Dưới giường không quen

Diệp Khúc Đào xấu hổ uống một ngụm nước.
Nếu Chu Canh Minh đã nhờ mẹ của anh đi đến tận nơi này, trước mặt người lớn, cô buông lời từ chối ngay thì không hay cho lắm. Thế nhưng, cô không từ chối cũng không được.
Vấn đề cô và Chu Canh Minh chia tay không phải liên quan đến bố mẹ của anh. Mặc dù lúc trước bố mẹ của Chu Canh Minh có tỏ vẻ không đồng ý, vì lý do khoảng cách tuổi tác giữa hai người họ, tuy lúc đó Diệp Khúc Đào cũng thấy hơi tủi thân, nhưng lúc này, nguyên nhân chính dẫn đến họ chia tay nhau lại không phải vì chuyện đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết rõ, bởi vì không phải do nguyên nhân này, nên đương nhiên cô sẽ không vì lời của mẹ Chu Canh Minh khuyên bảo mà đồng ý quay lại với anh.
Cô bình tĩnh lại, uyển chuyển từ chối: “Dì ơi, cháu và Chu Canh Minh chia tay không phải vì lo lắng chuyện dì và chú không cho phép, cho nên, không phải vì chuyện có liên quan tới dì và chú đâu ạ, xin dì đừng suy nghĩ nhiều.”
Bạch Ngọc nghe cô nói vậy, bà ấy cũng hiểu ý tứ trong đó, cô từ chối việc quay lại với Chu Canh Minh.
Bạch Ngọc cũng không làm khó cô, vừa hay lúc này nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, bà ấy gắp thức ăn cho cô, nói: “Chuyện của hai đứa, đúng là phải để hai đứa tự xử lý cho tốt. Dì chỉ muốn nói với cháu một tiếng, dì và chú không hề không thích cháu, trước kia dì lo lắng cháu còn nhỏ tuổi nên không thích hợp với Canh Minh. Hơn nữa, trước giờ tính cách của chú và dì vẫn luôn nghiêm túc như vậy, không phải là không muốn thân thiết. Có lẽ Canh Minh cũng bị ảnh hưởng tính tình của chú và dì, nên nếu cháu cảm thấy nó không đúng thì cứ thẳng thắn nói với nó, cứ dạy dỗ cho nó hiểu là được.”
Diệp Khúc Đào đáp vâng, cô gắp thức ăn lại cho bà ấy, bà ấy không đưa ra yêu cầu mong cô quay trở lại thì cô cũng yên tâm.
Cô và Chu Canh Minh hiện giờ vẫn chưa thể nói tới chuyện quay trở lại được.
Mà nói cũng kỳ lạ, đúng là Chu Canh Minh đang thật sự thay đổi, cô có thể nhìn ra, anh không giống với trước kia, nhưng cô chỉ cảm thấy thế thôi, chứ thật tâm cô vẫn chưa có ý định quay lại.
Có lẽ vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Chu Canh Minh đang thay đổi, không giống với trước kia, nhưng đối với cô mà nói, có lẽ vẫn còn chưa đủ.
Cho nên cô phải tiếp tục quan sát thêm, ai mà biết được, nếu bây giờ cô tha thứ cho anh quá dễ dàng, liệu về sau này anh có còn lại tiếp tục như vậy nữa hay không?
Nếu tình hình lại trở về như cũ, dẫn đến việc hai người họ lại phải chia tay nhau một lần nữa, cô sẽ mệt mỏi biết bao.
Chi bằng ngay bây giờ dạy dỗ anh một lần luôn cho tốt.
...
Diệp Khúc Đào và Bạch Ngọc cơm nước xong xuôi, còn thừa chút thời gian, cô cùng Bạch Ngọc đi dạo một lát trong trung tâm thương mại, chủ yếu do Bạch Ngọc muốn mua ít quà để tặng người thân quen, bà ấy muốn nhờ cô góp chút ý kiến.
Cô đi cùng bà ấy bước vào một cửa hàng bán đồ trang sức làm từ ngọc, Bạch Ngọc bảo nhân viên cửa hàng cho xem một chiếc vòng ngọc, bà ấy cầm lấy chiếc vòng, muốn đeo nó lên tay cô. Diệp Khúc Đào đoán bà ấy đang muốn tặng quà cho cô, nhưng lúc này cô không muốn nhận, cô ngăn tay của Bạch Ngọc lại, nói: “Dì ơi, cháu không cần đâu, dì đừng tặng cháu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch Ngọc nắm lấy tay cô, đeo vòng lên, nói: “Nên tặng, lần trước cháu tới, dì cũng chưa tặng lễ gặp mặt gì cho cháu, giờ cũng phải nên bổ sung.”
Lần trước cô tới nhà Chu Canh Minh chúc Tết, tuy rằng không được nhận món quà gặp mặt gì, nhưng mà chú, dì, còn có cả ông nội và bà nội của Chu Canh Minh, anh trai và chị dâu anh, ai cũng cho cô phong bao lì xì.
Mỗi người lì xì một vạn tệ, không hề ít. Cô cảm thấy thế là đủ, không cần phải cho thêm nữa.
Hơn nữa, hiện giờ họ đã chia tay, cô nhận vòng ngọc cũng thấy ngượng ngùng.
Bạch Ngọc nắm lấy tay cô, không cho cô động đậy, nhất quyết phải đeo chiếc vòng cho cô, còn tò mò hỏi: “Cháu và Canh Minh ở bên cạnh nhau lâu như vậy, nó đã tặng những thứ này cho cháu chưa?”
Diệp Khúc Đào gật đầu: “Tặng rồi ạ.”
Diệp Khúc Đào không yêu thích loại trang sức như thế này, cô chỉ thích mỹ phẩm và túi xách.
Trong ngày sinh nhật và lễ tình nhân, Chu Canh Minh đều tặng mấy món như túi xách cho cô, cô rất thích.
Bạch Ngọc thích đồ làm bằng ngọc, bà ấy thích tất cả các loại ngọc đẹp.
Dù cô có nói thế nào, bà ấy cũng nhất quyết phải mua cho cô.
Cô thật sự không thể từ chối được, đành thôi, thế nhưng cô không đeo vòng ngọc lên mà nhờ nhân viên cửa hàng đóng gói, cô đưa hộp quà lại cho Bạch Ngọc: “Dì, nếu như cháu và Chu Canh Minh có thể quay lại, lúc đó dì hẵng đưa chiếc vòng này cho cháu. Còn nếu như không được, dì hãy giữ chiếc vòng tay này lại cho mình dùng, có được không ạ?”
Bạch Ngọc thấy cô thật sự không muốn nhận, bà ấy cũng không còn cách nào khác, bà ấy đành phải đồng ý với cô, nhận lại chiếc vòng tay.
Diệp Khúc Đào thấy đã sắp đến giờ cô phải trở về làm việc. Trước khi rời đi, cô tiễn Bạch Ngọc lên trên xe taxi.
Bạch Ngọc ngồi trên xe chào tạm biệt cô, tận đến khi xe đã đi xa, bà ấy vẫn cảm thấy lòng buồn bực.
Canh Minh đã làm gì khiến cô gái nhỏ nhà người ta giận dữ thành dáng vẻ như vậy?
Bà ấy đã thuyết phục hết lời, khuyên bảo có, động viên có, lời thanh minh cũng đã nói ra, nhưng Diệp Khúc Đào vẫn không muốn quay lại, thái độ còn có vẻ rất dứt khoát.
Bà ấy thật sự không còn cách nào khác, gọi điện thoại kể tình hình cho bố của Chu Canh Minh.
“Chồng à, em cảm thấy vấn đề có lẽ ở chỗ của anh, gương mặt của anh quá nghiêm túc, lần sau nhìn thấy người ta anh phải cười nhiều hơn nhé!”
Kể lể than thở một hồi, bà ấy nói mình thật sự không có biện pháp nào khác, hiện giờ Diệp Khúc Đào có vẻ còn đang giận lắm.
Bố Chu Canh Minh nghe xong cũng không nghĩ ra cách gì: “Anh đâu có nghiêm mặt? Còn không phải do lúc trước em không vui, em chê người ta quá nhỏ tuổi đấy thôi?”

“Quá nhỏ thật mà, thế nhưng em cũng đâu có nói không đồng ý cho hai đứa chúng nó ở bên cạnh nhau. Em chỉ cảm thấy con bé quá nhỏ, ở bên cạnh Canh Minh sẽ chịu thiệt thòi.”
“Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng để ý đến nữa. Chuyện của tụi nhỏ cứ để chúng nó tự xử lý.”
Bạch Ngọc cũng nghĩ như vậy, Chu Canh Minh tự mình làm sai thì phải tự mình giải quyết, đừng bắt người lớn bọn họ phải đi chùi mông hộ cho nó.
Bạch Ngọc tò mò hỏi chồng: “Chồng ơi, anh nói xem, Canh Minh nhà mình còn có ưu điểm gì, vừa rồi em định khen nó, nhưng  mà không nghĩ ra được mấy cái.”
Bố Chu Canh Minh ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới nói: “Dáng người cao chẳng phải là ưu điểm của nó đấy sao, em không nói ưu điểm đó ra hả?”
Bạch Ngọc: “Em nói rồi, tướng mạo đẹp trai, vóc dáng cao lớn, còn gì nữa không?”
Bố Chu Canh Minh đầu kia suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra thêm được đặc điểm khác: “Cứ như thế thôi, thế là đủ rồi!”
Bạch Ngọc: “...”
...
Diệp Khúc Đào canh chính xác thời gian quay trở về văn phòng, kịp về đến trước khi bắt đầu giờ làm việc một phút.
Cô vừa về đến, Chu Canh Minh đã gọi cô vào phòng.
Anh hỏi: “Trưa nay em đã đi đâu?”
Diệp Khúc Đào: “Ra ngoài gặp một người bạn, cùng ăn bữa cơm.”
Chu Canh Minh buông tài liệu trên tay xuống, quan sát cô, hỏi: “Đi với người bạn nào, anh có biết không? Nam hay nữ? Bạn thân của em sao?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô vừa định lên tiếng giải thích, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng: “Không phải chứ, phó giám đốc sở Chu, đây là chuyện riêng của em, đã chuyện cá nhân thì không cần phải giải thích nhiều với anh đến vậy đâu nhỉ? Em ăn cơm với ai là tự do của em, anh không thể quản lý em được.”
Chu Canh Minh im miệng.
Anh nhìn Diệp Khúc Đào với ánh mắt như bị tổn thương.

Nhưng chỉ chốc lát anh lại không nhịn được, anh ngang ngược hỏi cô: “Anh đang dùng tư cách lãnh đạo quan tâm đến cấp dưới của mình, không được sao? Người em đi gặp là đàn ông sao?”
Diệp Khúc Đào: “... Là phụ nữ, nhưng mà, Chu Canh Minh, sao bây giờ anh lại trở nên nhiều chuyện như vậy? Trước đây anh đâu có thích hóng hớt nghe chuyện riêng của người khác bao giờ đâu? Bên ngoài nếu có tin đồn thổi gì cũng đều là do em nói cho anh nghe.”
Chu Canh Minh: “...”
Trước đây anh không thích tìm hiểu những chuyện như vậy, bởi vì hai người họ đang yêu đương với nhau, quan hệ còn ở đó, cho nên anh không cần lo lắng cô sẽ gặp mặt người đàn ông khác, cũng không cần lo lắng cô sẽ bị người đàn ông khác theo đuổi.
Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ cô đã chia tay với anh, hai người họ không còn quan hệ.
Anh không cảm nhận được cảm giác an toàn, nên anh phải hỏi để tự bảo đảm cho mình một chút.
Không nên để chuyện Cảnh Duy còn chưa giải quyết xong, đã có thêm một người đàn ông mới xuất hiện.
Chắc chắn anh sẽ tức chết!
Anh cũng không hề thích hóng chuyện như vậy, chủ yếu do vừa rồi lúc anh đi qua phòng uống nước để lấy nước uống, anh không thấy Diệp Khúc Đào ở bên ngoài, lại nghe được đám phụ nữ ngoài đó đang buôn chuyện:
 “Có phải trợ lý Diệp đã có bạn trai mới rồi không? Nếu không tại sao vừa rồi cô ấy lại vội vội vàng vàng, vừa nhận điện thoại xong đã lập tức đi ngay.”
“Cũng không biết người gọi đến là ai, đây là lần đầu tiên tôi thấy trợ lý Diệp vội vã như vậy, ngủ trưa cũng không ngủ đã đi luôn.”
“ Cô ấy còn nói có khi chiều nay không về được, nhờ vả xin phép nghỉ cho cô ấy đấy! Cô ấy bảo mình phải đi gặp một người, xem ra có vẻ là một người rất quan trọng.”
Chu Canh Minh nghe nói đến đó thì không kiềm chế được nữa.
Anh còn nhìn xuống phòng làm việc của Cảnh Duy để xác định chắc chắn rằng cô không đi ra ngoài với Cảnh Duy.
Thế nhưng nếu cô đi ra ngoài cùng với người đàn ông khác thì cũng không được. Anh cứ ngồi lo trước lo sau cho đến tận khi Diệp Khúc Đào quay trở về.
Anh cũng biết hiện giờ anh đã thay đổi, đã trở thành một người luôn có tâm trạng bất an.
Bây giờ tâm tư của anh đã hoàn toàn đi theo Diệp Khúc Đào rồi!
Lúc này nghe cô nói cô đi ăn cùng một phụ nữ, anh mới yên tâm.
Nhìn Chu Canh Minh không lên tiếng, dáng vẻ không nói nên lời. Diệp Khúc Đào nghĩ đến chuyện mẹ anh tới tìm cô, cô cũng cảm thấy chột dạ, lấy cớ nói mình phải đi ra ngoài.
Nhìn cô bước ra ngoài, Chu Canh Minh cũng không nói gì.
Diệp Khúc Đào trở lại vị trí làm việc, hiện tại cô không có việc gì để làm, cô nhớ tới người phụ nữ cô đã trông thấy  hôm qua.
Giây trước cô vừa mới nghĩ, giây tiếp theo người phụ nữ kia đã xuất hiện ở cửa. Cô ta đi về phía Diệp Khúc Đào: “Chu Canh Minh đâu?”
Trước đó, Diệp Khúc Đào không biết người phụ nữ này là ai, nên cũng không có suy nghĩ gì về cô ta, nhưng nay cô đã biết, người phụ nữ này đã từng thầm mến Chu Canh Minh, có thêm một nguyên nhân như vậy, nhìn thấy cô ta, cô lại trở nên cảm thấy hơi chán ghét.

Bây giờ cô đang là trợ lý của Chu Canh Minh nên cô rất chuyên nghiệp lên tiếng đáp: “Tôi giúp cô gọi điện thoại, hỏi thăm xem phó giám đốc sở Chu có gặp cô được không.”
Cô vừa định nhấc điện thoại, người phụ nữ kia đã đè ta cô lại: “Không cần phiền phức như vậy, với quan hệ của tôi và Chu Canh Minh thì anh ấy nhất định sẽ muốn gặp tôi thôi. Cô cứ nói cho tôi biết anh ấy đang làm việc trong văn phòng nào, tôi tới thẳng đó tìm anh ấy là được.”
Diệp Khúc Đào: “...Thế nhưng chuyện này vẫn phải thông báo một tiếng.”
“Ôi, cô đúng là không có mắt nhìn, cũng do cô không biết tôi là ai thôi. Cô đừng tưởng rằng cô là bạn gái của Chu Canh Minh nên cô ỷ thế muốn bắt nạt người khác. Lúc tôi quen biết anh ấy, còn không biết được cô đang ở nơi nào? Tôi đã làm bạn với anh ấy bao nhiêu năm rồi đấy! Tôi muốn gặp anh ấy, ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Diệp Khúc Đào còn định phản bác, đúng lúc này, Chu Canh Minh mở cửa văn phòng, nhìn về phía người phụ nữ kia và gọi: “Ở đây!”
Nghe thấy tiếng anh, người phụ nữ trợn mắt lườm Diệp Khúc Đào một cái, rồi đi vào trong phòng làm việc của Chu Canh Minh.
Diệp Khúc Đào nhìn theo bóng lưng người phụ nữ đó, khi cô ta bước vào trong phòng làm việc của Chu Canh Minh, anh liếc mắt nhìn qua chỗ cô, sau đó anh đóng cửa phòng lại.
Không biết vì cái gì mà lòng của Diệp Khúc Đào nghẹn ứ, cô cảm thấy có chút khó chịu.
Không chỉ một mình cô muốn biết bên trong phòng họ đang nói chuyện gì, những người ngồi xung quanh cô cũng đang rất muốn hóng chuyện.
Đây là lần đầu tiên có phụ nữ tới tìm Chu Canh Minh, hơn nữa những lời cô ta nói ban nãy đều đã bị tất cả mọi người nghe thấy được.
Trông qua cô ta có vẻ rất quen thân với Chu Canh Minh.
Mọi người xán lại, hỏi Diệp Khúc Đào: “Trợ lý Diệp, người phụ nữ vừa rồi là ai thế, sao cô ta lại tới tìm phó giám đốc sở Chu với cái tính tình thái độ như thế?”
Diệp Khúc Đào cũng đang rất muốn biết. Người phụ nữ này trông thật không biết lịch sự là gì, cho dù có thân phận thế nào thì thái độ vừa rồi của cô ta cũng là thái độ không lịch sự. Nhưng cũng có thể, cô ta chỉ không lịch sự với riêng cô mà thôi, cô ta rõ ràng đang khinh thường cô.
Cô lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa,  tôi chưa từng quen biết cô ta.”
Trước kia người phụ nữ này từng theo đuổi Chu Canh Minh, nghĩ tới chuyện đó, lòng cô bắt đầu trở nên phiền muộn.
Không phải cô ta đã có con rồi sao? Sao còn tới nơi này tìm Chu Canh Minh làm gì?
Không phải trước kia Chu Canh Minh đã từng có ý với cô ta đấy chứ?
Chỉ là chưa từng ở bên cạnh nhau?
Hay đó chính là ánh trăng sáng?
Nếu thật sự như vậy thì mắt nhìn người của Chu Canh Minh không được tốt cho lắm, tố chất của người phụ nữ này có điểm nào tốt chứ?
Diệp Khúc Đào hận không thể dán lỗ tai lên cửa sổ để nghe lén, cô cũng hơi muốn hóng chuyện rồi đấy!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui