Dưới giường không quen

Chu Canh Minh để mặc cho cô đánh, anh bị cô đánh cũng không đánh trả.
Diệp Khúc Đào cũng không dám đánh thật, đánh anh một lúc cho nguôi giận là được rồi.
Sau khi cô đánh xong thì muốn nhanh chóng đi tắm rửa, tốc chiến tốc thắng mà rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào phòng tắm rồi cô mới phát hiện, đúng thật là có sự khác biệt mà.
Đãi ngộ của cấp trên không giống với đãi ngộ của nhân viên bình thường. Phòng của Chu Canh Minh vô cùng rộng rãi, lại còn rất xa hoa, trong phòng tắm còn có cả bồn tắm nữa.
Cái gì cũng có, lại còn có cả sofa.
Chẳng trách lại có không ít người bỏ ra bao tâm huyết muốn leo lên trên, mong được thăng chức, sự đãi ngộ này đã nói rõ tất cả rồi.
Diệp Khúc Đào nhớ tới gian phòng nhỏ mà mình đang ở kia, lại còn là ở ghép với người khác nữa, khác một trời một vực với phòng của Chu Canh Minh.
Nơi này của anh còn có một ban công có vẻ cổ kính, mở cửa ra là có thể nhìn thấy đường phố ở bên ngoài, vô cùng xinh đẹp.
Chu Canh Minh nhìn ánh mắt đang đánh giá xung quanh của cô là biết có chuyện gì rồi, anh ngồi ở bên giường, vỗ vỗ xuống giường rồi bảo: "Cái này mềm mại lắm, có muốn thử chút không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Cô lấy cái gối ở bên cạnh lên, ném về phía Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh nhanh tay bắt được.
Diệp Khúc Đào muốn nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, thế nhưng lúc cô nhìn thấy bồn tắm thì lại muốn ngâm mình.
Cô vừa mới bước tới phòng tắm đã bị Chu Canh Minh gọi lại: "Đợi một lát."
Diệp Khúc Đào nghi hoặc quay đầu lại nhìn anh, Chu Canh Minh đột nhiên đi qua. Anh đi tới trước mặt cô, nựng khuôn mặt của cô, ép hai má của cô vào rồi hôn một cái, nói: "Trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí cả, em đến đây tắm rửa thì phải trả cho anh một ít tiền công mới được."
Diệp Khúc Đào: "..."
Chu Canh Minh hôn một cái thì hài lòng, sau khi buông Diệp Khúc Đào ra thì đóng cửa lại, không làm phiền cô tắm rửa nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bấy giờ Diệp Khúc Đào mới phản ứng lại, bị anh chọc giận tới bật cười luôn.
...
Thời gian Diệp Khúc Đào tắm rửa có hơi lâu, bởi vì nhìn thấy bồn tắm thì không nhịn được mà ngâm mình trong đó, đã lâu lắm cô không được ngâm bồn rồi.
Đây là thói quen cô mới có sau khi chuyển nhà qua ở chung với Chu Canh Minh. Những nơi cô ở trước kia đều không có bồn tắm nhưng trong nhà Chu Canh Minh lại có, cô cảm thấy cũng khá là thú vị nên đã thường xuyên vào trong đó tắm rửa.

Kể từ sau khi chia tay với anh, cô không còn ngâm mình trong bồn tắm nữa, bây giờ nằm xuống ngâm một lúc, thoải mái không chịu được.
Nửa tiếng đồng hồ sau cô mới đi ra.
Chu Canh Minh đang ngồi trên sofa xem tài liệu, thấy cô đi ra rồi bèn nhìn chằm chằm vào cô.
Diệp Khúc Đào thu dọn đồ đạc xong hết rồi nói: "Em đi đây."
Chu Canh Minh: "Ừm."
Diệp Khúc Đào muốn đi ra ngoài, nhưng lại lo lắng bị người khác nhìn thấy nên chỉ mở hé cửa ra, từ trong khe hở của cánh cửa nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy không có ai rồi cô mới yên tâm đi ra.
Thế nhưng bây giờ phòng bên cạnh lại có người, cô không dám bước ra ngoài, vừa mới tắm xong mà đi xuống, bị nhìn thấy thì sẽ có đủ thể loại đồn thổi không đâu.
Chu Canh Minh thấy bộ dạng lén lút như vậy của cô, anh đứng dậy, mở cửa ra rồi cũng ló đầu ra nhìn theo: "Nhìn cái gì thế?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào đẩy anh vào bên trong, bên ngoài có người, hai người xuất hiện cùng một lúc thì thật xấu hổ.
Chu Canh Minh thấy cô sợ hãi việc đi ra ngoài sẽ bị người ta nhìn thấy, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Hay là đêm nay ngủ ở chỗ anh nhé?"
Diệp Khúc Đào: "... Không, rồi em cũng sẽ đợi được đến lúc bọn họ đi hết thôi."
Chu Canh Minh dính sát bên người cô, anh không đi, cứ đứng ở bên cạnh, ghé vào bên tai cô hỏi: "Không ngủ sao? Giường mềm mại lắm. Cũng khá là thoải mái đấy."
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh thật là phiền phức.
Diệp Khúc Đào bịt miệng anh lại, bảo anh đừng nói chuyện nữa.
Động tĩnh ở bên ngoài không còn nữa, Diệp Khúc Đào nhìn qua một cái, vội vàng chạy xông ra.
Không bị nhìn thấy là được rồi.
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng chạy trốn của cô, sau đó liền quay lưng khóa cửa lại. 
Anh trở lại trong phòng, nhìn thấy đồ vật còn sót lại ở trong phòng tắm.
Khóe môi khẽ cong lên, cười một cái.
...
Diệp Khúc Đào đã trở về gian phòng của mình thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là chạy gấp quá nên có hơi bị hụt hơi.

Cô cho rằng đã không có chuyện gì nữa rồi.
Cô đặt quần áo cẩn thận, thu xếp gọn gàng rồi đặt vào trong vali, ngoại trừ quần áo trên người ra thì những bộ quần áo khác đều không giặt nữa, sợ là sẽ không khô, rất khó đem về nhà.
Lúc đang thu xếp đồ đạc cô mới phát hiện ra rằng quần lót của mình… không thấy đâu nữa.
Thôi xong.
Không phải là đã để sót lại bên phòng của Chu Canh Minh rồi đấy chứ?
Diệp Khúc Đào nghĩ, chắc chắn là do vừa nãy quá sợ hãi nên đã để sót lại bên trong phòng của anh rồi, không phải là ở bên ngoài thì cũng là ở trong phòng tắm?
Cô còn định đi lấy về, có lẽ là Chu Canh Minh vẫn chưa nhìn thấy, lén lút lấy thì chắc là được đấy.
Cô vừa mới định làm như vậy thì điện thoại di động đã kêu lên liên hồi.
Cô mở ra rồi nhìn lướt qua một cái, là Chu Canh Minh gửi tin nhắn Wechat cho cô.
Gửi cho cô hình ảnh chiếc quần lót mà cô đã để lại.
[Cố tình để lại cho anh hả?]
[Để lại cho anh để làm gì?]
[Tự sướng ư?]
A a a!
Diệp Khúc Đào nhìn thấy tin nhắn của anh xong thì muốn tắt thở luôn!
Anh nhìn thấy rồi, lại còn gửi những tấm ảnh như thế này!
Khuôn mặt của cô ngay tức thì đã đỏ bừng lên.
Xấu hổ đến nỗi muốn đập đầu vào tường.
Diệp Khúc Đào vội vàng trả lời tin nhắn của anh: [Không phải, là em quên lấy đi thôi. Không phải là cố tình để lại cho anh đâu.]
Cô nhấn nút gửi đi, đang định nói rằng bây giờ cô sẽ đi lên lấy về.
Chu Canh Minh rất thiếu đòn mà nhắn lại một câu: [Không tin.] 
Diệp Khúc Đào: [... Bây giờ em đi lấy về ngay, thật sự không phải là cố ý để lại cho anh đâu.]

Chu Canh Minh không trả lời.
Anh không trả lời tin nhắn, Diệp Khúc Đào sốt ruột mà đi đi lại lại trong phòng.
Nếu như anh không nhắn lại thì cô sẽ không tiện đi lên tầng.
Đi lên tầng rồi, anh lại không mở cửa hoặc là không có ở trong phòng thì cô lại phải đi tìm anh, bị người khác nhìn thấy thì lại càng không hay, cô định bụng đợi anh trả lời tin nhắn rồi mới đi lên.
Thế nhưng Chu Canh Minh mãi cũng không chịu trả lời tin nhắn.
Diệp Khúc Đào sốt ruột muốn chết.
Cô nằm bò trên giường chờ đợi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Chu Canh Minh cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Chẳng qua là anh gửi tin nhắn ấy cho cô còn không bằng đừng gửi.
Chu Canh Minh đúng thật là... Lấy quần lót của cô để giải quyết rồi.
Anh nhắn lại rằng: [Không lấy được nữa rồi, anh đã dùng mất rồi.]
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào lặng lẽ gửi cho anh vài dấu chấm.
Chu Canh Minh: [Không tin thì anh cho em xem mấy bức ảnh nhé?]
Diệp Khúc Đào nghĩ tới khung cảnh đó thì vô cùng xấu hổ, anh mà còn gửi ảnh cho cô xem nữa thì cô lại càng cảm thấy quê muốn chết.
Diệp Khúc Đào: [... Không cần đâu.]
Chu Canh Minh: [Được.]
Ở đâu lại có kiểu trò chuyện như này chứ hả?
Chu Canh Minh mất tăm mất hút trong nửa tiếng đồng hồ là để đi làm loại chuyện ấy.
Nửa tiếng đồng hồ, đích thực là trình độ của anh.
Chỉ là quá xấu hổ đi mất.
Nhìn bề ngoài thì Chu Canh Minh không phải loại người có thể làm ra loại chuyện như thế này!
Diệp Khúc Đào lật mình một cái, nhắm mắt lại đã nghĩ đến cảnh Chu Canh Minh lấy quần lót của cô để làm loại chuyện đó.
Dùng quần lót của cô.
Có phải là bọc lên trên cái thứ đó rồi vuốt không? Hay là càng biến thái hơn nữa, cầm lên vừa ngửi vừa vuốt?
Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ!
Không biết làm kiểu gì mà vừa mới nghĩ tới khung cảnh đó là cô đã ngại muốn chết, không muốn biết nữa.

Diệp Khúc Đào cho rằng mình không xem thì không biết nữa rồi.
Nhưng mà, Chu Canh Minh cái người này làm gì có chuyện buông tha cho cô một cách dễ dàng như thế được!
Đã nói là đừng có gửi ảnh qua cho cô xem rồi, Chu Canh Minh lại càng muốn gửi!
Quần lót của cô bị anh sử dụng rồi, bên trên đó là dịch thể của anh.
Còn rất nhiều.
Vừa nãy cô còn đang nghĩ, Chu Canh Minh dùng nó vào chỗ nào và dùng như thế nào.
Nhìn thấy hình ảnh mà anh gửi tới là cô đã hiểu rồi, anh lấy quần lót của cô bọc lấy thứ đó của anh. Vuốt ra rồi!
Diệp Khúc Đào vốn dĩ còn không muốn mắng anh, nhìn thấy bức ảnh này, nhân lúc cô bạn ở chung phòng kia không có ở đây, cô gửi cho Chu Canh Minh một đoạn tin nhắn thoại dài gần một phút.
Hiển nhiên là để mắng anh.
...
Diệp Khúc Đào và Chu Canh Minh đã trở về vào ngày thứ ba, hai người về riêng lẻ chứ không đi cùng nhau.
Bởi vì lúc đến đều là cùng một sân bay, nhưng lúc trở về lại về hai nơi khác nhau, hơn nữa thời gian cũng không xác định, vậy nên hai người đã chia nhau mà về.
Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào, hai người cùng nhau trở về.
Đến sân bay rồi.
Sau khi Chu Canh Minh và Diệp Khúc Đào làm thủ tục check-in xong, đi qua cửa kiểm tra an ninh rồi đến phòng nghỉ ngồi chờ.
Diệp Khúc Đào ngồi ở bên cạnh anh, Chu Canh Minh lại vươn tay về phía cô, hô biến ra một chiếc kẹo ô mai.
Diệp Khúc Đào vẫn luôn tò mò anh tìm được nhiều kẹo ô mai như vậy ở đâu ra.
Lại còn là loại mà cô thích ăn nữa chứ.
Cô lấy qua, chuẩn bị ăn.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Chu Canh Minh lại đổ chuông, anh nhìn qua Diệp Khúc Đào một cái rồi nhận máy.
Diệp Khúc Đào đã nghe thấy tiếng trẻ con ở đầu bên kia điện thoại rồi, đoán rằng đó là con của người phụ nữ kia, cô tức giận không muốn ăn nữa, vứt chiếc kẹo trả cho anh.
"Không muốn nữa."
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng tức giận đến mức này của cô bèn đặt điện thoại vào bên tai cô.
Ở đầu bên kia là giọng nói của một bé trai, vui mừng chào hỏi cô: "Con chào thím ạ!"
Diệp Khúc Đào: "..."
Đây là... Cháu trai của Chu Canh Minh?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui