Diệp Khúc Đào không thể nào cãi lại mệnh lệnh, ai bảo Chu Canh Minh là lãnh đạo của cô chứ.
Cô chỉ có thể nghe lời.
Cô ra ngoài chưa được bao lâu thì Cảnh Duy nhận được tin tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh rõ ràng là cố ý, chỉ còn hai ngày nữa là hết tuần, anh lại nhân lúc đúng ngày cuối cùng dẫn người đi.
Còn không đủ rõ ràng sao, lại muốn mượn người thêm một tuần nữa, sắp muốn cả nửa tháng rồi, cũng không biết đến lúc ấy còn trả người trở lại hay không?
Khí tràng (1) của Cảnh Duy và Lục Cấn hơi không hợp, cũng không phải là năng lực làm việc của anh ấy không tốt, chủ yếu là anh ấy thích làm việc cùng với em gái xinh đẹp, làm việc cùng đàn ông có cảm giác không dễ chịu. Vậy nên, bằng mọi cách đều phải đưa trợ lý Diệp trở lại, anh ấy giận đùng đùng đi đến văn phòng của Chu Canh Minh, tìm anh tính sổ, đưa trợ lý của anh ấy trở về bằng bất cứ giá nào.
Thấy anh ấy vô cùng tức giận tiến vào, Diệp Khúc Đào càng muốn ngăn anh ấy lại, nhưng anh ấy đã đi vào văn phòng của Chu Canh Minh rồi.
Sau khi đóng cửa lại, cô cũng không biết bên trong hai người nói chuyện gì, dù sao hai người cũng không thể cãi nhau, đi vào cũng phải nói chuyện bình tĩnh mới được.
Trò chuyện không bao lâu, hai người nhanh chóng kết thúc đối thoại, kết quả là Cảnh Duy lại tức giận, vội vàng đi ra ngoài.
Thấy anh ấy tức giận như thế, rõ ràng là anh ấy đã thất bại, nói chuyện không thành công với Chu Canh Minh.
Diệp Khúc Đào thấy anh ấy đi vào, đã biết rằng sẽ không thể có kết quả tốt, dù sao Chu Canh Minh cũng là cấp trên của anh ấy.
Hơn nữa, miệng lưỡi của Chu Canh Minh rất sắc bén.
Cảnh Duy không còn cách nào khác, đành bực bội đi đến trước mặt Diệp Khúc Đào, nói: "Cô đừng dễ dàng tha thứ cho phó giám đốc sở Chu được không? Có thể hành hạ anh ta thêm chút nữa không? Bây giờ tôi vô cùng ngứa mắt anh ta. Tôi không thể chịu đựng anh ta được nữa. Nếu anh ta không thể nếm trải vị đắng của sự nghiệp, hãy để anh ta nếm trải vị đắng của tình yêu đi."
Diệp Khúc Đào: "..."
...
Hai ngày sau, Diệp Khúc Đào lên đường với Chu Canh Minh. Cô hiếm khi đi công tác, chủ yếu là vì những người lãnh đạo trước của cô sẽ không đi công tác, không giống như chức của Chu Canh Minh, phải đi công tác định kỳ.
Cô thu dọn đồ đạc để hôm sau đến sân bay sớm.
Cô là trợ lý của Chu Canh Minh, phải phụ trách việc đi lại của vài người lãnh đạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi cùng bọn họ còn có các lãnh đạo khác.
Diệp Khúc Đào làm việc nhiều năm như vậy cũng đã có kinh nghiệm, cô đến sân bay từ sớm chờ các lãnh đạo đến tập trung, chuẩn bị sẵn vé máy bay cho mọi người.
Cho đến khi vào đợi máy bay ở phòng chờ bay, cô mới có thời gian nghỉ ngơi.
Khi nhìn thấy các lãnh đạo ngồi xuống, cô đương nhiên là không dám ngồi, đứng đợi ở một bên.
Chu Canh Minh ở ngay bên cạnh cô, thấy cô không ngồi xuống, anh kéo tay cô, trầm giọng nói: “Ngồi xuống đi.”
Diệp Khúc Đào bị dọa sợ khi anh kéo tay cô, dù sao xung quanh còn có các lãnh đạo khác mà anh còn kéo cô như vậy.
“Anh chú ý chút.” Diệp Khúc Đào lo lắng bị nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh nên hất tay anh ra.
Nhưng Chu Canh Minh không quan tâm đến việc có gì ảnh hưởng, vì vậy anh nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống.
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì điện thoại của Chu Canh Minh reo lên.
Anh liếc nhìn tên người gọi, rồi nhìn thoáng qua Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào ban đầu không chú ý, nhưng ánh mắt anh nhìn cô có vẻ hơi kỳ lạ, như thể anh đang chú ý đến vẻ mặt của cô, chính ánh mắt này đã thu hút sự chú ý của cô.
Cô nhìn điện thoại của anh, muốn biết là ai gọi tới, nhưng anh không cho xem, nghiêng máy sang hướng khác.
Anh vốn đang ngồi vắt chéo chân, nhưng khi anh nghe điện thoại, xuất hiện giọng của trẻ con ở phía đối diện, anh lập tức đứng dậy.
Anh liếc nhìn Diệp Khúc Đào, rồi rời đi.
Anh đi đến một chỗ cách đó không xa để nghe điện thoại, rõ ràng không thể để Diệp Khúc Đào nghe cuộc điện thoại này.
Diệp Khúc Đào nghĩ vừa rồi nghe thấy giọng nói của trẻ con, không khỏi kinh ngạc, không thể nào trùng hợp như vậy được, chẳng lẽ là con của người phụ nữ kia? Là tên nhóc ngỗ nghịch đó.
Cô cảm thấy chắc là vậy, nếu không tại sao anh chột dạ nghe điện thoại như vậy, còn phải đi sang đằng kia nghe điện thoại?
Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự mang theo con trai đến nhờ cậy ông bố đổ vỏ (2) của nó.
Diệp Khúc Đào nghĩ vậy, cảm thấy khó chịu.
Cũng không biết anh trò chuyện gì, tâm sự với đứa trẻ đó nhiều như vậy, hơn nửa ngày mới quay lại.
Trông anh có vẻ rất vui.
Khi Chu Canh Minh trở lại, lãnh đạo ngồi bên cạnh anh không nhịn được hàn huyên với anh, hỏi anh một câu: "Phó giám đốc sở Chu vẫn chưa kết hôn đúng không?"
Chu Cảnh Minh: "Vẫn chưa."
"Anh định bao giờ kết hôn? Có người được chọn chưa?"
Chu Canh Minh: “Không có, trước đây tôi có người được chọn để kết hôn rồi, nhưng người đó không vừa lòng với tôi, không cần tôi nữa nên nói chia tay rồi, tôi vẫn luôn độc thân đến bây giờ.”
Diệp Khúc Đào: "..."
Nghe vậy, lãnh đạo bên cạnh lộ ra vẻ khó tin, tiếc hận nói: "Là con gái nhà ai ánh mắt thiển cận như vậy, chàng trai hào hoa phong nhã như anh cũng không cần. Nếu hiện tại anh đang độc thân, nhà vợ tôi vừa hay có một cháu gái vừa đi du học về, không biết có thích hợp hay không, anh có hứng thú đi gặp mặt một lần không?”
Chu Canh Minh nghe vậy im lặng một hồi rồi từ chối: “Không, tôi bị tổn thương quá nặng, đã phong ấn trái tim, không còn thiết tha gì với tình yêu nữa rồi.”
Diệp Khúc Đào: "..."
Người lãnh đạo nghe xong cũng không thể tiếp tục giới thiệu, cười nói: "Vậy cũng không sao. Phó giám đốc sở Chu từng này tuổi, sự nghiệp thành đạt, cũng đến lúc lập gia đình. Khi tôi bằng tuổi anh, tôi đã có hai con rồi. Có con nhỏ cũng không tồi, tuy rằng lúc còn nhỏ hơi ầm ĩ, nhưng lớn lên cũng rất ngoan ngoãn, người xưa không phải đã từng nói rồi sao, việc gì cũng không bằng sau khi về nhà có vợ có con, chăn êm đệm ấm. Phó giám đốc sở Chu có thích trẻ con không?"
Chu Canh Minh nghe vậy, dựa lưng vào ghế nói: "Tôi thích."
"Như vậy thì phải nhân lúc còn sớm. Nếu muộn mấy năm nữa thì không đủ sức lực."
Chu Cảnh Minh: "Chắc chắn rồi."
Tại sao Diệp Khúc Đào lại cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, chẳng lẽ anh thật sự muốn trở thành cha dượng của người đó.
Lại còn thích trẻ con.
Sau đó, lãnh đạo đó nói chuyện với người khác, Chu Canh Minh nhìn Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Không bao lâu sau đã đến lúc lên máy bay, phân chia theo chức vị thì Chu Canh Minh có thể ngồi khoang hạng nhất, vé máy bay mua cho anh là khoang hạng nhất.
Chức vị của Diệp Khúc Đào chỉ có thể mua được khoang phổ thông.
Cô đưa các lãnh đạo vào trước, sau đó cô đi theo vào sau.
Khi đến lượt cô, cô bê vali định để lên trên, nhưng vali quá nặng, suýt chút nữa khiến cô trẹo eo.
Tiếp viên hàng không vốn muốn đi qua giúp đỡ, nhưng Chu Canh Minh nhanh chóng đi trước một bước, giành trước đi đến phía sau Diệp Khúc Đào, bê vali lên giúp cô.
Chiều cao của anh chính là ưu thế, dễ dàng để vali của cô lên trên.
Diệp Khúc Đào xoay người, vừa vặn ngã vào trong lòng anh.
Diệp Khúc Đào ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Không, không phải chỗ ngồi của anh ở khoang hạng nhất sao?"
Chu Canh Minh trực tiếp ngồi bên cạnh cô, nói: "Anh đã đổi chỗ ngồi với người khác, anh muốn ngồi khoang phổ thông hơn."
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh thực sự quá ngang ngược.
Chu Canh Minh thật sự ngồi xuống, nếu chỉ có hai người bọn họ thì không sao, nhưng hiện tại không chỉ có hai người bọn họ, còn có những người khác.
Diệp Khúc Đào lo lắng ngồi xuống, ghé vào tai anh hỏi: "Chu Canh Minh, nhỡ đâu anh làm như vậy sẽ khiến bọn họ cho rằng anh quấy rối nữ nhân viên cấp dưới thì sao?"
Chu Canh Minh không hề lo lắng, còn gật đầu: "Cũng có khả năng."
Diệp Khúc Đào: "... Anh cũng không sợ người khác tố cáo à."
Chu Canh Minh: "Tiền đề của việc bị tố cáo là cuộc sống cá nhân rối loạn, sao anh lại rối loạn được, đó giờ đều là một người phụ nữ. Dù có bị tố cáo điều tra, có thể còn cảm thấy anh si tình.”
Diệp Khúc Đào: "..."
Anh có vấn đề.
Chu Canh Minh tự thân muốn đến đây, Khúc Đào không có cách đuổi anh đi, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
Máy bay đã bay hơn bốn giờ, chặng đường vẫn còn hơi dài, giữa đường bay Diệp Khúc Đào cảm thấy hơi mệt.
Cô buồn ngủ đến mức dựa vào vai Chu Canh Minh ngủ.
Cô dựa vào vai anh ngủ ngon lành.
Chu Canh Minh đang nhìn văn kiện, tinh thần anh rất tốt, chỉ cần ở bên ngoài là anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi, anh vẫn luôn tràn đầy năng lượng, ở trên máy bay vẫn có tâm trạng xem văn kiện.
Diệp Khúc Đào đang ngủ mơ màng, dựa vào vai anh.
Gần đến nơi cô mới tỉnh dậy, đã dựa vào vai anh ngủ rất lâu.
Chu Canh Minh nhìn đồng hồ, biết lập tức phải hạ cánh, nên cất văn kiện đi.
Sau khi cất xong, anh hỏi Diệp Khúc Đào: "Trẻ con bây giờ thích quà gì vậy, là con trai, con trai của một người bạn anh quen biết sắp đến sinh nhật, anh chuẩn bị tặng quà. Nhưng anh không biết trẻ con bây giờ thích quà gì, em có đề nghị gì không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
(1): Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.
(2) Đổ vỏ (喜当爹): Là một thuật ngữ mạng trung quốc, xuất phát từ một mẩu tin tức trên mạng. Nó được dùng để chỉ một người đàn ông trải qua rất nhiều khó khăn mới theo đuổi được nữ thần trong lòng, nhưng lại phát hiện ra nữ thần lại mang thai con của người khác, người đàn ông đó không có quan hệ gì lại phải chịu trách nhiệm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...