Dưới giường không quen

Diệp Khúc Đào sống chết không thừa nhận, Chu Canh Minh cũng không có cách nào ép cô.
Bây giờ trở về cô còn phải tắm rửa thay đồ, nhất định sẽ đến muộn, hiện giờ đã là cuối tháng rồi, cô không muốn mất đi phần thưởng chuyên cần.
Cô nghĩ chắc không ai để ý đến đến việc cô chưa thay quần áo, nên sau khi vệ sinh cá nhân trong nhà Chu Canh Minh xong bèn ra ngoài ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn là cửa hàng bán đồ ăn sáng ở dưới lầu, bà chủ thấy cô và Chu Canh Minh cùng tới ăn, vui vẻ hỏi cô: “Tiểu Đào, mấy hôm trước về nhà à, sao không thấy cô?”
Chu Canh Minh xuống ăn một mình, không đi cùng cô, bà chủ còn tưởng hai người chia tay rồi, dù sao hai người bọn họ ngày nào cũng xuống đây ăn sáng cùng nhau.
Nhưng bà cảm thấy không có khả năng, tình cảm hai người tốt như vậy, giờ lại thấy thế, đoán chắc là cô về quê.
Diệp Khúc Đào vừa định nói đã chia tay rồi, nhưng bây giờ còn đang cùng nhau ăn sáng, nghĩ như thế nào cũng không nói được, chỉ mỉm cười che giấu sự xấu hổ, giả vờ đúng là như vậy.
Như thường lệ, Diệp Khúc Đào vẫn gọi món ăn sáng mà cô thích nhất.
Chu Canh Minh cũng gọi, sau khi uống một ngụm nước, còn cởi cổ áo sơ mi ngay trước mặt Diệp Khúc Đào.
Để cô nhìn thấy những dấu hôn trên cổ anh,
Diệp Khúc Đào cũng không biết miệng mình sao lại hôn như vậy, hôn ở vị trí khác không được à, sao lại phải hôn vào chính giữa, là vị trí dưới cằm, cách yết hầu của anh một chút, nếu không phải cài cổ áo sơ mi lại, sẽ dễ dàng để lộ ra vết hôn rất lớn này, đã không che được mà anh còn cởi ra như vậy, nhất định sẽ bị người khác thấy.
Chu Canh Minh cố ý làm như vậy, không phải biến thái thì là gì!
Diệp Khúc Đào sợ hãi, ở dưới bàn ăn lén đạp lên chân anh, nhắc nhở: “Anh chú ý hình tượng một chút, cài cổ áo lại cho gọn, người khác sẽ nhìn thấy cổ của anh đấy.”
Chu Canh Minh cố tình cởi cúc cổ áo xuống cho cô xem, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cài lại như vậy.
Anh nói: “Nóng lắm, hơn nữa, nếu bị người khác thấy thì cứ để họ thấy thôi, vết này cũng chẳng phải gì mờ ám, anh bị muỗi cắn thôi mà.”
Diệp Khúc Đào: “...”

Chỉ là đang tìm cớ với cô thôi!
Người sáng suốt ai nhìn mà không biết đây là dấu hôn, chỉ liếc mắt một cái cũng thấy được, chưa kể dấu hôn này còn vô cùng ái muội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây Chu Canh Minh không phải là loại người như này!
Không phải là loại người như này!
Lẽ nào sau khi chia tay, anh không chịu được đả kích nên đã trở thành một tên biến thái?
Không phải anh là người cán bộ già rất sợ bị người khác nhìn thấy những vết hôn này sao?
Bây giờ không sợ nữa?
Không sợ nữa ư?
Diệp Khúc Đào trực tiếp vươn tay qua chỉnh lại cổ áo sơ mi cho anh, không thể để cho người khác nhìn thấy được.
Chu Canh Minh thấy cô tức giận, không nói thêm gì, để cô chỉnh lại.
Cổ áo được cài lại, vừa hay có thể che đi, chỉ cần không nhìn kỹ là được.
Lúc này Diệp Khúc Đào mới yên tâm.
Ăn sáng xong, Diệp Khúc Đào lên xe của Chu Canh Minh chuẩn bị đi làm, nhưng cô lo sẽ bị bắt gặp.
Còn bảo Chu Canh Minh dừng xa một chút để cô xuống xe.
Chu Canh Minh thấy vậy, nói: “Em sợ cái gì? Ngày hôm qua chúng ta đi cùng nhau, thì hôm nay tới cùng nhau, sao lại không được?”
Chính bởi vì ngày hôm qua đi cùng nhau, nên nếu hôm nay tới cùng nhau, Diệp Khúc Đào mới cảm thấy không được, nếu bị các đồng nghiệp bắt gặp không chừng sẽ lại bị bàn tán sau lưng.

Mới vừa chia tay không bao lâu, lại đi cùng nhau.
Diệp Khúc Đào muốn giữ khoảng cách, Chu Canh Minh chỉ đành nghe theo cô, chạy xe đến cách đó một khoảng không xa thì dừng lại.
Diệp Khúc Đào xuống xe, lén lút đi tới đơn vị.
....
Diệp Khúc Đào còn cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì, kết quả cô vừa vào đã gặp Cảnh Duy,
Cảnh Duy nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hỏi: “Trợ lý Diệp, nếu tôi nhớ không lầm thì ngày hôm qua cô mặc bộ quần áo này rồi, cô và phó giám đốc sở Chu đi xã giao, hôm nay vẫn là bộ mặc áo này, không về nhà à? Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì à?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô còn tưởng sẽ không có ai phát hiện, kết quả… Bí thư Cảnh là người phát hiện ra đầu tiên.
Cô xấu hổ nói: “Ngày hôm qua muộn quá nên không về nhà, ở khách sạn gần đó cả đêm.”
Cảnh Duy gật đầu, như hiểu ra gì đó, cười cười, không nói gì thêm.
Vài phút sau thì Chu Canh Minh đi vào, Diệp Khúc Đào ngó lơ anh.
Làm bộ như hai người không quen biết.
Cô cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi người sẽ không phát hiện ra chuyện gì bất thường cả.
Kết quả là, một tiếng sau đó, khi cô đi vào nhà vệ sinh thì phát hiện các đồng nghiệp lại đang tám chuyện với nhau, nhà vệ sinh nữ đúng là thiên đường để nhiều chuyện, mỗi lần đi đều có thể nghe bọn họ bàn tán xôn xao.
Lần này nghe, vẫn là chủ đề về Chu Canh Minh.

Cô vốn dĩ không muốn nghe, nhưng vừa mới đi tới cửa đã nghe bọn họ nói: “Phó giám đốc sở Chu hình như có bạn gái mới rồi. Tốc độ này cũng nhanh thật, mới chia tay với trợ lý Diệp chưa bao lâu, sao nhanh như vậy đã có người mới rồi à?”
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì nhíu mày, cô rất tò mò anh có bạn gái mới khi nào? Sao lại không nói với cô?
Ngày hôm qua còn...
“Sao mà cô biết được? Anh ấy nói à?”
“Mới nãy tôi đi đưa văn kiện cho anh ấy, tôi thấy trên cổ anh ấy có một dấu hôn, dấu hôn đó cực kì lớn, cái này không thể nào là do anh ấy tự hôn, nhất định là do phụ nữ hôn, vậy không phải có bạn gái mới thì là gì?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Chu Canh Minh rốt cuộc có biết xấu hổ không vậy? Không phải anh nên cài cúc áo sơ mi ở cổ lại sao? Sao cứ phải để người ta nhìn thấy dấu hôn trên cổ anh mới được vậy, đã nói bị nhìn thấy nhất định sẽ bị bàn tán, bây giờ thì bị nhìn thấy thật rồi!
Những người phụ nữ bên trong nghe thấy vậy cảm thấy vô cùng khiếp sợ, bọn họ không dám tin, phó giám đốc Chu thường ngày đứng đắn lại lộ liễu tới vậy?
Trước kia chưa từng thấy trên cổ anh có bất kỳ dấu hôn gì.
Bây giờ lại có rồi.
“Lộ liễu như vậy. Trước kia lúc quen trợ lý Diệp, chưa từng thấy anh ấy có dấu hôn, bây giờ quen người mới, chẳng lẽ đối phương là một cô gái vô cùng nóng bỏng, quyến rũ nên phó giám đốc sở Chu mới không chống đỡ nổi à. Việc này đừng nói với trợ lý Diệp, cô ấy vừa chia tay không lâu, nếu biết bạn trai cũ đã có bạn gái mới sợ là sẽ tức chết.”
Diệp Khúc Đào: “.....”
“Đúng vậy, trợ lý Diệp biết được có lẽ sẽ tức chết mất, trước kia lúc quen nhau bọn họ đều giữ quy tắc như vậy, kết quả bây giờ chưa gì đã đổi bạn gái mới, còn có dấu hôn lớn như vậy.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào không nghe nổi nữa, cô sợ nếu mình tiếp tục nghe thì mặt sẽ đỏ như muốn nổ tung.
Diệp Khúc Đào muốn biết dấu hôn trên cổ Chu Canh Minh có thật sự rõ ràng như vậy hay không, nếu không sao các đồng nghiệp khác thấy được?
Cô mượn việc đi đưa văn kiện vào cho anh, lặng lẽ đi vào nhìn một chút, vừa vào cô xém chút đã tức chết, cô đứng ở một bên, nhìn thấy rõ rành rành.
Khó trách bọn họ vừa vào đã thấy được, rõ ràng như vậy.
Chu Canh Minh thấy cô nhìn chằm chằm mình, bèn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao thế?”

Diệp Khúc Đào cầm theo kem che khuyết điểm đi vào, muốn che lại vết hôn trên cổ anh một chút, cô dịu dàng nói: “Phó giám đốc Chu, trên cổ anh có một vết muỗi cắn không che được, hay là em lấy kem che khuyết điểm che cho anh một chút nhé? Cái kem che khuyết điểm này dùng rất tốt đó.”
Diệp Khúc Đào muốn ra tay, Chu Canh Minh lại giữ lấy tay cô, từ chối: “Không cần, không phải trước kia em bảo hai chúng ta không đủ thân mật, người khác không nhìn ra được là đang yêu à? Bây giờ có thể nhìn ra rồi, cứ để nó lộ ra đi.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Yêu gì chứ, hai người bọn họ không có chút quan hệ gì, người khác mà thấy sẽ không nghĩ là hai người bọn họ ân ái, mà chỉ cảm thấy hai người bọn họ đang yêu đương vụng trộm!
Diệp Khúc Đào cảm thấy không ổn, nhanh chóng vươn tay muốn che cho anh, việc này ảnh hưởng tới danh dự của cô.
Cô vươn tay muốn che khuyết điểm cho anh, Chu Canh Minh rõ ràng rất kháng cự loại đồ trang điểm này, nhưng cũng không cự tuyệt cô, để yên cho cô bôi.
Cô dựa gần vào.
Gần như là tư thế ngồi xổm xuống, che khuyết điểm cho anh, đôi mắt quan sát rất cẩn thận, không để sót bất kỳ nơi nào.
Tay Chu Canh Minh đặt trên eo cô, sau đó dần sờ xuống mông cô.
Sờ soạng một chút.
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô cảm nhận được tay anh, tức giận đẩy anh ra: “Lưu manh.”
Chu Canh Minh: “...”
Anh nhớ không lầm, ngày hôm qua lúc hai người hôn môi, anh chỉ buông cô ra chút, cô đã bĩu môi, muốn anh tiếp tục hôn.
Anh không tiếp tục, trong mắt cô còn lộ vẻ thất vọng.
Chu Canh Minh bị cô mắng cũng không dừng lại, tiếp tục bóp mông cô nói: “Ừm, anh là lưu manh.”
Diệp Khúc Đào: “...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui