Không nhỏ lại được thì cũng không thể ở đây cho cô xem, đây là ở cửa quán bar người ta, có người đi qua đi lại, bị nhìn thấy thì không tốt, người ta sẽ nghĩ tác phong hành vi có vấn đề rồi.
Nhưng mà tay của Diệp Khúc Đào đang túm quần anh, hơn nữa lại túm đúng nơi giữa hai chân, vị trí này rất lúng túng.
Chu Canh Minh nắm lấy cổ tay cô, dỗ dành nói: “Về nhà anh sẽ cho em xem, được không, bây giờ đang ở trong xe bên ngoài đường, không thích hợp lắm, hay là về nhà, em muốn xem thế nào thì xem thế đó, hửm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào không đồng ý.
Cô say thành như vậy, sao chú ý nổi cái gì hợp lý hay không, bây giờ muốn nhìn cái đó của anh.
Cô không vui mím miệng, tủi thân nói: “Bây giờ em muốn xem, Chu Canh Minh, anh không cho em xem, anh không thích em nữa sao? Em biết rồi, anh đã thay lòng đổi dạ, anh có ánh trăng sáng của lòng mình rồi, anh thích ánh trăng sáng kia, không thích em nữa rồi.”
Chu Canh Minh nghe vậy khẽ cau mày, ánh trăng sáng là cái quái gì, anh có từ khi nào vậy?
“Anh không có.”
Anh vừa muốn giải thích, nhưng Diệp Khúc Đào không nghe, kéo khóa quần anh xuống: “Vậy anh cho em xem “Minh Minh” đi, không cho em xem, tức là anh có, anh chột dạ.”
Chu Canh Minh: “...”
Cô kéo khóa quần anh xuống, tay cô còn luồn vào trong sờ soạng.
Chu Canh Minh bị cô làm cho mặt đỏ ửng lên, hai tai hồng hồng, toàn thân ngượng ngùng.
Chu Canh Minh nhìn trái phải, bây giờ đang dừng trước cửa quán bar, tuy rằng không có ai ở đây, nhưng anh vẫn lo lắng bị nhìn thấy.
Đang ở ngoài đường mà có khác gì xuân cung sống đâu.
Anh vẫn lo lắng nên tiếp tục dỗ dành cô: “Về nhà lại sờ được không, về nhà anh sẽ cho em chơi nó, nha?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu từ chối: “Không được, em muốn chơi ở đây, về nhà không mới mẻ, bây giờ đang to, về nhà lại nhỏ đi, đàn ông mà nhỏ lại thì hết thú vị rồi, to mới thích.”
Chu Canh Minh: “...”
Gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, đúng là không nên cho cô uống say, mỗi lần say là xảy ra đủ chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Buổi tối hôm nay cô say bí tỉ, anh chưa bao giờ thấy cô say như vậy, cũng không biết đã uống bao nhiêu.
Chu Canh Minh hai tay giữ quần, sợ quần sẽ bị tụt ra, nhưng vô dụng.
Diệp Khúc Đào sức lớn, anh không dám đẩy cô ra, sợ cô bị thương.
Quần Chu Canh Minh bị cô cởi xuống hơn phân nửa, Chu Canh Minh không cản được, chỉ có thể để mặc cô sờ.
May mà xe có dán kính chống nhìn trộm.
Diệp Khúc Đào cởi quần ra, để lộ quần lót của anh.
Diệp Khúc Đào nhìn nhìn, sau đó cởi quần ra, nghĩ đến một vấn đề, tò mò hỏi: “Anh tắm chưa?”
Chu Canh Minh: “...Tắm rồi.”
Diệp Khúc Đào yên tâm, tắm rửa rồi, thì chắc sạch sẽ rồi nhỉ?
Tay Diệp Khúc Đào sờ sờ ở phía trên, làm động tác trấn an, đồ vật ở dưới ngay lập tức cứng ngắc.
Diệp Khúc Đào sờ đến mức nó trở nên nóng rực.
“Lâu lắm em không sờ.”
Chu Canh Minh xấu hổ ho một tiếng, nhìn Diệp Khúc Đào dùng tay vuốt “Minh Minh” của mình, cảm thấy rất ngại.
Anh cúi đầu, Diệp Khúc Đào đang sờ nó, lúc sau nắm lấy, giống như bóp chặt lấy mạch máu của anh, lắc qua lắc lại.
“Minh Minh đang chuyển động nè.”
Chu Canh Minh: “...”
Cô càng sờ, mặt Chu Canh Minh càng đỏ.
Nhìn ra bên ngoài một chút, chắc chắn là không có ai đi ngang qua, anh mới yên tâm.
Diệp Khúc Đào vuốt ve, đột nhiên cô muốn nếm thử mùi vị của nó, đã lâu không được ăn rồi.
Chu Canh Minh cho rằng cô chỉ chơi đùa một chút, vui vẻ xong rồi thôi, không ngờ cô lại cúi người, trực tiếp ngậm lấy đồ vật giữa hai chân.
Chu Canh Minh hoảng hốt.
Cô há miệng ngậm lấy.
Miệng mở to hết cỡ, ăn nguyên cả cây.
Chu Canh Minh rên rỉ, cơ thể cứng đờ, nhìn Diệp Khúc Đào há miệng liếm láp.
Cô ngậm vào, rồi nhả ra, lắc qua lắc lại gậy thịt của anh, rồi lại nuốt vào.
Cô không buộc tóc lên, tóc rối bù, Chu Canh Minh bị cô ngậm, một tay luồn vào túi xách của cô móc ra một cái dây thun.
Giúp cô buộc lại.
Đơn giản là chỉ cần túm lên, đem tóc quấn lại là được.
Tóc buộc lên rồi, cái miệng đang nuốt vào của cô trông rõ ràng hơn.
Phản ứng của Chu Canh Minh cũng rất lớn, với tính cách của anh trước kia, chưa bao giờ thử làm trên xe hơi, anh cảm thấy ở trong nhà thì làm như thế nào cũng được, trong xe thì kích thích quá.
Bị người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt, hành vi có vấn đề.
Nhưng bây giờ thì dẹp đi, anh bị tấn công dồn dập như vậy, lại không thể từ chối.
Diệp Khúc Đào ngậm đến mỏi miệng, hai má phồng lên, nước miếng chảy ra, lúc này mới bỏ nó ra.
Ăn đến mức thứ đồ kia trở nên ướt át, Diệp Khúc Đào hài lòng liếm khoé môi, nhìn Chu Canh Minh, cười nói: “Ngon quá.”
Nhìn ánh mắt mềm mại của cô, Chu Canh Minh muốn nói gì đó, nhưng cô liền hôn anh, dùng miệng lấp kín môi anh.
Cô ăn đồ của anh, lại còn hôn anh.
Diệp Khúc Đào ghé sát lại, ôm lấy vai anh, dùng lưỡi cạy môi anh ra rồi luồn vào.
Thấy cô chủ động như vậy, Chu Canh Minh không kiềm chế được vòng tay qua eo cô, để cô ngồi lên người mình.
Diệp Khúc Đào muốn đi tới cũng dễ dàng, cơ thể cô nhỏ nhắn nên chỉ cần bước đến và ngồi lên đùi anh, Chu Canh Minh đã điều chỉnh ghế sao cho thuận tiện nhất.
Diệp Khúc Đào vừa hôn vừa sờ tóc anh, cô chủ động.
Hôn lên đôi môi anh, sau đó dời xuống hôn yết hầu anh.
“Hừ…” Chu Canh Minh không kiềm chế được khi bị hôn, kêu lên một tiếng.
Diệp Khúc Đào nghe thấy tiếng kêu của anh, mở to mắt nhìn, cắn môi nói: “Chu Canh Minh, anh thật lẳng lơ.”
Chu Canh Minh: “...”
Anh đẩy mông cô dịch lên trên.
Cô nghĩ ngay đến một tính từ.
Yêu tinh, đúng là có thể quyến rũ yêu tinh.
Anh đè mông cô xuống, cởi quần cô ra, cô mặc quần công sở ống rộng, rất dễ cởi, chỉ vài động tác là quần đã tụt xuống.
Tay anh chạm vào quần lót của cô.
Ướt đẫm.
Có lẽ khi cô ngậm vào của anh thì ướt, cũng có thể nó ướt khi hôn.
Diệp Khúc Đào hôn yết hầu anh, anh cởi quần nhìn xuống phía dưới của mình.
Bàn tay Chu Canh Minh đang ở trên quần lót của cô.
Anh ở nơi ướt át vuốt ve, lúc cô cúi đầu xuống, ngón tay đã luồn vào trong.
Anh dùng ngón tay ấn quần lót vào miệng huyệt.
“Chu Canh Minh…” Diệp Khúc Đào bị kích thích, nắm chặt lấy vai anh.
Không biết có phải Chu Canh Minh đang trả thù cô vụ lúc nãy cô nói anh lẳng lơ hay không, cố tình trêu chọc.
Nhét quần lót vào xong rồi lại kéo ra.
Lôi kéo liên tục như vậy, Diệp Khúc Đào thoải mái đến mức hai chân mềm nhũn, phía dưới càng ngứa ngáy hơn.
Chu Canh Minh kéo quần lót cô với vẻ mặt vô tội hỏi: “Làm sao vậy?”
Phía dưới Diệp Khúc Đào đã ướt không chịu nổi, vừa ướt vừa khó chịu, cô vừa ôm anh vừa lắc mông, kề vào tai anh nói: “Muốn Minh Minh đi vào.”
Nghe vậy, Chu Canh Minh kéo quần lót cô xuống đến mắt cá chân, dùng hai tay xoa mông cô rồi nói: “Muốn thì tự mình ngồi lên đi.”
Diệp Khúc Đào ngồi trên đùi anh, tư thế này rất thân mật, nơi ướt át của cô đụng vào cây gậy cương cứng của anh.
Cô nắm lấy cây gậy, vuốt ve, chuẩn bị ngồi xuống từ từ tiến vào cái khe bí mật của mình.
Chu Canh Minh lần đầu tiên cùng cô làm trong xe, tuy rằng có chút chột dạ nhưng phấn khích lại nhiều hơn.
Chu Canh Minh thấy cô như muốn cắm vào, nghĩ đến điều gì đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, bật chức năng ghi âm.
Diệp Khúc Đào bây giờ uống say, ngày mai có khi lại giở trò xấu, nếu cô không thừa nhận thì anh phải có bằng chứng.
Anh không cho Diệp Khúc Đào đi vào, dùng tay chặn cô lại, véo má cô hỏi: “Anh là bị em cưỡng hiếp đúng không?”
Diệp Khúc Đào: “...Ừm”
Phía dưới cô ngứa ngáy khó chịu, rất muốn được đâm vào, nhưng lối đi đã bị ngón tay Chu Canh Minh lấp kín, cô bức bối muốn kéo tay anh ra, nhưng lại bị anh nhanh chóng chặn lại nói: “Còn thích anh không? Không chia tay nữa đúng không? Nếu như giờ đâm vào, ngày mai em giở trò, anh phải làm sao bây giờ?”
Diệp Khúc Đào không trả lời, làm nũng uốn éo mông nói: “Chu Canh Minh, em khó chịu.”
Chu Canh Minh để tay ở miệng huyệt của cô, nghe được lời này, nhéo nhéo âm đế kích thích cô: “Vậy em nói đi, còn thích anh không? Có chia tay nữa không?”
“Thích anh.”
Diệp Khúc Đào không nhịn nổi nữa, ôm mặt và hôn lên miệng anh, nhân lúc anh không chú ý, nắm lấy cái của anh, đâm nó vào bên trong.
Cô ngồi xuống nó.
Ngồi đối diện với anh, tận hưởng cảm giác căng chặt.
Điện thoại di động của Chu Canh Minh bị cô ném đi, chức năng ghi âm vẫn đang bật.
Diệp Khúc Đào ngồi xuống, vừa ăn vừa rên rỉ thoả mãn: “Ư…ưm…to quá…căng quá…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...