu rất nhanh đã kết thúc.
Hôm qua Chu Canh MInh không nghe lén đến nội dung của cửa ải đón dâu đầy khó khăn này, nhưng hiện tại chứng kiến, cũng coi như là tập luyện cho chính bản thân mình một chút.
Sau khi đón dâu xong, tất cả mọi người cùng đi đến khách sạn ăn tối.
Chu Canh Minh tự mình lái xe đến khách sạn.
Anh theo phép tắc, đến nơi thì ngồi ăn, anh vốn dĩ không định uống nhiều.
Tuy nhiên, chú rể quá nhiệt tình.
Anh cũng có quen biết với chú rể, trước đây có ăn cơm chung mấy lần, hiện tại bị nhóm phù rể gọi đi uống rượu, ăn cơm.
Họ vẫn luôn muốn chuốc rượu cho anh.
Chu Canh Minh không định uống rượu, chính là vì lo lắng mình uống say, không có cách nào đưa Diệp Khúc Đào trở về được.
Nhưng mà, mấy người kia chuốc rượu quá mạnh, anh tới đây ăn, không uống rượu cũng không được.
Nên anh đã uống không ít rượu.
Bên này Diệp Khúc Đào cũng phải uống rượu thay cho cô dâu.
Người khác có thể không biết, ngày hôm qua bạn thân cô đã lặng lẽ nói với cô là cô ấy đã mang thai.
Mới vừa có thai không bao lâu, không thể thông báo, nhưng lén nói với cô, cô lo lắng có người kính rượu cho cô ấy nên tự mình uống.
Diệp Khúc Đào ngăn không được, cũng chỉ có uống nó thay cho người bạn thân nhất của mình.
Nhưng mà cô đã đánh giá thấp tửu lượng của mình, ngay cả rượu vang cô cũng không uống được bao nhiêu chứ đừng nói là rượu trắng.
Rượu trắng nồng độ cao, cô chưa uống được bao nhiêu đã cảm thấy chóng mặt.
Cô nhìn lướt qua Chu Canh Minh, Chu Canh Minh uống rượu nhiều cũng coi như là chuyện bình thường.
Cô cảm thấy rằng Chu Canh Minh sẽ chú ý đến cô, vì vậy cô cũng yên tâm mà uống rượu.
Kết quả đến khi hôn lễ kết thúc, cô đã uống rất say, trên mặt của Chu Canh Minh cũng đã thấy men say rồi.
Bạn thân nhìn ông xã cô ấy cũng đã uống say đến thành bộ dạng hết chỗ nói, tự mình uống thì thôi, lại còn chuốc say Chu Canh Minh thành ra như vậy, bây giờ thì hay rồi, cả hai vợ chồng đều uống say, không có cách nào về được.
Tuy nhiên cũng may mắn, đây là khách sạn, tầng hai là sảnh tiệc , tầng trên là phòng dành cho khách.
Bạn thân thuê cho hai người một phòng, Chu Canh Minh nhìn sơ qua vẫn còn rất bình thường, cô ấy đưa chìa khóa phòng cho anh nói: “Hai người đều uống say cả rồi, không thể về được, trước mắt lên lầu nghỉ ngơi đêm nay đi, ngày mai tỉnh rượu rồi lại về.”
Chu Canh Minh hiện tại vẫn chưa hoàn toàn say, vẫn còn chút tỉnh táo, anh nhận lấy chìa khóa phòng, nói lời cảm ơn, vòng tay qua eo Diệp Khúc Đào rồi đi lên lầu.
Phòng của hai người nằm trên tầng 10 của khách sạn.
Diệp Khúc Đào đã say đến mức cô cảm thấy đầu óc mình bất tỉnh, cô được ôm vào trong vòng tay của Chu Canh Minh, Chu Canh Minh không quá say, chỉ là không say đến mức bất tỉnh nhân sự thôi.
Anh ôm Diệp Khúc Đào, Diệp Khúc Đào ở trong lồng ngực anh, ngửi thấy mùi hương của anh, cảm thấy dễ chịu, ôm mặt anh, kiễng chân hôn một cái: "Hôn đi."
Chu Canh Minh đặt môi mình trước mặt cô, để cô hôn, đáp lại cô, trong miệng cả hai đều có mùi rượu, nụ hôn nồng nặc mùi rượu, một nụ hôn không thể tách rời, Diệp Khúc Đào nhắm mắt lại, tiếp tục hôn anh, hôn một đường đến trước cửa phòng.
Cả hai đều đã say khướt, tính tình có hơi hung hăng, không thèm để ý mình đang ở bên ngoài, Chu Canh Minh vòng tay qua eo cô, nắm lấy tay cô, giơ tay lên cao, áp sát vào cửa hôn cô.
Anh cúi đầu, cô ngẩng đầu, duy trì tư thế trước đó, hai người hôn nhau một cách mãnh liệt, không thèm quan tâm có người đi ngang qua hay không.
Hai người hôn đến thở không nổi, Chu Canh Minh liền mở cửa đi vào.
Hôn đến động tình, nên ham muốn càng quá mức.
Diệp Khúc Đào không biết có phải là do say rượu hay không, mà trong lòng có chút nóng nảy, cô muốn nhiều hơn nữa. Khi say, dục vọng của cô nổi lên, loại rượu này cũng quá mạnh rồi.
Cô vẫn mặc chiếc váy phù dâu, được thuê và phải trả lại.
Cô thậm chí còn quên nói điều này, Chu Canh Minh vừa hôn vừa vén váy cô lên, bên dưới cô đang mặc một chiếc quần lọt khe.
Vì kiểu quấn ngang hông nên cô lo bị hằn vết, vì vậy đã mặc một chiếc quần lọt khe.
Anh nhìn thấy nó, đưa tay chạm vào chiếc quần lọt khe của cô.
"Ưm..." cô kêu lên, dạng hai chân ra.
Chu Canh Minh dùng tay chạm vào nó và nhét kẽ hở của chiếc quần lót vào tiểu huyệt của cô.
Nhét vào rồi lại rút ra.
Chỉ vừa mới kích thích như vậy, Diệp Khúc Đào đã cảm thấy chân của cô sắp mất thăng bằng rồi.
Cô lo lắng nếu anh cứ chơi như vậy, làm bẩn váy phù dâu sẽ không hay, còn phải đền lại tiền.
Giọng run run, cô nhắc: “Chờ em cởi cái này ra đã, ngày mai phải mang nó trả lại.”
Bàn tay Chu Canh Minh đưa lên kéo khóa kéo sau lưng cô xuống.
Diệp Khúc Đào cứ nghĩ anh đang giúp cởi nó ra, khóa kéo bị kéo xuống, để lộ ngực của cô.
Cô dán hai miếng dán ngực, vì phần trên là kiểu dây đeo, mặc nội y trông không đẹp.
Chu Canh Minh thấy vậy thì xoa ngực cô.
Sau đó, xé miếng dán núm vú của cô xuống.
Miếng dán núm vú dán được một lúc thì núm vú bị lõm xuống, anh xé ra thì thấy núm vú thay đổi theo chuyển động của miếng dán núm vú.
Ném miếng dán núm vú sang một bên, anh thấy đầu nhũ hoa của cô liền cúi xuống ngậm lấy nó.
Mút núm vú của cô rồi bú.
Diệp Khúc Đào cứ nghĩ anh đang giúp cô cởi quần áo, nhưng anh chỉ ăn nó.
Giống như bú sữa mẹ, anh cứ mút đầu vú của cô, vừa ăn vừa ngậm đầu vú bên kia.
Ăn xong bên trái thì chuyển sang bên phải.
Diệp Khúc Đào nắm tóc anh, tùy ý để anh ta ăn nó.
Chu Canh Minh vẫn còn không an phận trong khi ăn, anh hạ tay xuống và nhét chiếc quần lót của cô vào tiểu huyệt của cô một lần nữa, để tiểu huyệt của cô ăn trọn chiếc quần lót.
(1) Trong đám cưới của Trung Quốc, khi đoàn bê tráp đến nhà cô dâu, chú rể không được vào nhà gái ngay mà phải thực hiện một loạt động tác chào nhà gái hoặc một số thao tác khó mới được vào nhà cô dâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...