Chu Canh Minh không nghe, tiếp tục gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều chút, em thích ăn, người khác không với đến thì em có thể ăn no rồi.”
Diệp Khúc Đào nói không cần, Chu Canh Minh vẫn giúp cô lấy đồ ăn, nhìn thịt chất đầy trong bát cơm, không còn cách khác, cô chỉ có thể ăn hết.
Cô vừa ăn vừa chột dạ nhìn mấy vị cấp trên, lo lắng bị nhìn thấy thì không tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cắn rứt, nhưng Chu Canh Minh vẫn gắp thức ăn cho cô với vẻ mặt thoải mái.
Diệp Khúc Đào ăn xong còn ợ một cái, cô không muốn lãng phí, nhưng thực sự là cô ăn không nổi nữa, no căng rồi.
Nếu không có người, còn có thể để cái thùng rác Chu Canh Minh này nhận hết, nhưng bây giờ đang có nhiều người, cô không dám để Chu Canh Minh ăn.
Để người khác nhìn thấy không tốt chút nào.
Diệp Khúc Đào uống nước để tiêu hóa, Chu Canh Minh nhìn vẻ mặt đau khổ của cô, bộ dáng ăn không vô, anh cố ý làm người tốt hỏi: “Không ăn nổi nữa à?”
Diệp Khúc Đào tủi thân gật đầu, Chu Canh Minh lấy bát của cô đặt trước mặt mình: “Hết cách rồi, anh chỉ có thể giúp em ăn.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào nghi ngờ có phải Chu Canh Minh cố ý hay không.
Cố tình gắp nhiều đồ ăn như vậy cho cô, tuy nó ngon, nhưng lượng cơm cô ăn hằng ngày, không phải Chu Canh Minh không biết.
Biết sức cô không ăn được, nhiều như vậy chắc chắn không hết, cuối cùng là anh giải quyết cho cô.
Anh gắp đồ ăn cho cô, ăn không hết anh sẽ xử lý.
Diệp Khúc Đào càng nghĩ, càng cảm thấy mình đã trúng quỷ kế của Chu Canh Minh.
Anh không nói chuyện với ai, chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Lúc nãy anh ăn không nhiều, giờ mới cầm bát Diệp Khúc Đào lên bắt đầu ăn.
Anh ăn đồ của Diệp Khúc Đào, lãnh đạo khác cũng nhìn thấy, vừa nhìn đã biết đang xảy ra chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đó nghe nói Chu Canh Minh còn độc thân, chưa có bạn gái, đúng là không ít người muốn giới thiệu phụ nữ cho anh.
Người nổi tiếng như vậy, có mối quan hệ cũng là một chuyện tốt, Chu Canh Minh nói không cần, bây giờ nhìn là biết.
Thì ra là nữ cấp dưới của anh.
Thảo nào suốt đường đi vừa xấu hổ, vừa thẹn thùng.
Diệp Khúc Đào cảm thấy lúc ăn cơm không có ai nhìn mình, bây giờ lại bị nhìn chằm chằm, cô rất ngượng.
Mấy người lãnh đạo đều hướng mắt về phía này.
Chu Canh Minh hấp dẫn như vậy, cô hối hận rồi.
Cô hối hận vì nói với Chu Canh Minh là không được để người ngoài nhìn thấy màn ân ái của họ thì trong lòng cô không vui, ai biết được màn ân ái của Chu Canh Minh lại mạnh như thế. Không làm thì thôi, một khi đã làm thì khiến người ta phải kinh ngạc…
…
Cuối cùng cũng ăn trưa xong, buổi chiều không có việc gì làm, có thể về sắp xếp lại biên bản và văn kiện.
Diệp Khúc Đào trở về ngủ một giấc, hôm nay ra ngoài mệt mỏi quá, đến mức vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay, đến khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Cô định đi tắm rửa, nhưng con nhện hôm qua làm cô có bóng ma tâm lý, giờ không có khách du lịch ở, trong homestay rất đáng sợ.
Cô cũng không thể không tắm, nếu không buổi tối sẽ rất khó chịu.
Chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng vừa ra tới cửa thì phát hiện đèn không bật được.
Bà chủ homestay thấy cô bật đèn liền gọi: “Cô gái, đèn của chúng tôi hư rồi, đèn phòng tắm hôm nay hư, ngày mai đổi bóng đèn mới thì mới có thể sử dụng, bởi vì cái này phải lên thành phố mới mua được, tôi thắp nến cho cô, đêm nay chịu khó chút nhé, nếu sợ thì đừng tắm, nhà vệ sinh có đèn, cô có thể dùng nhà vệ sinh.”
Diệp Khúc Đào nghe xong cũng không biết phải làm sao.
Cô nhìn bà chủ thắp nến, trong bầu không khí này thắp nến lên còn đáng sợ hơn.
Bóng của ngọn nến khiến cô càng sợ.
Thôi thì cô nhẫn nhịn chút vậy.
Cô liền quay về phòng.
Đang nằm trên giường, Chu Canh Minh gọi cô, cô bắt máy, anh liền hỏi: “Không thể tắm được sao?”
Diệp Khúc Đào nghi ngờ anh lén đặt thiết bị nghe trộm trên người cô, nếu không thì sao cô làm gì anh cũng đều biết.
“Chu Canh Minh, anh đặt máy nghe trộm lên người em phải không, em làm gì anh cũng biết là sao hả?”
Chu Canh Minh: “... Phòng anh ở dưới tầng, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phía dưới. Anh ở tầng hai.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cũng đúng, nơi này nhỏ, trên lầu còn có thể nghe thấy tiếng nói, khó trách Chu Canh Minh mỗi lần nghe đều biết cô xảy ra chuyện gì.
“Đúng vậy, bà chủ nói không thể tắm rửa được, không có đèn, nhìn thấy ngọn nến em còn sợ hơn.”
Chu Canh Minh im lặng một lúc, hỏi cô: “Có muốn xuống phòng anh tắm không?”
Sau khi bị Chu Canh Minh trêu chọc khi ăn cơm, Diệp Khúc Đào cũng không dám đi tìm anh, nếu xuống thật, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào.
“Thôi vậy, nếu như em xuống, người khác nhìn thấy, sẽ nói rằng nữ trợ lý xuống phòng nam cấp trên vào đêm khuya, vừa gặp đã bổ nhào vào lồng ngực.”
Chu Canh Minh nghe xong cười khẽ.
Thật sự rất hợp lý.
“Thế sao lại không nói, nam cấp trên mời nữ trợ lý vào phòng vào đêm khuya, xem bộ phận bên trong?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Lẳng lơ quá.
Còn bộ phận bên trong!
“Chu Canh Minh, anh lẳng lơ thật đấy.”
Chu Canh Minh: “Vậy em có xuống không?”
Diệp Khúc Đào: “Không xuống, đỡ bị người khác nói xấu.”
Chu Canh Minh không nói gì, nhưng anh cũng không cúp máy.
Dường như muốn nói thêm điều gì, Diệp Khúc Đào tưởng anh sẽ không nói nữa, nhưng giây tiếp theo Chu Cảnh Minh lại hối thúc cô: “Không tắm, người em sẽ bẩn và hôi lắm.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Chu Canh Minh nói tiếp: “Người dơ vậy, em ngủ được không? Không ngứa hả?”
Diệp Khúc Đào là người này nào cũng tắm, nếu không cô sẽ rất khó chịu.
Nghe xong những lời dẫn dụ của Chu Canh Minh, cô liền muốn đi tắm.
Ý nghĩ không tắm vừa nãy lại hiện lên, nhưng cô không dám xuống dưới tắm rửa.
“Xuống đi, bây giờ không có ai, trong phòng có mình anh, bên cạnh cũng không có người.”
Diệp Khúc Đào: “...”
“Nếu không em thối chết.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Quả nhiên Chu Canh Minh hiểu cô, biết cô không chịu nổi thứ gì, Diệp Khúc Đào nghe xong liền hỏi: “Thật không?”
“Ừm, xuống đi, không có ai đâu.”
Diệp Khúc Đào còn do dự, Chu Canh Minh lại nói: “Đào Đào thối.”
Diệp Khúc Đào: “... Em xuống ngay.”
Cô không nghe người khác nói mình thối, mặc dù cô cảm thấy Chu Canh Minh đang cố ý.
Nhưng cô thấy khó chịu khi nghe điều đó, Diệp Khúc Đào liền cầm quần áo đi xuống tầng.
Nhưng mà đi xuống cô liền hối hận.
Bởi vì Chu Canh Minh lừa cô, nói không có người, xuống rồi mới phát hiện nơi nào không có người hả, rõ ràng là có mà.
Có một cấp trên ở phòng bên cạnh, trùng hợp lúc cô gõ cửa phòng Chu Canh Minh thì cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, cấp trên đi ra ngoài.
Gặp phải người.
Diệp Khúc Đào mặt đỏ ửng, không nói được tiếng nào vì xấu hổ.
Chu Canh Minh lúc này đi ra, mở cửa và chào hỏi cấp trên bên cạnh.
Sau đó anh kéo Diệp Khúc Đào vào.
Xong đời rồi, là cô gõ cửa rồi bị nhìn thấy.
Đây còn không phải bằng chứng nữ trợ lý gõ cửa phòng nam lãnh đạo vào đêm khuya sao?
Diệp Khúc Đào nhìn anh mở cửa, tức giận đánh tay anh, đá vào chân anh hai cái: “Chu Canh Minh, đồ dối trá, anh cố ý lừa em. Còn nói bây giờ không có ai, lúc nãy em thấy có người! Bị nhìn thấy rồi, anh cố ý đúng không? Đồ khốn nạn!”
Chu Canh Minh để mặc cô đánh, còn bày ra vẻ mặt vô tội: “Có người hả? À, chắc là vừa mới về đó.”
Diệp Khúc Đào lại cho anh vài cú đá, tên lừa đảo này, gạt người không chớp mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...