Người phụ nữ kia đi vào nhưng không biết nói cái gì, mà từ lúc cô ta đi vào đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ. Người ở bên ngoài lại không nghe được người ở bên trong nói cái gì, bên trong văn phòng cũng không có tiếng người tức giận quát tháo, cho nên người ta không nghe được cái gì hết, hơn một tiếng sau, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Người phụ nữ kia rời đi, trước khi rời đi còn trừng mắt liếc nhìn Diệp Khúc Đào một cái, rõ ràng là xem thường cô.
Diệp Khúc Đào chẳng còn lời nào để nói với người phụ nữ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào nhìn thoáng qua văn phòng Chu Canh Minh, cửa đã đóng lại, nên cô không biết được anh đang nghĩ gì, cũng không nhìn được vẻ mặt hiện thời của anh.
Cô muốn trực tiếp đi vào hỏi thăm anh nhưng cô cũng ngại, không còn cách nào để biết người phụ nữ kia tới đây làm gì, cô cũng chỉ có thể nén cơn tò mò vào trong lòng.
Khi Diệp Khúc Đào sắp tan làm thì cô được đồng nghiệp rủ đi chơi, hôm nay là sinh nhật của một đồng nghiệp khá thân, cô ấy mời bọn họ dùng bữa.
Cô ấy cũng không dám mời thêm lãnh đạo, chỉ mời các đồng nghiệp thân thiết, buổi tối cùng đi ăn cơm rồi đi quán bar chơi.
Bây giờ Diệp Khúc Đào đã là người độc thân, cô muốn làm việc gì liền làm việc đó, cô muốn đi nơi nào cũng không cần thông báo, cứ tự nhiên mà nhận lời mời của các đồng nghiệp.
Khi Chu Canh Minh tan tầm đã nói với Diệp Khúc Đào một tiếng, cô có thể đi về, cũng không cần tăng ca, anh nói xong liền đi.
Diệp Khúc Đào vừa định nói với anh cái gì đó, nhưng anh rời đi nhanh quá cô chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh, anh vội vội vàng vàng đi về, từ buổi chiều đến giờ chẳng hiểu anh làm sao mà bắt đầu không để ý đến người khác.
Cũng không biết người phụ nữ kia nói gì với anh, mà khi tan tầm anh liền lập tức rời đi.
Diệp Khúc Đào có thể tan làm đúng giờ, một đám người vui vẻ trước hết là đi ăn lẩu, sau khi ăn lẩu xong lại vui vẻ đi đến quán bar gần đó.
Diệp Khúc Đào vốn dĩ không có hứng thú với quán bar, nhưng mà các đồng nghiệp đã nói, quán bar này không bình thường như mấy quán bar khác, mà ở đây có những vũ công hàng đầu hay nhảy thoát y.
Diệp Khúc Đào nghe vậy liền trừng mắt rõ to, nói chung cũng là lần đầu cô nghe thấy vậy nên cảm thấy rất kích thích.
“Không mặc quần áo nhảy rồi cho xem miễn phí luôn sao? Hy sinh lớn ghê đấy.”
Đồng nghiệp nghe được lời này chỉ biết cười trừ, vừa nghe vậy đã biết cô đang hiểu sai ý họ.
“Không mặc áo là sự thật, nhưng mà người ta có mặc quần nên chỉ có thể ngắm được nửa người, không thể ngắm được nửa người dưới, cô chắc chắn sẽ rất thích.”
Nếu là trước kia, các đồng nghiệp không dám rủ cô đi chung, dù sao Diệp Khúc Đào cũng có bạn trai, nếu rủ cô đi chung, bị phó giám đốc sở Chu phát hiện thì toang mất. Nhưng mà bây giờ cô chính là người độc thân, đi xem chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao thì vẫn nên chia sẻ một chút chuyện vui sướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ mất hai tiếng để ăn cơm xong, trời cũng đã tối, quán bar mới vừa mở cửa không lâu đã rất náo nhiệt, đa số đều là khách hàng nữ.
Các cô vào chơi đã phải trả phần chi tiêu tối thiểu của từng người.
Diệp Khúc Đào lúc vừa mới bắt đầu đã cảm thấy chi tiêu tối thiểu cho cuộc vui này cũng hơi đắt. Mãi cho đến khi cô thấy được khuôn mặt người đàn ông đang nhảy múa trên sân khấu, vừa hát vừa nhảy… thì cô cảm thấy thỏa mãn lương tâm.
Quả nhiên là được mở mang tầm mắt, người này cũng quá đẹp trai rồi.
Quán bar bây giờ đều đã phát triển đến mức độ này rồi sao.
Trước hết đồng nghiệp đã chọn được chỗ ngồi, chỗ ngồi này đặc biệt tốt, chính là ở chính giữa, giá cả đắt một chút, nhưng tầm quan sát rất tốt, nghĩ rằng dù sao cũng là sinh nhật, vậy chắc chắn phải muốn vui vẻ một chút rồi.
Diệp Khúc Đào lần đầu nhìn thấy loại hình kinh doanh quán bar này, nên nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang hát ở phía trên.
Người đàn ông này, giọng hát của anh ta rất dễ nghe, cô chú ý anh ta chủ yếu là vì dáng người này cũng tuyệt vời quá đi.
Cũng không phải là anh ta không mặc quần áo, chỉ là so với việc không mặc gì cũng không có gì khác nhau, anh ta chỉ là mặc áo sơ mi màu đen, áo sơ mi lại còn không cài cúc, hai cánh cửa bên ngoài mở ra, gió từ cửa thổi vào trong.
Có lẽ người này nhảy quá sung nên có chút mệt, nên đổ mồ hôi, làm ướt cả áo sơ mi màu đen.
Diệp Khúc Đào cảm thấy xã hội bây giờ thật tốt, xã hội trước kia làm gì có nơi nào cho phụ nữ giải khuây như thế này.
Diệp Khúc Đào có chút vui vẻ, đi theo đám đông.
Bởi vì đã trả phí tối thiểu, nên các đồng nghiệp ăn mừng sinh nhật có uống một ít rượu.
Diệp Khúc Đào đã rất lâu rồi không uống rượu, tửu lượng của cô cũng không tốt, nhưng những lúc này cô không uống rượu cũng không được tốt lắm, vừa ăn bánh kem vừa ăn đồ ăn nhẹ, một bên uống rượu.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô thấy cô chơi vui vẻ, hỏi cô một câu bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Trợ lý Diệp, người đàn ông đang hát trên sân khấu kia, dáng người có phải thật tuyệt không?”
Diệp Khúc Đào gật gật đầu: “Rất tốt.”
“Vậy dáng người của anh ta đẹp hay của phó giám đốc sở Chu đẹp?”
Diệp Khúc Đào mơ hồ không suy nghĩ, theo bản năng nói: “Của phó giám đốc sở Chu đẹp.”
Mặc dù cô với anh đã chia tay, nhưng thực tế thì, đúng thật là dáng người của Chu Canh Minh rất đẹp.
Đồng nghiệp nghe được lời này chỉ cười cười: “Nhưng mà phó giám đốc sở Chu chắc chắn không có khả năng nhảy múa như vậy.”
Diệp Khúc Đào nghe thấy vậy liền tưởng tượng một chút, anh mà nhảy giống người đang ở trên sân khấu sao, cả người cô phát run, lão cán bộ vẫn là không cần làm mấy chuyện này, anh mà trưng khuôn mặt lão cán bộ của mình ra làm loại chuyện này thật sự quá là không ổn rồi.
Anh hát không hay chứ đừng nói đến nhảy múa.
Nhưng mà, có một điều, nếu là bàn luận về dáng người mà nói, chắc chắn dáng người của Chu Canh Minh là đẹp nhất.
…
Diệp Khúc Đào đã hoàn toàn bỏ qua nguyên tắc của bản thân, tối nay cô uống rất nhiều rượu, chủ yếu là vì mọi người đặt đồ rất nhiều, nhưng có rất ít người uống rượu và ăn đồ ăn nhẹ, cô có chút đau lòng vì cảm thấy lãng phí quá đi mất.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện tửu lượng của mình thật sự không tốt, khi uống thật sự cô cảm thấy mình không có vấn đề gì, chỉ sau khi cảm nhận được men say, mới biết được mình có chút say.
Cô đau đầu, cô còn nghĩ mình sẽ tự đặt xe đi về, nhưng bây giờ cô thấy choáng váng đến việc xem điện thoại xem ra cũng khó.
Thời gian trôi qua cũng nhanh quá đi, trong nháy mắt đã đến 11 giờ, mọi người đều đã quyết định đi về, vậy thì ngày mai mới có thể đi làm được.
Họ đều có bạn trai đến đón, trước đó họ đã nói với bạn trai, bây giờ bạn trai liền đến đón các cô ấy về.
Diệp Khúc Đào lẻ loi một mình, cũng không có bạn trai đến đón, cô mở app điện thoại, vốn dĩ là muốn tự đặt xe về, nhưng bây giờ cô rất chóng mặt, chọn nhầm sang app đặt đồ ăn.
Đồng nghiệp cuối cùng ở lại cũng được bạn trai đến đón rồi, cô ấy cũng uống có chút say, nhìn cô hỏi: “Trợ lý Diệp, cô làm sao mà trở về? Cô đặt xe về sao? Vẫn là nên gọi người nhà đến đón đi?”
Diệp Khúc Đào nhìn app đặt đồ ăn trên điện thoại di động, nói: “Tôi đặt xe, bây giờ tôi sẽ đặt ngay.”
Bạn trai của đồng nghiệp nhìn vào điện thoại của cô, liếc mắt một cái thì nhìn thấy là app đặt đồ ăn, khóe miệng có chút run rẩy, cô uống say thật rồi.
Người phụ nữ này cũng thật sự to gan quá rồi, uống say đến như vậy.
Anh ta thấy Diệp Khúc Đào đến cả mở app đặt xe cũng không được, uống say đến mức thành bộ dạng như vậy. Anh ta lo lắng nếu thật sự để người phụ nữ này ở đây một mình chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, cho nên liền lấy điện thoại cô, chọn mở danh bạ, liền thấy được hai chữ ông xã.
Gọi điện thoại cho người ở đầu dây bên kia.
Chu Canh Minh sắp đi ngủ, nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn lướt qua, là Diệp Khúc Đào gọi, anh lập tức bấm nghe.
“Khúc Đào?”
Đầu kia của điện thoại là giọng nói của đàn ông: “Vợ anh hiện tại đang ở quán bar XX, đến đây nhanh đi, vợ anh uống say rồi. Chúng tôi còn phải về.”
Bạn trai của đồng nghiệp chỉ là có lòng tốt mà thôi, xác định bên kia sẽ đến đây, liền cúp máy.
Trả điện thoại lại cho Diệp Khúc Đào, dặn dò cô: “Tôi đã gọi điện cho ông xã cô rồi, ông xã cô nói bây giờ cô đứng trước cửa chờ anh ấy đi, cô ra cửa tìm chỗ mà chờ anh ấy.”
Diệp Khúc Đào ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu: “Được!”
Chu Canh Minh lo lắng Diệp Khúc Đào một mình ở quán bar bên kia sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên anh thay đồ ngủ một cách vội vội vàng vàng liền đi ra khỏi cửa.
Bất chấp cả việc không mang giày, anh đi cả dép đi trong nhà ra ngoài đường.
May mắn là anh tự mình lái xe, nên cũng sẽ không bị người ta để ý, anh lái xe đến cửa quán bar, vừa định gọi điện cho Diệp Khúc Đào hỏi cô đang ở đâu, thì liền thấy Diệp Khúc Đào đang đứng ở cửa chính.
Không khó để nhìn thấy cô, trước cửa có một cái trụ đá lớn vô cùng.
Hiện tại, Diệp Khúc Đào đang say khướt ôm trụ đá đó đến mức không muốn buông tay.
Thấy cô một mình ôm trụ đá đó, Chu Canh Minh liếc mắt một cái liền phát hiện ra cô.
Diệp Khúc Đào nghĩ cô muốn tự tìm được chỗ chờ ông xã tới đón.
Ra tới cửa liền nhìn thấy một cái trụ đá, cô ôm trụ đá này thì anh sẽ dễ dàng thấy được cô.
Chu Canh Minh xuống xe, anh đi đến trước mặt cô.
Đập vào mắt Diệp Khúc Đào chính là một đôi dép đi trong nhà.
Cô ngẩng đầu nhìn, là Chu Canh Minh.
Chu Canh Minh đứng nhìn xuống, hỏi cô: “Sao mà uống đến say như vậy?”
Diệp Khúc Đào: “Sinh nhật đồng nghiệp, ngắm trai đẹp nhảy múa, uống rượu.”
Chu Canh Minh: “…”
Cô thành thật thật đấy.
Chu Canh Minh ngồi xổm xuống, bế cô lên, cô rất nhẹ, với sức của Chu Canh Minh anh bế được cô lên dễ như trở bàn tay.
Ôm cô bỏ vào ghế phụ xong, anh thắt kỹ dây an toàn cho cô.
Chu Canh Minh chuẩn bị kĩ càng chỗ ngồi cho cô xong, liền đi đến ghế lái xe, anh cài dây an toàn cho mình, chuẩn bị lái xe, thế nhưng Diệp Khúc Đào đột nhiên lại cởi dây an toàn ra.
Chu Canh Minh không dám lái xe, chuẩn bị cài lại dây an toàn cho cô, Diệp Khúc Đào đột nhiên gỡ tay anh ra, nói: “Em muốn xem Minh Minh.”
Chu Canh Minh sửng sốt: “Minh Minh là ai vậy?”
Diệp Khúc Đào khom lưng chồm qua, cô đè vào chỗ đũng quần anh, tay sờ lên mà nói: “Minh Minh ở chỗ này, nó trốn đi rồi.”
Chu Canh Minh: “…”
Chu Canh Minh bị cô ấn một cái thì rên lên một tiếng, bắt lấy tay cô mà nói: “Đợi lúc quay về nhà anh cho em xem.”
Diệp Khúc Đào không có phản ứng, cô cởi quần anh: “Bây giờ em phải xem liền. Em đã lâu không gặp Minh Minh, không biết nó có nhỏ đi không.”
Chu Canh Minh: “…”
Không nhỏ đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...