Diệp Khúc Đào nhìn anh ấy mà không nói nên lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy đúng là rảnh quá không có gì làm, lại còn tự biên tự diễn ra thành thế này.
Diệp Khúc Đào nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh ấy không được bình thường, kỹ thuật diễn xuất của anh ấy thực sự rất tốt, với kỹ thuật diễn này mà không đi làm diễn viên thì thật lãng phí, ngày hôm qua anh ấy còn lén lén lút lút như ăn trộm, thật sự nhìn không ra anh ấy chính là người ở sau lưng tặng hoa.
Anh ấy tặng, dù không thừa nhận, thật sự không hiểu trong hồ lô chứa thuốc gì.
Cảnh Duy nhìn sắc mặt Diệp Khúc Đào có gì đó không đúng nên hỏi thăm: “Làm sao vậy? Trợ lý Diệp, cô không vui à? Người yêu thầm cô tặng hoa cho cô, nếu điều kiện đối phương không tệ, thì cô thử suy xét đi, dù sao cũng đã chia tay lâu vậy rồi, bây giờ cô độc thân, có thể tìm một người bạn trai mới, thích hợp để yêu đương.”
Giọng của anh ấy rất lớn, Diệp Khúc Đào cảm thấy không cho anh ấy một cái loa lớn thì thật lãng phí.
Nhìn bộ dạng anh ấy còn định nói gì đó, thấy sắp bị anh ấy chọc tức điên, Diệp Khúc Đào bèn kéo tay anh ấy đi vào văn phòng: “Bí thư Cảnh, nói chuyện một chút đi.”
Cảnh Duy không rõ lý do, cứ như vậy bị Diệp Khúc Đào kéo vào trong văn phòng.
Hai người vừa vào trong, Diệp Khúc Đào đóng cửa lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Duy nhìn dáng vẻ muốn đánh người của Diệp Khúc Đào, có chút hoảng sợ: “Làm gì vậy, trợ lý Diệp?”
Diệp Khúc Đào hạ giọng hỏi anh ấy: “Bí thư Cảnh, hoa là do anh tặng phải không?”
Cảnh Duy: “...Không phải.”
Diệp Khúc Đào: “Anh không cần phải gạt tôi, tôi đã gọi điện tới cửa hàng bán hoa hỏi thử, cửa hàng bán hoa nói hoa là do anh đặt, còn đặt với người ta cả một tuần, mỗi ngày đều sẽ giao qua cho tôi, bí thư Cảnh, anh và tôi có thù oán gì với nhau thì anh có thể nói thẳng với tôi, tôi xin lỗi anh là được, anh tra tấn tôi như vậy làm gì?”
Cảnh Duy thấy mọi chuyện đã lộ, thì không tiếp tục che giấu nữa, anh ấy ngồi xuống, cười nói: “Là tôi đưa, tôi xin lỗi cô, đã khiến cô bối rối tới vậy, nhưng tôi làm vậy là để giúp cô và phó giám đốc sở Chu.”
Diệp Khúc Đào: “?? Giúp chúng tôi?”
Cảnh Duy: “Đúng vậy, tôi thấy trong lòng hai người đều có nhau, đặc biệt là phó giám đốc sở Chu vẫn còn yêu cô, tôi có thể thấy được nhưng bây giờ hai người vẫn chưa chịu làm hòa, tôi nhìn không nổi nữa, tôi nghĩ, phó giám đốc sở Chu là trai thẳng, không biết phải làm sao để theo đuổi phụ nữ, vậy nên tôi mới kích thích anh ấy, kích thích anh ấy như vậy, anh ấy không thể không tấn công, theo đuổi cô một lần nữa phải không? Tôi thấy hiệu quả cũng không tệ, hai ngày nay sắc mặt phó giám đốc sở Chu rất khó coi, tôi thấy anh ấy nhất định là bị chọc tức chết rồi, cô nói có khi nào tức tới mức mất ngủ luôn không?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Có người lãnh đạo như vậy đúng là may mắn của cô.
Cô và Chu Canh Minh đã ở bên nhau, anh ấy làm như vậy, không phải là nghĩ cho cô mà là gây trở ngại cho cô, chẳng giúp được gì. Chu Canh Minh bây giờ còn đang nghi ngờ cô bắt cá hai tay, coi cô là người phụ nữ lăng nhăng.
Diệp Khúc Đào quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh ấy, nếu không, lỡ Cảnh Duy tiếp tục làm vậy, Chu Canh Minh thật sự sẽ bị chọc tức chết.
Ngày hôm qua anh đã dám hôn cô trong phòng nghỉ.
Ai biết anh chịu kích thích sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.
Cảnh Duy thấy sắc mặt cô không đúng, vừa định nói anh ấy sẽ không bao giờ tặng cho cô nữa, đã bị Diệp Khúc Đào chặn lời: “Tôi và phó giám đốc sở Chu quay lại rồi.”
Cảnh Duy: “...”
Cái miệng đang mở ra của Cảnh Duy lúc nghe thấy câu này lập tức đóng chặt lại.
“Quay lại rồi? Sao lại không nói? Là do tôi hóng tin tức muộn à?”
Diệp Khúc Đào: “Không phải, là do chúng tôi chỉ vừa mới quay lại thôi, anh ấy cũng chưa hoàn toàn chính thức, còn đang trong kỳ thử việc, tôi định chờ tới lúc anh ấy qua được kỳ thử việc, thành công trở thành chính thức mới công bố sau, nhưng bây giờ hai người chúng tôi không khác gì đã yêu lại, vậy nên, bí thư Cảnh, anh không cần phải kích thích anh ấy nữa, nếu anh chọc anh ấy tức chết, tôi sẽ phải thủ tiết đấy.”
Cảnh Duy nghe thấy vậy không nhịn được cười to.
Diệp Khúc Đào không hiểu lý do.
“Vậy nên, phó giám đốc sở Chu thật sự bị chọc tức muốn chết rồi?”
“...”
Anh ấy thật đúng là biết cách nắm lấy trọng điểm.
Cảnh Duy rất nghịch ngợm, anh ấy cảm thấy mọi chuyện đang vui như vậy, bây giờ từ bỏ thì thật lãng phí, bèn thương lượng với Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, cô không cảm thấy dáng vẻ ghen tuông đó của phó giám đốc Chu rất buồn cười à? Anh ấy đáng yêu như vậy, làm tôi muốn tiếp tục trêu chọc anh ấy, bằng không thì vậy đi, tôi tiếp tục tặng hoa cho cô, tiền đều là tôi trả. Cô cứ làm bộ không biết, để anh ấy tiếp tục ghen, thế nào?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh ấy thật sự biết cách chơi đùa đó.
Diệp Khúc Đào dở khóc dở cười nhìn anh ấy.
Sau cùng, Diệp Khúc Đào vẫn đồng ý hợp tác cùng Cảnh Duy.
Cô không nói cho Chu Canh Minh biết.
Cô sợ nếu nói cho Chu Canh Minh biết là do Cảnh Duy làm, để anh đánh anh ấy một trận cũng không hay lắm.
Dù sao tính khí Chu Canh Minh cũng rất xấu, thật sự rất xấu.
Diệp Khúc Đào trò chuyện với anh ấy tận nửa tiếng mới đi ra, vừa ra khỏi văn phòng Cảnh Duy, đã nhìn thấy Chu Canh Minh đứng cách đó không xa.
Anh đang đứng trước cửa văn phòng của mình.
Diệp Khúc Đào nhìn ánh mắt anh, có chút tức giận.
…
Giữa trưa, Diệp Khúc Đào đi xuống nhà ăn, ăn trưa, Chu Canh Minh đã nhanh hơn cô một bước.
Đã đang ở nhà ăn lấy cơm.
Vào lúc Diệp Khúc Đào đang suy nghĩ xem mình muốn ăn gì, một bác gái quan tâm hỏi thăm Chu Canh Minh: “Này, phó giám đốc sở Chu, sao lại thế này, món nào của cậu cũng đều là món chay, cậu ăn chút thức ăn mặn đi, chỉ có mỗi rau xanh thôi, ăn như vậy thì không được đâu.”
Nghe vậy, Diệp Khúc Đào tò mò nhìn qua, muốn xem thức ăn Chu Canh Minh là gì, vừa nhìn, đã bị dọa cho giật mình.
Rau chân vịt, cải thìa, rau muống, cải xoăn.
Đây là bữa ăn của anh à.
Toàn rau, một chút thịt cũng không có.
Diệp Khúc Đào còn đang nghi ngờ sao ăn lại ăn chay, thì thấy anh trả lời dì lấy cơm: “Tốt mà, gần đây màu xanh lá tương đối hợp với cháu, ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nghe ra được ý của anh.
Chu Canh Minh đi qua bàn ăn bên cạnh ăn cơm, Diệp Khúc Đào ra ngoài ăn cơm.
Diệp Khúc Đào vừa mới ngồi xuống đã nhắn tin cho Chu Canh Minh, hỏi anh: [Anh giận à? Bởi vì bó hoa hôm nay sao?]
Chu Canh Minh không trả lời lại.
Diệp Khúc Đào thoáng nhìn vào căn phòng bên trong, cửa không có đóng, anh rõ ràng là đang xem điện thoại.
[Không cần tức giận, lát về em sẽ ném bó hoa đó đi]
Chu Canh Minh vẫn không trả lời cô.
[Anh đang xem điện thoại, mà lại không chịu để ý tới em? Có phải anh quên mình còn đang trong kỳ kiểm tra không? Anh chưa phải là bạn trai chính thức của em!]
Bây giờ thì Chu Canh Minh trả lời lại rất nhanh. [Đúng vậy, em có thể đổi người khác.]
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào: [Đêm nay em qua chỗ anh được không?]
Chu Canh Minh: [Anh có hơi bận, tối nay anh định sẽ đan mũ.]
Diệp Khúc Đào hoang mang, anh từ khi nào muốn đan mũ?
[Mũ gì cơ? Anh còn biết đan mũ à?]
Chu Canh Minh gửi cho cô hình một cuộn len màu xanh lá cây, còn có thành phẩm của nó, một cái mũ màu xanh lá.
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào đã bị anh chọc cười.
Quỷ hẹp hòi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...