Mới đầu Diệp Khúc Đào sợ hãi còn có hơi thất thần nhưng Chu Canh Minh hôn quá say mê, đầu lưỡi khuấy đảo đầu lưỡi cô. Hai đầu lưỡi quấn vào nhau, cuốn cô vào trong nụ hôn sâu của anh, quên mất đây là phòng nghỉ ở phòng làm việc, nhắm mắt hôn với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nụ hôn của anh mang theo chút ân oán cá nhân, hôn một lúc, thì anh cắn vào cánh môi của cô, dùng sức cắn một cái, đến mức sắp sưng đỏ lên.
Diệp Khúc Đào và anh còn đang trầm mê trong việc ăn nước miếng của đối phương, đột nhiên bị cắn một cái, cảm thấy đau, cô cũng cắn lại anh, làm gì có chuyện cho anh được hời như vậy nên cứ để anh cắn.
Chu Canh Minh còn rất hưởng thụ, bị cô cắn môi, cũng không đẩy ra.
Đương nhiên, Diệp Khúc Đào cũng không mạnh tay, chỉ cắn nhẹ anh một cái coi như là trả thù mà thôi.
Không ngờ ở trong mắt Chu Canh Minh, lại là động tác tán tỉnh, sau đó hai người chuyển sang cắn môi nhau.
Chỉ khẽ ma sát.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc đã có tiếng đồng nghiệp quay lại.
Mọi người đều đang bàn xem buổi chiều uống trà gì. Đồng nghiệp quay lại không ít, mấy người, toàn là đồng nghiệp nữ, Diệp Khúc Đào nghe tiếng thì biết đó là những nữ đồng nghiệp chơi khá thân với cô, nghĩ tới đây, cô sợ hãi, muốn đẩy Chu Canh Minh ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng miệng của hai người như dính lại với nhau, không đẩy ra được, lời cô muốn nói lại biến thành “Ưm ưm ưm.”
Giọng nói không thể phát ra được.
Diệp Khúc Đào sợ gần chết, lát nữa các đồng nghiệp vào phòng nghỉ thì tiêu đời.
Chu Canh Minh bày ra dáng vẻ không lo lắng, ôm cô lại.
Đúng lúc Diệp Khúc Đào cực kỳ căng thẳng, lúc này Chu Canh Minh mới buông cô ra.
Khóe miệng còn kéo theo sợi tơ.
Diệp Khúc Đào thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm khăn giấy ở bên cạnh lau cho mình.
Chu Canh Minh cũng lau.
Hai người ở trong phòng nghỉ, tiếng đồng nghiệp ở bên ngoài càng gần hơn.
Chu Canh Minh đi ra ngoài.
Đồng nghiệp bên ngoài thấy Chu Canh Minh bước ra từ phòng nghỉ thì chào hỏi một tiếng, sau đó, cũng đi vào trong phòng nghỉ, lúc đi vào, lại bị Diệp Khúc Đào ở bên trong dọa một trận.
Không biết cô cũng đang ở đây, chuyện lúng túng là, vừa rồi phó giám đốc sở Chu cũng ở đây.
Chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng trà.
“Trợ lý Diệp…cô không sao chứ?”
Diệp Khúc Đào hoài nghi: “Hả?”
Đồng nghiệp chỉ vào mặt cô nói: “Mặt của cô đỏ quá đi, vừa nãy phó giám đốc sở Chu cũng ở trong phòng trà, chẳng lẽ là...”
Diệp Khúc Đào nghe thấy lời suy đoán này, tim đập nhanh như đánh trống, vừa muốn giải thích, thì đồng nghiệp nói: “Chẳng lẽ là…phó giám đốc sở Chu…mắng cô rồi sao?”
Diệp Khúc Đào: “... Hả?”
Đồng nghiệp nhìn dáng vẻ thất thần của cô, cảm thấy đúng rồi, an ủi cô: “Phó giám đốc sở Chu cũng đúng thật là, mặc dù đã chia tay rồi, nhưng sao chẳng giữ lại chút mặt mũi nào cho cô vậy chứ, còn mắng cô như vậy. Cô làm sai gì mà khiến phó giám đốc sở Chu mắng cô như vậy, mặt tức tới mức đỏ lên rồi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô cười gượng.
Dọa chết cô rồi, suýt nữa còn tưởng bị đồng nghiệp phát hiện rồi.
Nhưng không phát hiện thì tốt, cô thiếu chút nữa tưởng chuyện hôn bị phát hiện rồi chứ.
Nhưng cũng may thời gian ngắn, vừa mới hôn, nên vẫn chưa có vết sâu.
Cô mau chóng đi ra ngoài.
…
Buổi chiều tan làm Diệp Khúc Đào chuẩn bị quay về phòng trọ, cứ tới nhà Chu Canh Minh cũng không được, rất dễ lau súng cướp cò.
Vẫn nên giữ chút khoảng cách thì tốt hơn.
Chu Canh Minh vẫn theo thói quen cũ đợi cô ở bên ngoài, sau khi Diệp Khúc Đào lên xe, thì nói với Chu Canh Minh: “Em về phòng trọ.”
Chu Canh Minh không muốn: “Sao không tới chỗ anh, ngủ ngon hơn chút.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Gì mà có thể ngủ ngon chứ, tới nhà anh mới ngủ không ngon, lừa đảo cũng không dám làm như thế.
Diệp Khúc Đào cảm thấy, vì lo nghĩ cho tương lai của mình, vẫn nên khuyên nhủ Chu Canh Minh: “Phó giám đốc sở Chu, em cảm thấy, nghỉ ngơi một chút thì tốt hơn. Anh đã từng này tuổi rồi, ngày nào cũng tới thì không chịu nổi đâu, đàn ông ba mươi tuổi đã xuống dốc rồi, đừng để già rồi hối hận, biết thế đã chẳng làm.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh nghe vậy thì bị chọc giận tới mức bật cười, anh giơ tay bóp lấy mặt cô kéo tới: “Lo anh già rồi không động vào em được sao? Yên tâm đi, già rồi cũng vẫn có thể khiến em thỏa mãn như thường.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào đẩy tay anh ra.
Không đứng đắn.
Chu Canh Minh không giữ cô, cô muốn về thì về, đưa cô về phòng trọ, lúc dừng xe, hỏi cô: “Em thích hoa hồng không?”
Diệp Khúc Đào theo bản năng nói: “Thích.”
Vừa dứt lời, Diệp Khúc Đào đã cảm thấy không đúng, nhanh chóng che miệng phủ nhận: “Không phải, không thích, hoa hồng gì chứ, xấu chết đi được.”
Chu Canh Minh gật đầu, dặn dò cô: “Xe của anh hình như tắt máy rồi, em xuống phía sau giúp anh đẩy một chút đi.”
Diệp Khúc Đào: “... Một cô gái yếu đuối như em đẩy xe cho anh??? Chu Canh Minh, anh bắt nạt người khác như vậy mà được ư, em lái xe, anh đi đẩy.”
Chu Canh Minh: “Không muốn, em đẩy đi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh đúng là không biết xấu hổ.
Diệp Khúc Đào xuống xe, cô còn đeo giày cao gót nữa.
Bảo cô đẩy xe, cô mới có bao nhiêu sức chứ.
Cô hơi ai oán đẩy xe cho anh, vừa đi tới đuôi xe, đột nhiên cốp sau mở ra.
Sau khi cốp sau mở ra, một cốp xe toàn hoa hồng, khiến cô trợn tròn mắt.
Đây là bất ngờ Chu Canh Minh cho cô, một cốp xe toàn hoa hồng???
Diệp Khúc Đào ở đuôi xe hỏi cô: “Anh cho em sao?”
Chu Canh Minh xuống xe, đi tới trước mặt cô, ôm cô: “Đương nhiên, chỉ có người đàn ông của em mới có thể tặng hoa cho em.”
Diệp Khúc Đào giật giật khóe miệng không nhịn được cười trộm nhưng cô kiềm chế bản thân, để mình không bật cười.
Hoa trong cốp xe này, cũng nhiều quá rồi.
Không biết anh đi mua từ lúc nào, buổi chiều anh bảo ra ngoài có việc, chẳng lẽ là làm xong rồi mua?
Diệp Khúc Đào ghét anh chết mất, đột nhiên lại lãng mạn như vậy.
Lãng mạn vậy cũng không biết có phải lén học theo người ta ở trên mạng không.
Trước đây Chu Canh Minh cũng tặng hoa nhưng là tặng vào lễ tình nhân, lúc tặng còn trực tiếp đưa cho cô.
Một chút cảm giác được tặng cũng không có.
Tuy cô cũng rất vui nhưng chắc chắn không vui như bây giờ.
Dưới bầu không khí ngọt ngào như vậy, Chu Canh Minh hỏi một câu phá hoại phong cảnh: “Cho nên, rốt cuộc bó hoa đó là ai tặng em?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô đẩy anh ra: “Không biết, em đã nói là không biết, sao em biết ai tặng em được. Anh đừng đi làm mấy việc may vá, anh không tìm thấy vết châm, tâm nhãn của anh nhỏ như vậy, chỉ không luồn vào được đâu.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào muốn ôm toàn bộ hoa hồng Chu Canh Minh cho cô nhưng cô đã xem thường số lượng hoa hồng này rồi.
Chu Canh Minh y như bán sỉ vậy, mua rất nhiều hoa hồng, hai tay cô cũng ôm không hết.
Cuối cùng Chu Canh Minh đi mượn một cái xe đẩy của chú bảo vệ, giúp cô bỏ toàn bộ hoa hồng lên xe đẩy, để cô đẩy bằng xe đẩy.
Lúc Diệp Khúc Đào quay về, hai người bạn cùng phòng cũng vừa về tới, thấy một xe đẩy hoa hồng của cô thì kinh ngạc hỏi: “Cô mua nhiều hoa hồng như vậy làm gì, lấy đi bán à?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu, vui vẻ nói: “Không phải, đây là bạn trai tôi tặng tôi.”
…
Ngày hôm sau Diệp Khúc Đào lại nhận được một đơn hoa hồng.
Lúc ký nhận, cô như muốn hóa đá ngay tại chỗ.
Là ai vậy?
Ai mà rảnh như vậy, liên tục tặng hoa hồng cho cô hai ngày liền, còn là cùng một cửa hàng, còn cùng số lượng hoa hồng?
Diệp Khúc Đào cảm thấy không đúng, người này đáng sợ quá.
Cô tìm thấy cửa tiệm này trên Meituan*, trực tiếp gọi tới cửa tiệm hoa hỏi rõ tình huống.
*美团: Đây là ứng dụng không chỉ cung cấp thông tin kinh doanh, đánh giá của khách hàng và xu hướng của người tiêu dùng mà người dùng còn có thể đặt món ăn, đặt bàn trực tiếp qua ứng dụng, săn vé khuyến mại mua hàng theo nhóm.
Hỏi bà chủ, cô nói có thể mình đã bị biến thái theo dõi quấy rối, sau khi hỏi rõ xong, thì gọi điện thoại báo cảnh sát.
Bà chủ vừa nghe vậy, lo lắng thật sự có biến thái theo dõi quấy rối, thì lập tức nói danh tính của người đặt hàng: “Anh ta tên Cảnh Duy. Cô quen không?”
Diệp Khúc Đào: “...”
“Anh ta đã đặt hoa ở chỗ chúng tôi trong một tuần, bảo chúng tôi mỗi ngày đưa tới cho cô đúng giờ.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Đúng lúc này Cảnh Duy đi làm, sau khi quẹt thẻ thành công, đi qua vị trí làm việc của Diệp Khúc Đào, nhìn thấy hoa hồng của cô, thì cất cao giọng nói: “Ái chà, trợ lý Diệp, lại có người tặng hoa cho cô sao. May mắn ghê.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...