Dưới giường không quen

Diệp Khúc Đào nhanh chóng che khuyết điểm cho anh xong rồi đi luôn.
Không muốn phản ứng lại hành vi lưu manh này của anh.
Chu Canh Minh thay đổi rồi, trước kia anh không có… Hạ lưu như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại tuy rằng vẫn đóng cửa mới làm nhưng lại khiến Diệp Khúc Đào không chống đỡ nổi.
Trước khi đi cô liếc mắt nhìn cổ Chu Canh Minh một cái, xác định không thấy dấu vết nào nữa.
Lúc này cô mới yên tâm đi ra ngoài.
Chu Canh Minh thấy cô đi ra ngoài rồi thì mở ngăn kéo ra, từ trong đó lấy ra một cái khăn tay ẩm.
Thứ này tất nhiên không phải của anh rồi, là của Diệp Khúc Đào, không biết nó đã được đặt ở chỗ anh từ lúc nào.
Anh nhìn thoáng qua, lấy nước tẩy trang đổ vào khăn ướt rồi đặt lên cổ mình xoa xoa.
Diệp Khúc Đào vội vàng che đi cho anh, nhưng lại bị anh lau mất.
Thứ này anh giữ lại vì còn có chỗ phải dùng, che đi mất thì tiếc quá.

Diệp Khúc Đào bận đến giữa trưa, đúng giờ nghỉ trưa là đến căn tin ăn cơm.
Cô đến chưa được bao lâu thì Chu Canh Minh cũng đến.
Theo sau anh là Cảnh Duy.

Cảnh Duy thấy anh đến căn tin ăn cơm, đi theo anh đến đây, hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu có muốn ăn cơm cùng tôi không?”
Chu Canh Minh nghe thấy thế thì nhìn anh ấy một cái: “Được.”
Hai người lấy cơm, đi đến gian phòng ăn dành cho lãnh đạo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại trong phòng ăn không có bao nhiêu người, chỉ có hai người bọn họ thôi.
Cảnh Duy vừa ngồi xuống đã nhìn thấy dấu vết trên cổ anh, là đàn ông đều biết dấu vết đó là gì.
Chủ yếu là vì anh ấy nhiều chuyện thôi, dù sao văn phòng bình thường cũng đã có rất nhiều bà tám rồi, nói chi đến cả đơn vị như bọn họ.
Không biết là ai đồn, nói Chu Canh Minh có bạn gái mới.
Anh ấy cũng rất hiếu kỳ, không biết có phải là thật hay không.
Anh ấy ngồi xuống, nhìn thấy dấu vết trên cổ Chu Canh Minh thì hình như đã hiểu được gì đó.
Cảnh Duy châm trà cho anh, cố ý hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu, nghe nói anh quen bạn gái mới rồi à?”
Chu Canh Minh nghe thấy loại tin đồn lung tung rối loạn thế này thì theo bản năng nhíu chặt mày: “Ai nói thế?”
Cảnh Duy: “Cả phòng làm việc đều đồn như thế, không phải à?”
Ánh mắt Chu Canh Minh cảnh giác nhìn anh ấy, mang theo sự đề phòng, giọng điệu rất không vui: “Không có.”
Cảnh Duy dựa gần anh như thế, sao có thể nhìn không thấy dấu vết trên cổ anh được.
Không biết có phải anh cố ý muốn để lộ ra hay không.

Cảnh Duy nghĩ tới chuyện hôm qua Diệp Khúc Đào cũng không hề trở về thay quần áo, lại nhìn thấy dấu hôn trên cổ Chu Canh Minh, liên hệ hai chuyện này lại với nhau, anh ấy suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc đây là có chuyện gì.
Cảnh Duy nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không có ai thì kéo ghế dựa ngồi sát bên cạnh Chu Canh Minh, vì kích thích anh mà nói một câu: “Phó giám đốc sở Chu, kỳ thật tôi cảm thấy là con người Khúc Đào không tồi.”
Chu Canh Minh: “...”
Quả nhiên, người vừa rồi còn đang mang khuôn mặt ôn hòa trong nháy mắt đã trầm xuống.
Cảnh Duy thấy chọc anh rất vui nên lại tiếp tục nói: “Phó giám đốc sở Chu, hai người chia tay rồi, không còn chút quan hệ nào nữa, hiện tại cô ấy độc thân rồi, tôi có thể theo đuổi trợ lý Diệp rồi phải không?”
Tay đang cầm đũa của Chu Canh Minh khựng lại, mất hứng đặt đũa xuống, cả người đều nhiều thêm vài phần tức giận: “Không thể.”
Cảnh Duy: “Sao lại không thể, hai người chia tay rồi, tôi theo đuổi cô ấy, không thành vấn đề chứ.”
Tuy nội tâm Chu Canh Minh rất muốn đánh anh ấy một trận, là cái loại đánh mà răng rơi đầy đất ấy, nhưng anh vẫn cực lực kiềm chế, tránh khiến chính mình thật sự động thủ.
Anh áp chế lửa giận, tìm lý do nói: “Không thích hợp, tính cách trợ lý Diệp không hợp với anh.”
Cảnh Duy càng thích nhìn biến hóa trên mặt anh, nhìn cảm xúc phẫn nộ không thể khắc chế này của anh thì càng cảm thấy chơi rất vui, khó mà thấy được loại cảm xúc này trên mặt anh.
Anh ấy uống một ngụm trà: “Sao lại không thích hợp? Tôi cảm thấy khá thích hợp đó, tính cách hai người chúng tôi đều rất hoạt bát. Chúng tôi cũng có đề tài chung, trò chuyện cũng dễ dàng.”
“Chính là không thích hợp.”
Chu Canh Minh tìm không ra lý do, lại không tìm được cớ để phản bác, nói ra lời phản đối hết sức yếu ớt: “Anh quá lăng nhăng, Khúc Đào là một cô gái tốt.”
Cảnh Duy: “...”
Anh ấy nghe thấy thế thì khóe miệng run rẩy, không nghĩ tới là vì lý do này, lý do này khiến anh ấy có chút không biết phải phản bác làm sao.

Không chừa chút mặt mũi nào luôn.
“Tôi thừa nhận trước kia đúng là tôi quen hơi nhiều bạn gái một chút, nhưng đó đã là quá khứ của tôi rồi, yêu đương mà thấy không thích hợp thì chia tay trong hòa bình thôi, nhưng tôi cảm thấy tôi rất thích hợp với Khúc Đào. Không phải có câu nói thế này à, gặp được người thích hợp thì sẽ tự khắc sửa được tính xấu thôi.”
Chu Canh Minh đã rất cực lực khống chế phẫn nộ của mình rồi, vì anh nghĩ đều là người làm việc trong cùng một văn phòng thì xé rách thể diện người ta quá cũng không tốt, nhưng nhìn dáng vẻ vô liêm sỉ của anh ấy, Chu Canh Minh không thèm cho anh ấy mặt mũi nữa, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Bí thư Cảnh, đừng ép tôi phải đánh anh.”
Cảnh Duy: “...”
Chu Canh Minh bị anh ấy chọc giận đến mức cơm cũng không ăn nổi nữa.
Nói xong một câu hung ác như thế rồi dọn chén đĩa bưng ra ngoài.
Sau khi anh rời đi, Cảnh Duy không nhịn nổi nụ cười trên môi.
Đáng yêu chết mất.
Khó trách trợ lý Diệp thích anh như vậy.
Diệp Khúc Đào không biết vừa nãy trong phòng ăn đã xảy ra chuyện gì, hai người đang tốt đẹp đi vào ăn cơm, nhưng chỉ chốc lát sau Chu Canh Minh đã đi ra.
Anh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, tức giận trên người được thể hiện hết sức rõ ràng.
Anh không ăn bao nhiêu cả, gói đồ ăn lại, nói là vào phòng làm việc ăn.
Không bao lâu sau bí thư Cảnh cũng ra ngoài.
Cảnh Duy ngồi xuống trước mặt cô.
Diệp Khúc Đào tò mò hỏi anh ấy: “Bí thư Cảnh, anh nói chuyện gì với phó giám đốc sở Chu thế? Nói chuyện công việc à? Vừa rồi tôi thấy anh ấy hình như đang tức giận lắm.”
Cảnh Duy: “Không phải, việc tư thôi, có liên quan đến cô, anh ta bị tôi chọc tức chết rồi, muốn đánh chết tôi. Không ngờ phó giám đốc sở Chu luôn nghiêm túc vậy mà cũng ngầm có một mặt đáng yêu như thế, không hổ là trợ lý Diệp, anh ta bị cô ăn đến mức gắt gao luôn.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô khó hiểu.

Cảnh Duy thẳng thắn nói: “Vừa rồi tôi với anh ta ăn cơm trong phòng ăn, vừa ngồi xuống tôi đã nói với anh ta là tôi muốn theo đuổi cô.”
Diệp Khúc Đào đang uống nước, vừa nghe như thế thì nuốt cái ực một cái, sặc đến ho khụ khụ.
Cô không còn gì để nói: “Bí thư Cảnh, anh đừng chọc anh ấy mãi thế.”
Cảnh Duy đưa cho cô một cái khăn tay lau miệng: “Sao lại không thể chọc, tôi cảm thấy chọc anh ta rất vui. Cô không thấy thôi, chứ biểu tình kia của anh ta thật sự rất mắc cười, còn nói muốn đánh chết tôi, làm tôi sợ muốn chết.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh cũng đê tiện thật đấy.
Dáng vẻ này của anh ấy có chút nào là bị hù chết đâu, rõ ràng là chờ mong mà.
Cảnh Duy tiếp tục nói: “Anh ta còn nói với tôi hai người không chia tay, anh ta không thừa nhận, còn nói không thể nào chia tay, vô cùng kiên định, anh ta rất tự tin. Trợ lý Diệp à, tiếp tục tổn thương anh ta đi, lơ anh ta mười ngày nửa tháng, làm anh ta cảm nhận thêm nhiều mùi vị thất tình một chút.”
Diệp Khúc Đào: “...”

Khi Diệp Khúc Đào cơm nước xong chuẩn bị trở về nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của mẹ Chu Canh Minh.
Khiến cô hoảng sợ một hồi.
Bởi vì mẹ Chu Canh Minh chưa từng tìm gặp mình cô bao giờ, bây giờ lại đột nhiên gọi cho cô khiến cô có chút lo lắng.
Cô do dự một chút, nghĩ không thể để trưởng bối chờ nên vẫn nhận cuộc gọi.
“A lô, dì ạ.”
Mẹ Chu Canh Minh ở bên kia đầu dây điện thoại nói: “A lô. Khúc Đào à, bây giờ cháu có rảnh không, dì đang ở ga tàu cao tốc phía nam, dì đến thăm Chu Canh Minh nhưng không nói với nó, muốn gặp riêng cháu một chút, cháu có tiện không?”
Diệp Khúc Đào nào dám không đồng ý, vừa vặn đang là thời gian nghỉ trưa, cô đang rảnh: “Tiện ạ, dì ơi, dì đứng ở cổng số 1 phía bắc nhà ga chờ cháu, bây giờ cháu sẽ lập tức qua đón dì.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui