Dưới giường không quen

Vẫn còn tức thế sao.
Tức đến không muốn thừa nhận bản thân mình đang giận, cứ dở dở ương ương như thế đấy.
Lần đầu tiên Diệp Khúc Đào thấy anh ghen đến biến thành cây chanh tinh quái gở, tay cô sờ mông anh, vừa sờ vừa nói: “Em cứ một lòng hai dạ thế đấy, dù sao thì bây giờ anh có phải chính thức đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh bị cô xoa mông, anh nhíu mày lại.
Diệp Khúc Đào thấy phản ứng không quen của anh, cô còn đánh thêm một cái: “Hôm nay lúc em ngủ, anh cũng sờ mông em còn gì, anh tưởng em ngủ nên không biết á, em cảm nhận được hết đấy.”
Chu Canh Minh: “...”
Nói chứ Diệp Khúc Đào sờ như thế, sờ xong cô đã phát hiện ra mông Chu Canh Minh cũng rất đàn hồi.
Anh mặc quần tây, lúc ngồi xuống có cảm giác gợi cảm không thể nói rõ, cái quần này cũng khá bó.
Diệp Khúc Đào hài lòng: “Mông anh thật là gợi cảm.”
Chu Canh Minh: “...”
Anh nghe xong bình tĩnh lại, thành tâm nói: “Vậy có thể cho anh thêm điểm không? Cái này thuộc về điều kiện bên ngoài rất ưu tú, phải được thêm điểm chứ.”
Diệp Khúc Đào từ chối: “Không được. Bề ngoài chỉ là túi da, dù sao thì anh cũng già rồi, con người em cực kỳ coi trọng nét đẹp bên trong.”
Chu Canh Minh: “...”
Chu Canh Minh thắt đai an toàn lại, oán hận: “Chấm điểm cho anh, tự em còn có thể một dạ hai lòng nhìn người đàn ông khác. Cũng không sợ đau mắt hột sao.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô cũng không xem đàn ông nhà người ta tắm rửa! Đau mắt hột gì chứ!
...
Đến trung tâm thương mại gần đấy, Chu Canh Minh lái xe đến hầm gửi xe, vừa đậu xong xe, Diệp Khúc Đào xuống xe chuẩn bị lên thang máy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh gọi cô lại: “Đợi đã.”
Diệp Khúc Đào dừng chân quay người nhìn anh, cô còn cho rằng mình quên không cầm cái gì đó, Chu Canh Minh đi về phía cô, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan nhau, hai người dựa vào nhau, tay nắm tay, anh nói: “Cứ như này đi lên.”
Cuối cùng Chu Canh Minh! Cũng học được cách làm sao để yêu đương rồi!

Không phải là tên đầu gỗ, ngốc nghếch trước đây nữa rồi!
Dáng vẻ này của Chu Canh Minh lại khiến Diệp Khúc Đào rung động.
Cô được anh nắm tay dắt lên lầu, bây giờ là giờ cao điểm, người người tan làm, người ăn cơm rất đông, đứng đợi ở thang máy toàn là người.
Chu Canh Minh nắm tay cô, bước vào thang máy rồi vẫn còn nắm, chỗ đứng hơi chật chội, cô dứt khoát túm chặt lấy cánh tay Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh cũng không từ chối như lúc trước.
Chỉ là Chu Canh Minh ghen rất khó hiểu, Diệp Khúc Đào đã nói với anh là cô không đi rồi, anh vẫn cứ ghen cho bằng được.
Đến quán ăn món Hồ Nam, Chu Canh Minh cho cô một chén nước sôi, Diệp Khúc Đào gọi vài món ăn.
Cô hỏi anh muốn ăn gì, Chu Canh Minh nhìn cô: “Thôi vậy là được rồi.”
Diệp Khúc Đào cứ gọi mấy món như thế.
Chu Canh Minh rót nước cho cô xong ngồi đợi món ăn được dọn lên rồi lại phục vụ cơm cho cô ăn.
Cơm ở trong một nồi giữ ấm bằng điện, ăn miễn phí.
Diệp Khúc Đào đón lấy rồi nói cảm ơn.
Chu Canh Minh lại giở chứng: “Ngại quá, không thể để Ngô Ngạn Tổ, Bành Vu Yến ăn cơm với em rồi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nhìn anh vẫn còn ghen thế, cô gọi một ly nước chanh, đặt trước mặt anh: “Uống đi, Chu Canh Minh, em cho anh uống đủ luôn.”
Chu Canh Minh: “...”
Diệp Khúc Đào thấy dáng vẻ tức giận của Chu Canh Minh, cô không nhịn được phì cười.
Không nói tới thì buồn cười.
Chu Canh Minh bị nụ cười của cô làm cho có chút hoang mang: “Cười cái gì thế?”
Diệp Khúc Đào cười càng vui vẻ hơn, cô chống mặt nhìn anh: “Em cười đồ đàn ông già tự ti.”
Chu Canh Minh: “...”
Mặc dù Chu Canh Minh bị chọc tức nhưng vẫn vừa giận dỗi vừa gắp thức ăn cho cô.

Còn biết cả lọc xương cá ra cho cô, chỉ gắp đưa cô phần thịt.
Anh vì để trở thành chính thức đã vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ Diệp Khúc Đào thích ra ngoài ăn với Chu Canh Minh, có một loại cảm giác như cặp tình nhân bình thường ăn cơm rồi.
Thấy bầu không khí đến rồi, cô hỏi Chu Canh Minh: “Anh với người phụ nữ kia có chuyện gì thế, có thể nói cho em nghe không? Trước đây anh bảo không có liên quan gì đến em, không muốn nói với nhưng bây giờ có liên quan rồi đó, có thể giải thích chưa?”
Chu Canh Minh gắp thức ăn cho cô, thấy khát vọng được biết của cô, anh buông đũa: “Có thể.”
Diệp Khúc Đào dỏng tai lên nghe.
Chu Canh Minh giải thích: “Người phụ nữ đó đến tìm anh bởi vì người đàn ông của cô ta bị điều tra, hỏi anh có thể nghĩ cách giúp ông ta nói chuyện không. Anh nói không được, không quen cũng không liên quan gì, thanh giả tự thanh, nếu bị điều tra thật không làm gì thì chắc chắn không sao, tham ô thì là có chuyện rồi, trắng không thể biến thành đen, anh bảo cô ta sau này đừng làm phiền anh nữa. Cô ta tức giận lắm.”
Diệp Khúc Đào: “... Hết rồi?”
Chu Canh Minh: “Hết rồi.”
Diệp Khúc Đào nghe xong lại càng bực mình hơn, bởi vì Chu Canh Minh giả vờ!!
Trước đây dáng vẻ giả vờ giả vịt này của anh, có những lời không nói hết, nói cái gì mà chỉ có bạn gái mới có thể nghe.
Khiến cho cô vò đầu bứt tai, muốn biết cô gái kia với Chu Canh Minh có quan hệ gì.
Lại muốn biết cô ta tìm Chu Canh Minh làm gì, tại sao lại ở trong phòng làm việc đến hơn một tiếng đồng hồ.
Có phải là ánh trăng sáng của anh, có phải anh muốn làm bố dượng cho người ta không.
Cô nghĩ một đống thứ đến rối tinh rối mù lên, tự mình nghĩ rồi trói buộc đầu óc lại.
Kết quả, Chu Canh Minh lại hời hợt nói như thế khiến cô tức điên lên được.
“Vậy tại sao bí thư Cảnh lại nói người phụ nữ kia bị vứt bỏ, nói phải quay qua vòng tay anh, còn nói để anh làm bố dượng gì đó?”
“Anh ấy trêu em thôi. Lãnh đạo trước đây của anh ấy làm sao anh ấy lại không biết chuyện được, anh ấy cố ý trêu em đấy. Trên thực tế, người phụ nữ kia không bị vứt bỏ, là người phụ nữ ấy thấy người đàn ông của cô ta không ổn nữa, lo lắng làm liên lụy đến mình nên mới chủ động chia tay, mấy năm nay cũng quyên góp không ít tiền.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Bí thư Cảnh!!
Diệp Khúc Đào cảm thấy không đúng lắm: “Không phải, thế tại sao cô ta lại ở trong phòng làm việc của anh hơn một tiếng đồng hồ!”

Chu Canh Minh: “Cô ta lười không đi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nghe xong càng cáu, ầm ĩ nửa ngày lại đơn giản thế sao.
Diệp Khúc Đào cắn thịt bò như muốn nhai nát nó luôn, cô bực bội nhìn anh: “Trước đó anh vờ vịt cái gì, làm em tưởng rằng nghiêm trọng lắm rồi.”
Chu Canh Minh tiếp tục gắp đồ ăn cho cô: “Anh cũng cố ý trêu em thôi, nếu không sao có thể kích thích em đồng ý quay lại.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô hiểu rồi, tóm lại là người đàn ông này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Diệp Khúc Đào: “Vậy quan hệ của anh với người phụ nữ kia là gì, cô ta không phải ánh trăng sáng của anh sao?”
Chu Canh Minh lắc đầu: “Không phải, ánh mắt anh không tệ như em nghĩ đâu, trước đây chỉ là bạn học bình thường thôi, một năm nói không đến một câu, cô ta tỏ tình với anh nhưng bị anh từ chối, sau đó cùng anh thi đến một đơn vị là ở bên phía nhà anh. Sau khi anh thăng chức được điều chuyển đến bên này thì không gặp cô ta nữa.”
Cô hiểu rồi.
Cô trúng kế của Chu Canh Minh rồi.
Anh cố ý làm cô hiểu lầm, để cô ghen.
Nếu không phải cô ghen với cô gái kia, có lẽ sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh vậy đâu.
Thời gian Chu Canh Minh ở cùng cô không ngắn, anh hiểu tính cách cô nên mới cố ý làm vậy, cô hoàn toàn lọt vào vòng vây của Chu Canh Minh rồi.
Diệp Khúc Đào nhìn anh càng oán hận hơn.
Đồ boy tâm cơ.
Chu Canh Minh đút thức ăn cho cô: “Ăn nhiều vào.”
Diệp Khúc Đào: “...”
...
Sau đó Diệp Khúc Đào cũng không ăn được bao nhiêu, cô lại bị Chu Canh Minh làm cho bực mình.
Có điều cô cũng không để lãng phí đồ ăn gì, ăn không hết thì để Chu Canh Minh ăn.
Ăn xong, Chu Canh Minh đi thanh toán, thanh toán xong rồi, Chu Canh Minh lại dắt tay Diệp Khúc Đào rời đi, anh hỏi cô có muốn đi dạo chút không.
Thật ra Diệp Khúc Đào muốn đi một chút, cô muốn mua quần lót.
Vừa hay mua để thay đổi luôn, cô bị Chu Canh Minh làm rách mất hai chiếc rồi.
Diệp Khúc Đào: “Có, em muốn mua đồ, anh tìm chỗ ngồi đợi em đi, em mua xong sẽ đi tìm anh.”
Chu Canh Minh: “Anh đi cùng em không được sao, nếu không em lại bảo anh không đi với em.”

Diệp Khúc Đào: “...” Cô đẩy anh đi: “Thôi đi vậy, tự em đi thôi, anh tìm chỗ ngồi đợi em là được.
Sự thông minh của Chu Canh Minh dùng ngay tại thời điểm này, nhìn Diệp Khúc Đào xấu hổ, anh hiểu ra: “Mua quần lót?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh còn không biết ngại mà nói ra à.
Anh đã lãng phí mất của cô hai chiếc rồi.
Diệp Khúc Đào véo cánh tay anh: “Không phải tại anh lãng phí của em sao, bị anh dùng rồi em không mặc được nữa.”
Chu Canh Minh ngước mắt nhìn tiệm đồ lót sau lưng cô, thị lực của anh tốt, nhìn qua thôi cũng có thể thấy bên trong có gì.
Anh cầm túi cho Diệp Khúc Đào: “Được, anh tìm chỗ ngồi đợi em.”
Diệp Khúc Đào bước vào, lúc cô chọn, âm thanh thông báo WeChat vang lên.
Chu Canh Minh lại chuyển khoản cho cô.
Chuyển tiền rồi.
Diệp Khúc Đào: [?]
Chu Canh Minh: [Trả em tiền mua quần lót đó.]
Diệp Khúc Đào: [Cũng không cần nhiều như thế.]
Chu Canh Minh: [Mua thêm ít đồ không đứng đắn, anh vừa nhìn qua rồi, cửa tiệm em vào đó, có đồ như thế.]
Diệp Khúc Đào: [...]
Cô vừa muốn nói, đồ không đứng đắn ở đây cũng nhiều, có điều còn chưa nói, Chu Canh Minh đã chụp cho cô bức ảnh tuyên truyền của trung tâm thương mại.
[Anh thấy mua nhiều còn có quà tặng, em cứ mua hết đi.]
Diệp Khúc Đào: [...]
Mua hết được tặng một ít đồ chơi tình thú.
Sao Chu Canh Minh còn ở bên ngoài xem mấy thứ này chứ.
Già rồi mà còn không đứng đắn.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui