Chu Canh Minh nghe thấy Diệp Khúc Đào nói vậy, bước chân càng lúc càng nhanh, người cán bộ lâu năm này có lẽ cả đời chưa bao giờ mất mặt tới vậy.
Diệp Khúc Đào nhìn Chu Canh Minh bước từng bước dài giống như ở phía sau có quỷ đuổi theo anh, chỉ hận không thể tránh xa cô càng xa càng tốt.
Có lẽ đi chậm một chút sẽ bị người ta phát hiện hai người bọn họ đi cùng nhau, hơn nữa còn nghe thấy cô xưng mình là mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô hiểu ra, Cảnh Duy nói đáng yêu là có ý gì. Người đàn ông lớn tuổi này vẫn còn rất đáng yêu, chỉ là gợi chuyện xong rồi lại không theo nổi.
Rõ ràng là do chính anh nói ra, sao bây giờ lại không vui rồi.
Chu Canh Minh đi tới bãi đỗ xe trước, anh đi lên xe, bỏ xa Diệp Khúc Đào ở phía sau một khoảng lớn, cô phải đi rất lâu mới đến.
Cô ngồi lên ghế phụ, nhìn vẻ mặt xanh lét của người bên cạnh, cô lại nói: “Thật là không ngoan, đã lớn như vậy rồi còn không biết chờ mẹ.”
Chu Canh Minh: “... Chơi vui không? Còn muốn chơi nữa à?”
Diệp Khúc Đào thấy sắc mặt anh ngày càng khó coi, cô không vui nói: “Chu Canh Minh, anh cũng không nên đổ cho em, rõ ràng là anh chơi không nổi, là ai ra chủ ý này trước?”
Chu Canh Minh: “... Em nói là em gái anh cũng được, tuổi tác chúng ta cách xa nhau như vậy, người ta đều nhìn ra được, em nói em là mẹ kế của anh, em thật không biết xấu hổ.”
Diệp Khúc Đào: “Sao phải ngại chứ? Em nói em là mẹ kế của anh không phải rất xuất sắc sao, bởi vì trẻ tuổi nên mới là mẹ kế của anh đấy. Nếu em già hơn chút, không phải sẽ bị coi là mẹ ruột của anh à?”
Chu Canh Minh: “...”
Lần nào Chu Canh Minh cũng phát bực vì cái miệng nhanh nhạy của Diệp Khúc Đào, anh dứt khoát không nói nữa.
Chỉ có Diệp Khúc Đào là cảm thấy nói chưa đủ.
Có thể là do cô gái này tuổi còn trẻ, đầu óc cũng rất nhanh nhạy.
Diệp Khúc Đào cảm thấy rất vui vẻ, ai bảo trong thang máy anh cố ý đối đầu với cô, bây giờ nhìn dáng vẻ bất lực của anh, cô cảm thấy tâm trạng rất tốt, không nhịn được mà ngân nga hát.
Cô cũng không ngân nga thành lời, nhưng nhịp điệu cô ngân nga lại có chút quen thuộc.
Ban đầu Chu Canh Minh không nghe ra, lúc sau cẩn thận nghe lại mới phát hiện ra cô đang ngân nga bài hát “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh: “...”
...
Diệp Khúc Đào đi đến đơn vị, những đồng nghiệp hôm qua cùng uống rượu vừa thấy cô đã gấp gáp chạy lên trước mặt cô hỏi: “Trợ lý Diệp, hôm qua cô có sao không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Khúc Đào khó hiểu hỏi: “Không có chuyện gì cả, sao vậy?”
Đồng nghiệp nghe cô nói vậy thì sợ hãi nhìn về phía văn phòng của Chu Canh Minh, khi đã chắc chắn người bên trong không nghe được, lúc này mới hỏi: “Cô và phó giám đốc sở Chu, ngày hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say quá, bạn trai tôi đón tôi, nói cô không tìm thấy điện thoại di động, nên giúp cô gọi điện thoại, anh ấy nói trong điện thoại cô có ghi chú, bảo chồng cô tới đón cô, tôi còn tự hỏi cô có chồng từ lúc nào? Hỏi anh ấy một lúc, anh ấy nói, chỉ thấy bóng dáng phía sau của người kia, miêu tả lại một chút, tôi vừa nghe đã nhận ra đó không phải là phó giám đốc sở Chu sao? Ngày hôm qua phó giám đốc sở Chu trông rất nhếch nhác, nghe nói còn đi dép lê tới.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô nghe vậy sợ hãi mở lớn hai mắt, thật đáng sợ.
Ngày hôm qua bạn trai của cô ấy nhìn thấy anh đến đón cô, chắc sẽ không nhìn thấy hai người bọn họ làm gì ở trong xe đâu.
“Bạn trai cô còn nhìn thấy gì nữa không?”
Đồng nghiệp nói: “Không thấy gì nữa, khi nhìn thấy có người đàn ông tới đón cô, xác định cô có người đưa đi rồi, anh ấy cũng rời đi. Cô bị phó giám đốc sở Chu đưa đi, sau đó có xảy ra chuyện gì không? Không mang cô về nhà đó chứ?”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, may là không thấy hai người bọn họ làm tình trên xe.
“Không có, hôm qua anh ấy tới đón tôi, nhưng chỉ đưa tôi trở về, không xảy ra chuyện gì cả.”
Đồng nghiệp nghe vậy cũng thấy yên tâm, có điều vẫn không nhịn được trách cô: “Cô cũng thật là, chia tay cũng không đổi ghi chú đi, để bạn trai tôi hiểu lầm. Phó giám đốc sở Chu cũng thật tốt, vừa nhận được điện thoại đã lập tức chạy tới tìm cô, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện, còn đi dép lê tới. Lo lắng cho cô như vậy, sao cô lại chia tay thế, tôi thấy hình như phó giám đốc sở Chu vẫn còn tình cảm với cô.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Lúc trước nói chia tay, lý do là vì tính cách không hợp, nhưng người ta chỉ cần liếc mắt qua cũng biết nhất định không phải là vì lý do này, dù sao đi nữa, tình cảm của Chu Canh Minh dành cho Diệp Khúc Đào đã trắng trợn, lộ liễu tới như vậy rồi.
Trước kia vì để tránh bị nghi ngờ, tuy hai người là người yêu, nhưng khi ở văn phòng cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì đi quá giới hạn, thậm chí còn không thể nhìn ra hai người có tình cảm với nhau.
Bây giờ thì tốt rồi, sau khi chia tay còn điều chuyển người ta lên làm trợ lý cho anh.
Đồng nghiệp trong văn phòng đều cho rằng phó giám đốc sở Chu làm vậy nhất định là muốn theo đuổi Diệp Khúc Đào lần nữa.
Vừa nhìn là biết không phải trợ lý Diệp bị phó giám đốc sở Chu chia tay, mà là phó giám đốc sở Chu bị đá.
Diệp Khúc Đào cũng không thể nào nói là do cô bị ảnh hưởng bởi những lời nhiều chuyện của đồng nghiệp nên mới không chịu nổi mối quan hệ này.
Người đồng nghiệp thấy cô không nói lời nào, lại lén lút hỏi: “Vậy nên cô nói cho tôi biết đi, cô chia tay phó giám đốc sở Chu, có phải là do cô đã thay lòng đổi dạ? Cô thích bí thư Cảnh phải không?”
Diệp Khúc Đào: “... Không phải, tôi không thích bí thư Cảnh. Tôi và anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi, không có bất cứ tình cảm nào khác.”
Đồng nghiệp vẫn không tin, chỉ ậm ừ một tiếng rồi trở về làm việc.
Vừa hay đúng lúc Cảnh Duy đi tới, vừa nhìn thấy cô, đã đi đến trước mặt cô, nhìn lịch để trên mặt bàn cô rồi nói: “Trợ lý Diệp, cô cố gắng một chút, chỉ còn có hai ngày nữa thôi, qua hai ngày rồi tôi sẽ chuyển công tác cho cô về lại bên cạnh tôi. Phó giám đốc sở Chu nói với tôi là chỉ mượn cô đúng một tuần, còn có hai ngày nữa thôi là kết thúc một tuần rồi.”
Diệp Khúc Đào nói được, bây giờ cô ở bên cạnh Chu Canh Minh cảm thấy rất ngượng ngùng, chỉ hy vọng nhanh chóng được điều đi chỗ khác.
Diệp Khúc Đào nghĩ tới Chu Canh Minh trong một bữa ăn cách đây không lâu đã nói anh và người phụ nữ kia xảy ra chút chuyện, Chu Canh Minh không nói rõ, Cảnh Duy chắc cũng biết được.
Dù sao thì, anh ấy cũng biết người phụ nữ đó.
Diệp Khúc Đào hỏi anh: “Bí thư Cảnh, trước kia tôi đi theo anh tới tòa thị chính, đã giải quyết người phụ nữ kia xong, anh có nhớ không, ngày hôm qua cô ta lại đến tìm phó giám đốc sở Chu? Anh biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì không? Tôi nghe nói, trước kia cô ta là bạn học chung đại học với phó giám đốc sở Chu?”
Cảnh Duy nghe vậy, còn tò mò hơn cô: “Thật à? Cô ta tới tìm phó giám đốc sở Chu làm gì?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô không biết nên mới đi hỏi anh mà!
Anh thì hay rồi, còn hỏi ngược lại cô.
Có điều Cảnh Duy vẫn nói cho cô biết một tin tức khá hữu dụng.
Anh ấy tiến sát bên tai cô nói thầm: “Đúng rồi, nhắc tới người phụ nữ ấy, có chuyện này tôi phải nói cho cô biết, trước kia tôi từng nói lãnh đạo của chúng ta không muốn ly hôn với vợ của mình, dù cho người phụ nữ kia có sinh con cho ông ta, ông ta cũng sẽ không chịu cưới, đứa con là con riêng, gần đây tôi nghe nói, cô ta và lãnh đạo cũ của chúng ta xảy ra mâu thuẫn vì đứa bé. Hình như là vì người lãnh đạo kia không muốn chịu trách nhiệm, cô ta cũng không muốn gặp cảnh không thể nhìn thấy ánh sáng, bây giờ lại đột nhiên dây dưa với phó giám đốc sở Chu, không biết có phải thấy anh ấy trở lại trạng thái độc thân nên có ý định gì đó hay không.”
Diệp Khúc Đào: “...”
“Phó giám đốc sở Chu sẽ không trở thành bố dượng cho người ta đâu. Anh ấy sẽ không làm vậy, anh ấy đâu phải kẻ ngốc.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Bảo sao cô cứ thắc mắc tại sao đột nhiên người phụ nữ kia lại tới tìm Chu Canh Minh, mà Chu Canh Minh lại bày ra dáng vẻ có lý do khó nói như vậy, hóa ra là vì chuyện này!
Người phụ nữ kia bị đá, nên bây giờ muốn tìm người đổ vỏ?
Nhất định Chu Canh Minh sẽ không đồng ý đâu.
Diệp Khúc Đào càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cô không thích người phụ nữ kia, dù Chu Canh Minh có đồng ý hay không, việc cô ta cứ tới tìm anh cũng sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu.
Còn cả đứa con của người phụ nữ đó nữa, cái tên nhóc thúi kia, quá xấu rồi!
Nếu Chu Canh Minh đồng ý làm bố dượng, kết hôn với người phụ nữ kia, cô sẽ chê cười anh cả đời!
Lúc Diệp Khúc Đào vừa ngồi xuống, còn nhìn thoáng qua văn phòng của Chu Canh Minh, không ngờ ngay giây tiếp theo đã bị anh gọi điện thoại kêu vào.
Làm cô giật cả mình.
Cô đi vào, Chu Canh Minh đưa cho cô một phần tài liệu rồi nói: “Đưa qua cho phòng tài vụ, ngày mốt chúng ta sẽ đi tới nơi này.”
Diệp Khúc Đào nhìn thoáng qua, là một khu vực đang được xây dựng lại, rất xa xôi, do Chu Canh Minh phụ trách.
Nơi này cách đây rất xa, tiến hành xây dựng cũng đã hơn một năm, bây giờ anh tới đó hẳn là để nghiệm thu thành quả.
“Lần này phải đi bao lâu?”
Chu Canh Minh nhìn cô một cái: “Khoảng ba ngày.”
Ngày mốt đi, còn đi tới tận ba ngày, đợi đến lúc trở về đã là bốn năm ngày rồi.
Diệp Khúc Đào nhìn anh nói: “Em sẽ bảo Lục Cấn đi, anh ấy mới là trợ lý của anh, hai ngày nữa em sẽ được điều trở lại rồi.”
Chu Canh Minh: “Không cần đâu, ngày mốt em vẫn còn là trợ lý của anh, phải chịu trách nhiệm đến cùng, đợi tới lúc trở về rồi hãy đổi lại.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Sao cô lại cảm thấy Chu Canh Minh mưu mô tới vậy.
Diệp Khúc Đào lo lắng hỏi: “Có khi nào đến lúc trở về anh sẽ không cho em điều chuyển công tác nữa không?”
Chu Canh Minh: “Không đâu, anh không phải người như vậy.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Chắc cô tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...