Diệp Khúc Đào nghẹn ngào không nói nên lời.
Sao cô lại có thể đặt cho Chu Canh Minh một cái tên đáng yêu như vậy chứ.
Người thì hung hăng, tên lại đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi cô còn ghét bỏ Chu Canh Minh giả vờ đáng yêu, nghĩ lại thì thấy hơi thẹn.
Bị Chu Canh Minh kích thích như vậy, Diệp Khúc Đào có chút ấn tượng.
Hình ảnh hôm qua ở trong xe hiện lên.
Vừa rồi cô còn tưởng rằng hai người nhất định sẽ làm ở nhà, dù sao tính cách của Chu Canh Minh không thể nào làm bên ngoài được.
Nhưng lại… làm ở trên xe.
Ở bên ngoài cũng đã đủ dọa người rồi, giờ còn làm ở trên xe, chơi đến mức xe rung lắc.
Cô nắm lấy đồ vật của anh không chịu buông, lắc qua lắc lại, ăn rồi ăn, tóm lại là vuốt ve không chịu để anh đi. Sau đó cô còn trực tiếp nằm trên, Chu Canh Minh quả thật bị cô cưỡng bách.
Trời ơi cô đã làm chuyện đáng xấu hổ gì vậy? Nghĩ đến cảnh tượng đó Diệp Khúc Đào vô cùng xấu hổ, muốn tìm một hành tinh khác mà sống cho rồi.
Vừa nãy cô còn là kẻ ác đi cáo trạng trước, cho rằng anh ức hiếp mình. Giờ nghĩ lại rõ ràng là cô ức hiếp anh…
Sau đó cô say đến mức không nhớ gì cả, không có chút ký ức nào. Diệp Khúc Đào không biết sau khi trở về hai người có tiếp tục làm chuyện đó hay không, cô chỉ nhớ hình ảnh khi cô còn tỉnh táo.
Cô xấu hổ muốn xóa đoạn ghi âm trong điện thoại anh, chỉ cần xóa đi thì sẽ không có bằng chứng nữa.
Quả nhiên, anh rất cẩn thận, ngay cả thời điểm đó cũng nghĩ đến chuyện ghi âm, sợ cô quỵt nợ.
Diệp Khúc Đào xóa ghi âm xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó nghe được Chu Canh Minh nói: “Anh có bản sao lưu, em muốn xóa bao nhiêu thì xóa. Anh không sợ.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào tức chết rồi. Sao anh lại đáng ghét như thế chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn bộ dáng nói không nên lời của cô, Chu Canh Minh cười cười sau đó đưa tay vuốt tóc cô, an ủi nói: “Uống ly sữa rồi đi rửa mặt đi.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô định đứng dậy đi lâu rồi, nhưng phần dưới của cô lại trống trơn.
Tuy rằng áo sơ mi của anh rất dài, không khác gì váy nhưng vẫn có chút xấu hổ.
Quần lót của cô không biết đang ở nơi nào. Đang nghĩ ngợi, Diệp Khúc Đào ngẩng đầu liếc nhìn ban công bên ngoài.
Quả nhiên.
Quần lót của cô đang phơi ngoài ban công, rõ ràng là Chu Canh Minh đã giặt đồ lót của Diệp Khúc Đào và thay quần áo cho cô.
Diệp Khúc Đào thấy vậy, trừng mắt hỏi Chu Canh Minh: “Sao anh lại giặt những thứ này cho em?”
Chu Canh Minh: “Có vấn đề gì à? Trước kia anh cũng từng làm rồi mà.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Sao mà giống nhau được?
Trước kia bọn họ là quan hệ gì, hiện tại là quan hệ gì.
Diệp Khúc Đào cảm thấy khó xử nhưng trên người cô vẫn còn mùi rượu nên muốn đi tắm.
Mùi này quá khó chịu.
Nhưng cô lại không có quần áo để thay. Tất cả đều được Chu Canh Minh giặt sạch và phơi bên ngoài. Hôm qua mới giặt, hôm nay chắc chắn không khô được.
Chu Canh Minh đưa quần áo của mình cho cô, nói: “Mặc tạm trước đi, anh đưa em về rồi thay sau.”
Anh lấy một cái áo tương đối dài, mặc vào như váy.
Không có nội y quần lót, vậy thì mặc thêm một cái áo khoác vậy.
Diệp Khúc Đào tắm rửa xong ra thì trời đã muộn nên ngủ tương đối trễ, hiện tại đã hơn mười giờ.
Tiền thưởng của cô đã biến mất.
Chu Canh Minh cũng không thấy tăm hơi.
Cô có hơi sốt ruột, hỏi: “Sao anh không gọi cho em sớm hơn, bây giờ em muộn giờ làm mất rồi.”
Chu Canh Minh: “Anh đã nói rồi, hôm nay em đi ra ngoài làm việc với anh, chiều nay mới đến công ty, tiền thưởng chuyên cần vẫn còn.”
Diệp Khúc Đào nghe được lời này mới yên tâm. Cô rửa mặt tắm rửa sạch sẽ, sau khi tắm rửa thì đã tỉnh táo hơn nhiều, giờ đây cô có thể nói chuyện rõ ràng với Chu Canh Minh về chuyện ngày hôm qua.
Vừa nãy cô nghĩ biện pháp tốt nhất là giả chết.
Không giữ lời, không thừa nhận, không đề cập tới.
Nguyên tắc ba không.
Nếu không cứ nghĩ lại là xấu hổ.
Cô không định nhắc tới nhưng Chu Canh Minh càng không chịu buông tha cô. Thấy cô đã thu dọn xong bèn hỏi: “Chuyện ngày hôm qua, em định giải quyết thế nào?”
Bị Chu Canh Minh hỏi thẳng thừng như thế, Diệp Khúc Đào muốn giả chết cũng không giả chết được.
Cô im lặng một chút, không định hé răng, tiếp tục giả chết.
Chu Canh Minh vẫn không buông tha cô: “Trả lời đi. Hôm nay phải cho anh một lời giải thích. Anh đã lưu lại bằng chứng, Diệp Khúc Đào, đừng làm mấy chuyện kéo quần lên rồi không nhận người, đây là vấn đề tác phong.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Nói đến tác phong thì có hơi nghiêm trọng rồi.
Diệp Khúc Đào khiếp đảm nhìn anh, trầm ngâm hỏi: “Chuyện xảy ra đột ngột, em không biết phải làm sao. Anh có thể cho em chút thời gian suy nghĩ được không?”
Chu Canh Minh nghe thấy cô thả lỏng thì biết còn cơ hội nên lập tức đồng ý: “Được, cụ thể bao lâu.”
Diệp Khúc Đào tiếp tục khiếp sợ nhìn anh: “…Ba năm?”
Chu Canh Minh: “…Diệp Khúc Đào!”
Anh nổi giận, nóng nảy nói.
Diệp Khúc Đào vội vàng đổi lời: “… Một tuần đi.”
Nghe thời gian này, Chu Canh Minh rất vừa lòng. Anh đi tới, vỗ vai Diệp Khúc Đào: “Ừ, được. Một tuần sau, anh đợi kết quả từ em, đừng làm anh thất vọng.”
Diệp Khúc Đào: “…”
…
Lúc Diệp Khúc Đào mặc xong áo khoác của Chu Canh Minh, lúc chuẩn bị đi ra ngoài thì nghĩ đến đồ lót và quần áo của mình trên ban công. Cô muốn đem chúng về, để ở đây quá xấu hổ.
Diệp Khúc Đào nói với Chu Canh Minh: “Anh có túi không, em đem quần áo về.”
Chu Canh Minh: “Không có.”
Diệp Khúc Đào: “…Túi đựng rác cũng được.”
Chu Canh Minh: “Không có.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Nếu không phải Diệp Khúc Đào từng đến nhà Chu Canh Minh, chắc cô đã bị anh lừa, thái độ còn thành khẩn như vậy.
Anh không muốn cô mang quần áo đi để tiện cho lần sau quay lại.
Túi đựng rác trong nhà là do Diệp Khúc Đào mua, loại túi màu đen có thể buộc lại.
Chỉ cần đặt quần áo của mình trong túi đựng rác mới là được.
Cô đến phòng bếp tìm một cái túi đựng rác chưa sử dụng, bỏ quần áo vào rồi buộc lại.
Cô mang theo quần áo về, không để lại nơi này, không cho Chu Canh Minh mượn cớ lôi cô đến đây.
Chu Canh Minh nhìn cô xách theo túi đựng rác đi, sắc mặt rất phức tạp.
Diệp Khúc Đào đắc ý xách túi đựng rác, mặc quần áo xong thì ra ngoài cửa.
Nhưng phần thân dưới trống rỗng nên có chút xấu hổ, Diệp Khúc Đào đi ra ngoài cùng anh đợi thang máy. Thấy thang máy sắp tới, Diệp Khúc Đào đột nhiên nhận ra hình như cô không lấy điện thoại theo.
Cô xoay người nhìn Chu Canh Minh, muốn bảo anh ra ngoài mở cửa nhưng ai biết Chu Canh Minh đang bám sát sau lưng mình. Khi cô quay lại, lập tức đụng trúng Chu Canh Minh.
Hai người rất gần, xoay người lại đã dán vào người anh.
Diệp Khúc Đào đụng vào cơ ngực của anh. Cô đỡ trán, vừa định nói đau thì kẻ ác Chu Canh Minh đã cáo trạng trước, nói một câu: “Em va vào Minh Minh rồi.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào cạn lời.
Chắc chắn anh ấy không nói bản thân mình.
Anh đang nói về Minh Minh.
Diệp Khúc Đào lui ra phía sau một bước, hiện tại Chu Canh Minh có thể đã chết rồi.
“Hình như em quên lấy điện thoại, anh mở cửa đi, em tự đi lấy.”
Chu Canh Minh lấy điện thoại trong túi ra cho cô.
Cô quên cầm theo, anh thấy nên mang giúp Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào cầm điện thoại trong tay, duy trì khoảng cách với anh. Chu Canh Minh ấn thang máy xuống lầu. Anh cao ráo, đứng ở phía sau Diệp Khúc Đào không khác gì khoanh cô lại: “Sao lại không xin lỗi? Đụng trúng mà không xin lỗi ư?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô nhón mũi chân tới che miệng anh lại, cầu xin anh đừng nói chuyện!
“Chu Canh Minh, anh đừng nói nhảm nữa được không! Anh hư lắm rồi.”
“Tên này không phải anh chọn, sao lại là anh hư? Không biết cả ngày em nghĩ gì mà lại nghĩ ra được cái tên dễ thương như vậy.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Diệp Khúc Đào ở bên cạnh anh nói chuyện, đúng lúc thang máy xuống đến tầng một. Cửa thang vừa mở ra, thấy có người, cô sợ tới mức nhanh chóng tách ra.
Chu Canh Minh không có phản ứng gì. Ngược lại Diệp Khúc Đào có cảm giác chột dạ. Cô có thể hiểu vì sao trước đây Chu Canh Minh không thích phát cơm chó bên ngoài, chuyện này bị bắt gặp rất ngượng ngùng.
Diệp Khúc Đào cảm thấy may mắn mình không quen người ta nên có bị bắt gặp cũng không sao.
Diệp Khúc Đào vội vàng chạy theo Chu Canh Minh. Lên xe anh, cô thấy như đã tránh được một kiếp.
Chu Canh Minh nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, cố ý nói: “Trước đây anh sai rồi.”
Diệp Khúc Đào vừa mới thắt dây an toàn cho cô, cô nghe thấy vậy lập tức bối rối, không biết có ý gì.
Chu Canh Minh tiếp tục nói: “Không ngờ show ân ái lại thích như vậy. Bị người ta nhìn chằm chằm cũng tốt thật. Trước kia là anh không hiểu, là người bảo thủ. Bây giờ đã biết cảm giác của nó, quá là tốt.”
Diệp Khúc Đào: “……”
Anh có bệnh thật rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...