Chu Canh Minh thấy cô to gan như vậy cũng không ngăn lại, chỉ thưởng thức nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của cô, xem cô thủ dâm như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào cứ đâm cái dương vật giả chạy bằng điện vào trong, rồi lại rút nó ra, vừa thở hổn hển vừa rên: “Ưm...”
Thấy Chu Canh Minh vẫn còn nghiện nhìn mình thủ dâm, cô cố ý rên cho anh nghe: “Thật thoải mái...ưm...Chu Canh Minh...chơi bằng dương vật giả này cũng thoải mái lắm, thứ này rung hơn của anh nữa, còn sướng hơn lúc làm với anh nữa.”
Cô cố tình khiêu khích anh, ai bảo anh không cho cô đồ thật, đã thế còn làm nửa chừng bỏ dở, chờ cô sướng rồi dừng lại, bây giờ cô tự thủ dâm thỏa mãn bản thân cho anh xem.
Chu Canh Minh thấy cô dùng dương vật giả thủ dâm, miệng lưỡi khô khốc, anh cũng có phản ứng, đồ vật kia đã nhếch lên khỏi đỉnh quần.
May là quần ngủ rộng thùng thình.
Diệp Khúc Đào đã phớt lờ đi cảm giác xấu hổ lúc mới bắt đầu, cô thả lỏng, tự làm bản thân mình sung sướng, mặt cũng đỏ bừng lên.
Không biết có phải là vì bị Chu Canh Minh nhìn chằm chằm quá kích thích hay không mà cô phun rất nhiều nước dâm ra hai tay, một tay cô sờ soạng âm đế, một tay còn lại dùng dương vật giả thọc vào rút ra.
Trong căn phòng yên tĩnh, vang lên tiếng cô thở hổn hển khi bị thọc vào rút ra, vô cùng dâm đãng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dưới tình huống như vậy, Chu Canh Minh vẫn có thể ngồi vững không loạn, không có chút phản ứng nào, Diệp Khúc Đào cố tình khiêu khích thêm cho anh nhìn.
Anh cũng chỉ thưởng thức mà nhìn, không có phản ứng gì khác.
Tay của Diệp Khúc Đào bị làm tới đau nhưng cô vẫn cảm thấy thoải mái khi không có đàn ông hầu hạ.
Nhưng bây giờ Chu Canh Minh lại không làm tiếp bước nữa, như thể không có hứng thú với cô vậy.
Bộ dạng này của Chu Canh Minh làm cho cô nghĩ đến một câu: Thái giám đi dạo thanh lâu, có tâm nhưng không có sức.
Nghĩ vậy, Diệp Khúc Đào không nhịn được cười, dùng chân đá vào chân anh, hỏi: “Chu Canh Minh, sao anh không có phản ứng gì hết, hay là anh chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng, nên bây giờ phải rèn luyện khả năng tự khống chế.”
Chu Canh Minh: “...”
Dương vật giả tuy có rung nhưng cũng không phải là dương vật của Chu Canh Minh, nó cũng không lớn bằng của anh, còn không độ ấm, đâm cũng không sâu, vừa rồi đâm vào tuy cũng có chút thỏa mãn nhưng nếu làm thật thì hàng của Chu Canh Minh vẫn sướng hơn rất nhiều.
Diệp Khúc Đào dùng thử dương vật giả một lúc thì đã muốn Chu Canh Minh.
Cô buông tay, cũng không vội bỏ món đồ chơi kia ra, chỉ kẹp chặt dương vật giả lại rồi ngồi ở trước mặt Chu Canh Minh.
Cô dùng ánh mắt quyến rũ trêu chọc anh.
Giống như coi anh là hòa thượng, muốn anh sa đọa cùng mình.
Diệp Khúc Đào dùng tiểu huyệt kẹp chặt món đồ chơi ở phía dưới, cô quay lưng về phía anh, chu mông lên, để lộ ra dương vật giả màu hồng nhạt cho anh xem, sau đó nắm lấy tay Chu Canh Minh đặt lên món đồ chơi.
Chu Canh Minh lại rất nghe lời, cô nắm tay anh, muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó.
Diệp Khúc Đào bắt đầu vặn mông, lắc mông, rồi thọc vào rút ra.
Cô đổi tư thế, rồi lại thọc vào rút ra.
Giờ Chu Canh Minh mới phản ứng kịp, Diệp Khúc Đào đổi thành tư thế này là muốn anh nắm lấy chuôi của dương vật giả rồi đẩy vào, cô lắc mông, dùng tay anh đẩy dương vật giả thọc vào rút ra, như vậy thì cô cũng không mệt.
Mà bây giờ anh đang giúp cô nắm món đồ chơi đó, để mặc cô lắc mông tự mình thọc vào rút ra.
Tay của Chu Canh Minh đặt trên đùi, dương vật giả nhắm ngay đũng quần của anh, nước dâm của Diệp Khúc Đào phun đầy trên quần của anh.
Kì diệu thay, vị trí bị nước dâm phun trúng vừa hay lại ngay trên đũng quần anh, anh mặc một chiếc quần màu xám cho nên bị phun lên nhìn vô cùng rõ ràng.
Diệp Khúc Đào ngồi trên dương vật giả, quay đầu lại nhìn Chu Minh Canh với vẻ mặt sung sướng: “Thật là thoải mái, đây là thứ tốt, về sau không cần đến thứ đồ kia của anh để giải quyết nữa!”
Quả nhiên, lòng dạ Chu Canh Minh hẹp hòi, cái tên quỷ hẹp hòi này ngay cả đàn ông không có quan hệ gì với cô đã ghen thành như vậy chứ nói gì đến món đồ chơi này, nãy giờ nhìn dương vật giả làm cô lâu như vậy, anh cũng không nhịn được mà ghen với nó.
Anh rút cái dương vật giả đó ra, không cho cô làm nữa.
Diệp Khúc Đào biết anh đang ghen với dương vật giả.
Cô xoay người ngồi đối diện anh, chạm vào mặt anh, nhìn vẻ mặt không vui của anh, nhìn chằm chằm vào chỗ ướt trên đũng quần của anh, nói: “Tại sao quần của phó giám đốc sở Chu lại ướt rồi, anh tiểu ra quần à?”
“Đúng vậy, em tiểu ra quần của anh.”
Nói xong, Chu Canh Minh ấn eo cô lại, cởi quần dài ra, sau đó lại vội vàng cởi quần lót, vừa cởi xong thì thứ đồ kia cũng cứng, bên dưới của Diệp Khúc Đào đã được nông ra không ít, anh đỡ lấy thứ đồ kia cắm vào huyệt nhỏ của Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào dạng hai chân ra ngồi trên đùi anh, để anh có thể dễ dàng cắm vào.
Lúc anh cắm vào, hạ thể của hai người kết hợp, áp sát vào nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt ngồi xuống vô cùng hưởng thụ của Diệp Khúc Đào.
Rõ ràng là đồ của anh còn tốt hơn, Chu Canh Minh nắm lấy mông cô, đẩy vài cái, có chút nóng nảy hỏi cô: “Không phải tốt hơn đồ giả nhiều sao?”
Diệp Khúc Đào biết anh hẹp hòi, đang ghen với thứ đồ giả kia.
Diệp Khúc Đào dỗ dành anh, ôm hôn mặt anh: “Đúng, tốt hơn thứ đồ giả kia, của anh lớn hơn.”
Cô tách chân ra, ngồi trên người anh, bị anh đâm vào rút ra, sướng đến mức trợn trắng mắt.
Vừa to vừa nóng, dùng rất tốt.
Cô từ từ ngồi xuống rồi lại nâng người lên mân mê dương vật của anh, cứ làm như vậy vài lần.
Chu Canh Minh ôm cô lên.
Anh nâng mông cô lên, vừa đi vừa đâm vào, đè lại phần hông của cô.
Cô bị đâm đến tiến về phía trước.
Anh đi vài bước rồi đột nhiên đè mông cô lại gần.
Chu Canh Minh ôm cô, đi một lát rồi mới bắt đầu hỏi: “Ai tặng hoa cho em vậy?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô không ngờ bây giờ Chu Canh Minh vẫn chưa hết hy vọng, còn đang suy nghĩ về vấn đề này.
Diệp Khúc Đào bị anh chọc tức tới mức phải bật cười.
Cô cảm thấy mình và bí thư Cảnh là đồng minh, làm sao có thể phản bội tình đồng minh được.
Cho nên Diệp Khúc Đào không chịu thừa nhận bất cứ điều gì, cô lắc đầu nói: “Em không biết gì cả, không biết là ai đưa.”
Chu Canh Minh thấy cô bướng như vậy, ôm cô đặt lên bàn, sau đó đỡ cô nằm xuống, lần nữa cắm vào rút ra.
Cô giúp anh cắm vào, cô nằm trên bàn ăn, cong eo nâng mông cho anh cắm vào.
Chu Canh Minh ôm lấy cơ thể cô, nhanh chóng thọc vào rút ra.
Tốc độ vô cùng nhanh, cả cây hoàn toàn đâm vào bên trong, Diệp Khúc Đào có chút chịu không nổi, nắm lấy bàn nói: “Quá nhanh...quá nhanh...Chu Canh Minh... A a a…Không cần nhanh như vậy……”
Nhưng Chu Canh Minh giống như không nghe thấy, đâm vào rút ra nhanh đến mức Diệp Khúc Đào không thể chịu đựng được nữa, kêu đến giọng khàn đặc.
Chu Canh Minh lại hỏi cô: “Ai tặng hoa cho em vậy?”
Ban đầu Diệp Khúc Đào không muốn làm hại đồng mình của mình nên không chịu nói ra bí thư Cảnh. Nhưng bây giờ Chu Minh Cảnh quá mức điên cuồng.
Giống như nếu cô không nói thì sẽ bị anh làm tới chết, Diệp Khúc Đào bị đâm tới không chịu nổi, đành nói thật: “Cảnh…Bí thư Cảnh…anh ấy tặng cho em.”
Lời vừa nói ra, Chu Canh Minh rõ ràng hơi sửng sốt.
Anh dừng lại.
“Sao anh ấy lại tặng hoa cho em? Anh ấy theo đuổi em? Không phải anh ấy đang xem mắt với người phụ nữ khác sao? Sao lại còn theo đuổi em?”
Diệp Khúc Đào cuối cùng cũng lấy lại hơi sức, dựa lưng vào Chu Canh Minh, thành thật nói: “Anh ấy không thích em, chỉ là trêu anh thôi, anh ấy cho rằng chúng ta còn chưa quay lại với nhau, muốn giúp tác hợp một chút, cố ý chọc anh giận, chọc anh ghen, để anh thổ lộ với em, thật ra anh ấy cũng có ý tốt.”
Chu Canh Minh: “…Em biết rồi? Sao lại không nói với anh?”
Diệp Khúc Đào: “Em cũng mới biết hôm nay, em còn tưởng là tên biến thái nào, gọi điện thoại đến của hàng hoa mới biết là bí thư Cảnh, em không nói với anh là do bí thư Cảnh bảo muốn khích anh chơi, nhìn anh ghen thử xem.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào vừa nói xong đã cảm giác tội lỗi, cô đã phản bội đồng minh của mình, vô cùng xấu hổ che mặt.
Chu Canh Minh đột nhiên tiếp tục thọc vào rút ra.
Diệp Khúc Đào bị anh đâm vô cùng nhanh.
“Chu Canh Minh… Anh nói dối, em đã nói thật rồi, anh còn làm nhanh như vậy… Chậm lại một chút… A a a… Quá nhanh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...