Dưới giường không quen

Sau khi trả lời tin nhắn của Chu Canh Minh xong thì Diệp Khúc Đào để điện thoại xuống, trừng mắt nhìn Tô Quý Diệp.
Nãy giờ Tô Quý Diệp cũng đang trừng mắt nhìn cô, bây giờ bị cô trừng ngược lại.
Cô thường xuyên trừng mắt với Chu Canh Minh, đã có kinh nghiệm rồi, làm rất thuần thục đó nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Quý Diệp cũng không chịu nổi tình cảnh này nữa nên cô ta đứng dậy nói mình chuẩn bị đi về.
Đồng nghiệp nam vốn mến mộ cô ta nghe được câu này thì cũng đứng dậy theo, nói với cô ta: “Để tôi đưa cô đi, vừa rồi nghe thấy cô nói không dám về, để tôi đưa cô về.”
Tô Quý Diệp liếc anh ta một cái, có hơi ghét bỏ, không muốn: “Không cần, tôi bắt xe về là được. Anh cứ tiếp tục ăn đi.”
Cô ta nói xong thì đi ngay, không cho anh ta bất cứ cơ hội nào.
Anh ta xấu hổ gãi đầu rồi quay lại chỗ cũ tiếp tục ăn.
Diệp Khúc Đào thấy Tô Quý Diệp đi rồi thì cũng đi luôn, cơ hội tốt như vậy mà không đi cùng nhau thì thật đáng tiếc.
Tô Quý Diệp đi trước cô một chút, bây giờ đã bắt xe ở bên ngoài, nếu bình thường cô đi ra ngoài mà nhìn thấy cô ta thì nhất định sẽ trốn để tránh bị nhìn thấy.
Nhưng bây giờ, Chu Canh Minh đang đợi ở trên xe nên cô thoải mái bước ra ngoài, hận không thể để Tô Quý Diệp nhìn thấy mình.
Tô Quý Diệp vẫn còn đang chờ ở bên đường, cô vừa đi ra thì cô ta đã thấy ngay.
Tô Quý Diệp nhìn cô đi đến xe của Chu Canh Minh.
Cô lên xe, vẫn là ngồi vào ghế phụ.
Tô Quý Diệp biết biển số xe của Chu Canh Minh, chắc chắn đó là xe của Chu Canh Minh, cô ta vẫn luôn muốn ngồi vào nhưng Chu Canh Minh lại không cho, vậy mà bây giờ Diệp Khúc Đào lại đang ngang nhiên ngồi ở ghế phụ.
Khoảng cách gần, thị lực của cô ta cũng tốt, có thể nhìn thấy rõ Chu Canh Minh đang ngồi ở ghế lái.

Sau khi Diệp Khúc Đào lên xe, cô chủ động ôm lấy Chu Canh Minh hôn một cái.
Chu Canh Minh bị hôn có hơi giật mình, thắc mắc sao tự nhiên lại hôn mình?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao lại hôn anh?”
Diệp Khúc Đào cố tình để cho Tô Quý Diệp nhìn.
Nhắc nhở cô gái nhỏ này rằng cô và Chu Canh Minh vẫn chưa chia tay, hai người đang lén lút ở bên nhau.
Đừng có đi làm phiền bạn trai của người khác.
Cô cũng không muốn phải xảy ra tranh chấp, dù sao cũng là đồng nghiệp.
Đã đến mức này thì chắc cô ta cũng biết rồi.
Diệp Khúc Đào không nói cho anh sự thật, mà chỉ sờ mặt anh nói: “Chỉ là tự nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai.”
Chu Canh Minh bị chọc cho cười: “Em chắc chắn là trông rất đẹp trai không?”
Diệp Khúc Đào nghiêm túc nhìn anh, gật đầu xác nhận: “Rất đẹp trai.”
Chu Canh Minh: “Không tin”.
Diệp Khúc Đào: “…”
Không biết lão cán bộ này học được từ ngữ mạng ở đâu nữa.
Trong ấn tượng của cô, Chu Canh Minh sẽ không nói loại từ ngữ mạng như này, không chắc có hiểu không, nhưng chưa nói với cô bao giờ.
Bây giờ Chu Canh Minh nói như vậy, Diệp Khúc Đào nghi ngờ anh có phải vì muốn nói chuyện yêu đương mà nửa đêm lén lên mạng học hay không.

Chu Canh Minh đợi cô một lúc lâu, bây giờ chuẩn bị lái xe nên đưa cho cô ly đá bào.
“Em ăn nhanh đi, chắc đá tan hết rồi, em có đói không? Có muốn đi chỗ khác ăn thêm gì không?”
Diệp Khúc Đào: “Không cần đâu, em ăn no rồi, chúng ta đi về trước đi, bên dưới em không có mặc quần lót, cứ có cảm giác không an toàn.”
Chu Canh Minh lái xe đưa cô về nhà anh.
Cứ ba ngày lại về nhà anh một lần, Diệp Khúc Đào nghi ngờ hai người không phải đang tách ra ở riêng mà giống như đang sống chung lúc trước.
...
Về đến nhà, Chu Canh Minh uống một ít nước ấm, mặc dù thường ngày anh cũng uống nhiều nước ấm, nhưng mới về nhà đã uống như vậy vẫn làm Diệp Khúc Đào hơi bất ngờ.
“Sao anh lại uống nước ấm?”
“Không biết có phải bị cảm hay không nữa, lúc nãy ở trên xe hắt hơi mấy cái. Nên bây giờ uống một chút nước ấm.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Xấu hổ quá, chắc không phải là do lúc nãy cô khoác lác ở trên bàn cơm làm cho Chu Canh Minh hắt hơi mấy cái đó chứ.
Diệp Khúc Đào chột dạ nói: “Vậy anh uống nhiều nước ấm vào”, sau đó chạy nhanh đi tắm rửa.
Đêm nay không làm gì với anh hết, cô quá mệt, chỉ muốn nằm.
Cô tắm rửa xong thì nằm trên giường, Chu Canh Minh cũng đi ra, lau khô tóc rồi lên giường.
Tối nay hai người không làm gì hết.

Chỉ nằm ngủ.
Diệp Khúc Đào nghĩ đến cái gì đó, tò mò hỏi anh: “Anh có bức ảnh nào lúc còn đi học không, cho em nhìn thử xem trước kia trông anh như nào đi.”
Nghe được lời này, Chu Canh Minh lấy điện thoại ra, vào album ảnh tìm ảnh đã lưu trước đó.
Bên trong có một ít ảnh giấy chứng nhận và bằng tốt nghiệp của anh.
Anh đưa cho Diệp Khúc Đào xem.
Diệp Khúc Đào nhìn thoáng qua, vừa nhìn đã biết tại sao Tô Quý Diệp lại nhiều năm nhớ mãi không quên anh như vậy.
Quả nhiên là làm người ta nhớ mãi không quên, thời thanh xuân anh đẹp nao nức lòng người.
Anh mặc một bộ đồng phục sạch sẽ, áo sơ mi trắng của giảng đường đại học, trông vô cùng gọn gàng thư sinh.
Anh mặc đồng phục mùa đông cũng rất đẹp, một bộ đồng phục rộng thùng thình như thế mà mặc trên người anh lại mang lại cảm giác thiếu niên đẹp không thể tả.
Chu Canh Minh thấy cô thất thần nhìn ảnh đến phát ngốc bèn hỏi cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Khúc Đào: “Em đang nghĩ đến bộ dạng anh tập thể dục theo nhạc trông có đẹp không?”
Chu Canh Minh: “… Tốt nhất là em đừng xem, tay chân anh không phối hợp với nhau, rất khó tập theo.”
Diệp Khúc Đào nghĩ đến cảnh đó.
Anh đúng thật là không ca hát, cũng không nhảy nhót, thật là uổng cho khuôn mặt này.
Chu Canh Minh cầm điện thoại qua, anh cũng muốn xem hình của cô: "Còn của em đâu, đưa ảnh chụp trước kia cho anh xem.”
Diệp Khúc Đào tìm lại ảnh của mình, cô rất hài lòng với mấy bức ảnh trước đây của mình, bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đều được khen đẹp, không có ai nói cô khó nhìn.
Được khen đẹp nhiều nên cô rất tự tin, luôn cảm thấy mình thuộc dạng mỹ nhân ưa nhìn.
Cô cho anh xem ảnh của mình: “Sao, trước đây trông em có đẹp không?”
Chu Canh Minh liếc nhìn qua, cũng giống như cô bây giờ, khí phách, hăng hái. Hoạt động nào cô tham gia ở trường đều được chụp lưu giữ lại, trong ảnh nhìn cô rất mảnh khảnh, trong sáng, anh gật đồng đồng ý: “Đẹp.”

Diệp Khúc Đào vui vẻ: “Đương nhiên rồi, trước kia rất nhiều người theo đuổi em.”
Chu Canh Minh: “Cho nên em đang muốn nói đến chuyện nhiều ít à?”
Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh chưa bao giờ hỏi về quá khứ của đối phương, đều không biết đối phương đã có bao nhiêu mối quan hệ.
Cả hai đều là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, lần trước Diệp Khúc Đào hỏi anh mới biết là anh chưa nói qua bao giờ.
Diệp Khúc Đào còn tưởng lúc trước anh không có hứng thú với cô nên không hỏi nữa.
Không nghĩ tới anh vẫn luôn để ý.
Bây giờ không phải cơ hội đến rồi sao, cô nhìn ánh mắt anh, vô cùng tò mò muốn biết.
Diệp Khúc Đào cố tình trêu anh: “Em nghĩ lại xem, có hơi nhiều người, hình như là mười, anh là người thứ mười một, Chu Thập Nhất Lang.”
Chu Canh Minh: “…”
Quả nhiên sắc mặt Chu Canh Minh trầm xuống.
Anh không nên hỏi chuyện này.
Tự nhiên hỏi ra làm gì để cho bản thân tự tức tự giận.
Tận mười một người.
Giỏi quá, quả nhiên là một người giỏi ăn nói.
“Thật đào hoa.” Chu Canh Minh tức giận nói rồi nằm quay lưng về phía cô, không thèm để ý đến cô nữa.
Tức đến không nói được gì.
Diệp Khúc Đào nhìn bộ dạng giận sắp chết của anh, ôm lấy anh từ phía sau, an ủi nói: “Em không được tính là đào hoa, nếu em mà đào hoa thì anh không phải là đứng thứ mười một đâu, anh nói xem phải không, Thập Nhất Lang.”
Chu Canh Minh: “…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui