Cũng không phải trước đây Chu Canh Minh chưa từng nhận điện thoại từ cháu anh, nhưng có thể khẳng định một điều là thái độ không giống với bây giờ. Ai mà biết được bây giờ anh nói chuyện với cháu lại có thái độ như vậy, dùng vẻ mặt ôn hòa như thế.
Cô còn thật sự tưởng rằng anh đang nói chuyện với đứa con của người phụ nữ đó, nếu không sao biểu cảm lại có vẻ như đang vội vàng muốn làm bố dượng của người ta vậy?
Cũng không biết lúc trước anh thường lạnh nhạt nghe điện thoại của cháu mình, bây giờ lại nhiệt tình như vậy là đã xảy ra chuyện gì?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô càng lúng túng hơn khi nghe được giọng trẻ con từ bên kia điện thoại, nghe thấy là thím thì đứa trẻ vô cùng vui vẻ chào hỏi cô.
Diệp Khúc Đào căng da đầu mà gật đầu, trả lời: “Ừ thím đây, sao hôm nay cháu lại gọi điện thoại cho chú cháu vậy?"
"Hôm nay là sinh nhật của cháu, chú có tặng quà cho cháu. Cháu gọi điện thoại để cảm ơn chú ạ. Thím, thím có mua quà sinh nhật cho cháu không? Nếu có, vậy cháu sẽ chờ chuyển phát nhanh."
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào nghe thế thì nhìn Chu Canh Minh, đột nhiên nghĩ đến trước đó ở trên máy bay, anh nói phải đưa quà sinh nhật cho một đứa trẻ mà mình quen vào ngày sinh nhật của nó, còn hỏi cô nên tặng quà sinh nhật gì? Cho nên khi đó người mà anh muốn tặng quà sinh nhật là cháu của anh, không phải con của người phụ nữ đó. Anh cố ý ư, cố ý khiến cô hiểu lầm?
Diệp Khúc Đào quên mất sinh nhật của cháu anh, bây giờ không có đồ gì có thể tặng. Đứa trẻ cũng đã nói những lời này, nếu nói không có, vậy nó sẽ rất thất vọng.
Cô cố gắng không để lộ ra điều đó, nói: "Tặng mà, thím có tặng quà cho cháu, ngày mai là đến rồi."
Nghe nói như thế, Tiểu Bảo bên kia vô cùng vui vẻ, cái miệng ngọt ngào nói một câu, cảm ơn thím: "Thím, lúc thím về cùng chú, Tiểu Bảo sẽ dùng tiền ăn vặt mời thím ăn kem, chỉ mời mình thím ăn, không cho chú của con ăn."
Giọng sữa thật là đáng yêu, Diệp Khúc Đào rất thích nghe, sau khi nói cảm ơn Tiểu Bảo, cô đưa điện thoại lại cho Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh nhận lấy điện thoại, Tiểu Bảo bên kia đầu dây biết được là chú đang nghe điện thoại, không được bao lâu thì cúp.
Chu Canh Minh: "..."
Diệp Khúc Đào cúp điện thoại xong lập tức mở máy mình ra mua quà sinh nhật cho Tiểu Bảo, tìm chỗ chuyển phát nhanh cùng thành phố với cô bé để giao qua.
Vẫn rất thuận tiện, Phát Thuận Phong, nhất định ngày mai có thể đến nơi.
Có còn nhớ, Tiểu Bảo rất thích Ultraman.
Cô không biết mua quà gì, trên mạng có một hộp blindbox Ultraman, một hộp có 24 cái, có thể mở ra các loại Ultraman.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không phân biệt được những Ultraman kia, nhưng mà trẻ con thích là được, vừa lúc lại cùng thành phố, chỗ ghi chú lại ghi là giao hàng nhanh.
Sau khi cô mua xong lập tức tìm Chu Canh Minh tính sổ: “Trước đó anh có nói với em muốn mua quà sinh nhật cho trẻ con chính là mua cho Tiểu Bảo à?"
Chu Canh Minh gật đầu.
Diệp Khúc Đào cực kỳ giận dữ: "Vậy sao anh không nói thẳng với em là mua cho Tiểu Bảo, còn dùng loại giọng điệu đó nói với em, khiến cho em hiểu lầm, em còn cho rằng anh mua cho..."
Chu Canh Minh thấy cô kích động, nhíu mày hỏi: "Còn cho rằng anh mua cho ai?"
Suýt chút nữa Diệp Khúc Đào đã để lộ ra, cho rằng mua cho con của người phụ nữ đó, nhưng cô không nói, cũng không nhắc tới đứa con của người phụ nữ đó. Lỡ cô nói ra, không phải sẽ để cho anh biết được mình đang ghen bậy sao?
"Em còn tưởng rằng anh mua cho bạn học trước kia của anh nha, nếu em nhớ không lầm, không phải có một bạn học nữ trước kia của anh có con sao?"
Chu Canh Minh: "Bạn nào?"
Diệp Khúc Đào nhắc tới một lần lại tức giận thêm một lần, buồn bực tựa lưng vào ghế, quay đầu đi, không nhìn anh: "Chính là cô gái trước đây tới văn phòng tìm anh đó, bạn học cũ của anh. Cô gái đó, mỗi lần tới đều thích trang điểm đậm, nhìn như vậy không hề đẹp chút nào, tính tình còn rất ngang bướng!"
Chu Canh Minh biết chắc cô đang ghen.
Cho nên anh cố ý khích cô, ghen cũng không chịu nói rõ.
Chu Canh Minh không trả lời.
Diệp Khúc Đào: "..."
Rõ ràng đều đã nói đến nước này, anh lại không nói lời nào, im lặng không lên tiếng.
"Tại sao anh không lên tiếng, sao không giải thích, cho nên thật sự là cô ấy ư? Người phụ nữ đó là ánh trăng sáng của anh, trước đây anh thầm mến người phụ nữ đó, không có được cô ấy, cô ấy lại ở bên cạnh một người đàn ông khác, cho nên anh đang nhớ ánh trăng sáng của anh chứ gì? Ngay cả con của cô ấy cũng thích. Yêu ai yêu cả đường đi lối về có phải không?"
Chu Canh Minh nghe được một tràng tưởng tượng như thế, khóe miệng co giật một chút, cô ấy vẫn rất biết tưởng tượng, nhưng kiểu cốt truyện này thật sự có hơi quá rồi.
Ánh mắt của anh cũng không trở nên nát như vậy chứ?
Chẳng qua, Chu Canh Minh vẫn không định giải thích, chỉ thương lượng với cô: "Anh nói anh có thể giải thích với em, nhưng với điều kiện kiên quyết rằng em là bạn gái của anh. Không phải bạn gái của anh, anh không cần thiết phải giải thích với em nhỉ?"
Diệp Khúc Đào nhìn anh giơ ra khuôn mặt gợi đòn như vậy, không nhịn được nữa, dùng hai cánh tay bóp mặt anh: "Chu Canh Minh, miệng anh kín như vậy, chắc chắn là không muốn nói. Vậy anh cứ giữ hết trong bụng đi, mang theo bí mật của anh cô đơn tới già cả đời đi, đời này cũng đừng nói với em. Em không nghe!"
Chu Canh Minh: "..."
…
Diệp Khúc Đào thật sự tức giận, mãi đến khi lên máy bay cũng không muốn nói chuyện.
Chu Canh Minh đã mua vé máy bay từ rất lâu trước đó, lúc mua là khoang hạng nhất, vốn anh nên đi đến khoang hạng nhất, nhưng lại đi tới khoang phổ thông ngồi ở bên cạnh Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào còn đang ghi thù với anh, nhìn thấy anh lại đi tới, khom người nói với ông chú ở bên cạnh: "Xin chào chú, chú có thể đổi chỗ hay không? Bạn gái của tôi ngồi ở đây, tôi muốn ngồi cùng một chỗ với bạn gái mình, chỗ của tôi là ở bên khoang hạng nhất."
Người đàn ông kia nghe thấy chỗ ở khoang hạng nhất, con mắt phút chốc sáng lên, nói được.
Diệp Khúc Đào không muốn anh thành công, tủi thân nói với chú ấy: "Đừng mà… Chú này, chú không nên đáp ứng anh ta, tôi không biết anh ta, tôi cũng không biết anh ta là biến thái hay gì, bắt đầu từ ban nãy cứ nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đi nơi nào thì anh ta luôn luôn đi theo tôi tới chỗ đó."
Chu Canh Minh: "..."
Ông chú này vẫn rất có tinh thần trượng nghĩa, vốn muốn đi tới khoang hạng nhất, nhưng nghe nói như thế nháy mắt nét mặt biến thành hung thần ác sát nhìn Chu Canh Minh,
Vừa muốn mắng anh, Chu Canh Minh lại đưa điện thoại ra, ảnh màn hình trên điện thoại chính là hình của hai người bọn họ chụp chung.
Trước kia Diệp Khúc Đào muốn cài hình hai người chụp chung thành ảnh màn hình, cho nên lôi kéo anh chụp một tấm hình, nhưng sau này Diệp Khúc Đào lại không cài tấm hình kia làm màn hình nền, chủ yếu cảm thấy mình chụp không đẹp.
Không ngờ rằng Chu Canh Minh lại dùng nó để cài.
Chu Canh Minh giải thích: "Chú này, chú xem thử đi, đây là hình của hai chúng tôi, cô ấy thực sự là bạn gái của tôi, chỉ là bạn gái tôi tương đối thích chơi, bình thường hai chúng tôi đều thích chơi trò đóng vai nhân vật cùng nhau, hôm qua còn đang chơi trò chuyện xưa của tôi với chị dâu, cô ấy đóng vai chị dâu tôi."
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh thật sự cho rằng ở đây không ai nhận ra anh, muốn làm gì thì làm chắc? Sao anh dám nói những lời này chứ?
Chỉ cần có một người nhận ra anh, anh cũng sẽ mất hết mặt mũi!
Ông chú đó kiểm tra một chút, màn hình điện thoại quả thật là bức ảnh của hai người bọn họ.
Ông ta đổi chỗ với Chu Canh Minh, lúc lấy hành lý rời đi, ông ta nhìn Diệp Khúc Đào, còn nói thêm một câu: "Người trẻ tuổi bây giờ thật biết chơi!”
Diệp Khúc Đào: "..."
Chu Canh Minh được như ý nguyện mà ngồi xuống, lúc ngồi xuống vẫn rất đắc ý, nhìn biểu cảm kia của anh thực sự khiến người ta tức chết.
Diệp Khúc Đào bóp tay anh: "Thật là ghét đến chết mất, anh muốn đổi chỗ khoang hạng nhất với người khác, vì sao không đổi cho em? Em còn chưa từng ngồi qua khoang hạng nhất bao giờ."
Chu Canh Minh: "Vậy anh nâng cho em lên khoang hạng nhất?"
Diệp Khúc Đào: “… Không cần."
Quá lãng phí, dù sao cũng không phải tiền công, mà là anh tự mình bỏ tiền, thời gian bay không lâu, nhưng mà rất đắt.
Diệp Khúc Đào lại ngồi cùng với anh, vẫn là có chỗ tốt, dù sao anh rất cao, bả vai dùng rất săn chắc, dựa vào bả vai anh ngủ vẫn rất có cảm giác an toàn, với lại toàn bộ chuyến bay sẽ không bị rớt xuống, gối lên ngủ vẫn rất dễ chịu.
Đường bay ngắn nên rất nhanh đã đến.
Chu Canh Minh và cô xuống máy bay, ra khỏi sân bay cùng nhau thuê xe, đưa Diệp Khúc Đào trở về trước, anh mới trở về.
Sau khi xuống xe, Chu Canh Minh giúp Diệp Khúc Đào xách hành lý, Diệp Khúc Đào lấy hành lý xong chuẩn bị đi về.
Chu Canh Minh gọi cô lại: "Chờ một chút, anh có thứ muốn đưa cho em."
Diệp Khúc Đào nhìn Chu Canh Minh, thấy anh lấy ra một cái túi gì đó màu đen từ trong cặp công văn ra, đưa cái túi màu đen cho cô, bên trong là quần lót lần trước cô để lại phòng anh: "Trả lại cho em."
Diệp Khúc Đào thấy cái túi màu đen chứa một thứ gì đó nho nhỏ, lập tức biết đại khái là thứ gì.
Cái quần lót kia của cô.
Chu Canh Minh lại còn dám trả lại cho cô, cô không hề cần.
"Không cần, anh vứt đi!"
"Thứ gì đó của bản thân em nhưng không cần sao? Lần trước không phải còn tìm anh lấy ư? Đã giặt sạch rồi."
Diệp Khúc Đào: “… Cái đó có thể giống nhau sao? Ai mà biết được lúc em tìm anh thì anh lại biến thái như vậy."
Lần trước Chu Canh Minh cầm quần lót của cô giải quyết xong, còn hỏi cô: “Còn cần không?”
Cô đâu có cần nữa đâu chứ, nhớ lại còn cảm thấy xấu hổ.
Không muốn đối diện với quần lót đã bị anh giải quyết, lập tức nói: “Không cần, anh ném đi!”
Anh không ném đi, mà giặt sạch, bây giờ còn trả lại cho cô.
Thực sự phải cảm ơn anh rồi.
Chu Canh Minh không nỡ: "Vứt đi thì thật là đáng tiếc!"
Diệp Khúc Đào: “…"
Cô cho rằng, Chu Canh Minh nhất định đã ném đi, không ngờ rằng anh giặt sạch, còn để vào trong túi trả cho cô.
Diệp Khúc Đào không cần, Chu Canh Minh chuẩn bị cất trở lại: "Được, không cần thì anh lấy về."
Diệp Khúc Đào nghe nói như thế thì giật mình, thấy dáng vẻ không mấy nghiêm chỉnh của Chu Canh Minh, sẽ không phải lấy về lại rồi làm chuyện giống như trước kia chứ.
Hay là cô vẫn nên lấy lại nhỉ.
Cô không thể nhịn nổi cái kiểu kích thích đó một lần nữa đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...