Nghe vậy, người nọ lập tức gạt tàn thuốc: "Phó giám đốc sở Chu, anh nói xem, anh đi vào không nói lời nào, chỉ cần anh nói thì chúng tôi sẽ không hút, nào, chúng ta uống rượu."
Chu Canh Minh uống với người nọ một ly.
Diệp Khúc Đào nghe Chu Canh Minh nói, liếc nhìn anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ anh nói những lời này vì cô.
Không có mùi khói thuốc của những người bên cạnh, Diệp Khúc Đào cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Chu Canh Minh nói chuyện với họ về vấn đề kinh phí, mấy ông chủ nói rằng họ đã quyên góp cho chính quyền khu vực cho việc xây dựng, nhưng vẫn chưa được chứng thực, vì vậy Chu Canh Minh phải đích thân đến gặp những ông chủ này để chứng thực khoản tiền này, khoản tiền không hề thấp, một khi khoản tiền này đến tay thì có thể xây dựng rất nhiều thứ.
Điều Diệp Khúc Đào đánh giá cao về Chu Canh Minh là việc anh yêu công việc, ngay cả khi là mấy việc xã giao ngầm, chỉ có ích cho công việc thì anh mới đến.
Nếu là việc xã giao tư nhân, vui chơi ăn uống, anh sẽ không đến.
Vì vậy, mỗi khi anh ra ngoài xã giao, nếu người khác mời rượu, anh cũng sẽ uống.
Nhưng đêm nay có vẻ như uống rất nhiều.
Anh say bí tỉ.
Trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Khúc Đào không có khả năng ngăn cản anh uống rượu.
Nhưng thấy anh uống nhiều như vậy, cô lại lo lắng anh có thể sẽ khó chịu.
Diệp Khúc Đào rót cho anh một cốc nước ấm.
Anh uống nhiều như vậy là vì có người mời rượu Diệp Khúc Đào. Người khác thấy Diệp Khúc Đào vẫn luôn ăn cơm, nên mời rượu cô, bị Chu Canh Minh từ chối, đều là anh uống.
Diệp Khúc Đào liên tục nhìn thời gian. Bữa cơm này vậy mà đã ăn hơn hai tiếng rồi, thậm chí còn không có ý định kết thúc.
Chẳng trách mỗi lần Chu Canh Minh ra ngoài xã giao đều về rất muộn.
Cuối cùng đợi đến khi kết thúc, có thể rời đi, Diệp Khúc Đào muốn đi vệ sinh, vừa rồi cô vẫn luôn không dám đi, hiện tại kết thúc rồi nên cô thì thầm với Chu Canh Minh: "Em muốn đi vệ sinh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh: "Đi đi."
Diệp Khúc Đào lo lắng anh say khướt như vậy có thể sẽ bị ngã xuống: "Anh có sao không?"
Chu Canh Minh: "Không sao."
Thấy anh không sao, Diệp Khúc Đào định đi vào nhà vệ sinh, nhưng bị Chu Canh Minh kéo túi xách lại.
Diệp Khúc Đào nghi hoặc nhìn anh, anh nói: "Anh giúp em cầm túi xách."
Diệp Khúc Đào không dám, Chu Canh Minh là lãnh đạo của cô, có bị điên mới để lãnh đạo cầm túi xách giúp cô.
"Không cần, em tự cầm được."
Không biết Chu Canh Minh có phải do say rượu không, nên anh trở nên cứng đầu, giữ lấy túi xách của cô, nói: "Cảnh Duy có thể cầm túi xách cho em, sao anh không thể cầm?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Cô cũng không thể không cho, tay Chu Canh Minh giữ lấy túi xách của cô, không thể không đưa cho anh.
Diệp Khúc Đào đưa cho anh túi xách.
Cô đi vệ sinh.
Chu Canh Minh đợi cô ở bên ngoài.
Diệp Khúc Đào không ngờ lại trùng hợp như vậy, cô gặp người quen trong nhà vệ sinh nữ.
Ở cửa, người phụ nữ giống như rắn nước, quấn lấy người một người đàn ông.
Người đàn ông tai to mặt lớn, dáng người vừa béo vừa lùn ôm eo cô ta ở cửa.
Không biết có phải do say hay không mà cả hai người đều có chút nóng nảy, hôn môi ngay ở cửa.
Người đàn ông dùng bàn tay to béo vuốt ve mông cô ta, trông rất buồn cười.
Mặc dù Diệp Khúc Đào biết đây là đâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng kịch liệt như vậy nên bị dọa.
Vốn dĩ cô nghĩ phi lễ chớ nhìn, đi vào trong phòng, nhưng kết quả bị người phụ nữ nhìn thấy cô thì bị dọa sợ.
Không phải người quen, nhưng cũng không phải người không hề quen biết.
Trước đây Diệp Khúc Đào còn không biết lãnh đạo của Cảnh Duy trông như thế nào, nên cô thấy rất rõ, cũng biết đó là ai.
Xấu hổ muốn chết.
Diệp Khúc Đào vội vàng bỏ đi, đó không phải việc cô có thể nhìn.
Chỉ một lát sau, người phụ nữ đó đi vào.
Lần trước, người phụ nữ này không thích cô, cho rằng cô bắt nạt con trai cô ta.
Bây giờ cô ta nhận ra cô đã nhìn thấy, cố ý hỏi cô: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô là trợ lý của bí thư Cảnh phải không?"
Da đầu Diệp Khúc Đào tê dại vì xấu hổ, nghĩ rằng cô ta không nhận ra cô.
Cô không ngờ lại nhận trắng ra như vậy, lúng túng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Người phụ nữ cười nói: "Thật sự là cô, trùng hợp thật, cô là người phụ nữ lần trước bắt nạt con trai tôi phải không? Vừa nãy cô có nhìn thấy gì không?"
Làm sao cô dám nhìn thấy bất cứ điều gì.
Cô lắc đầu: "Không, tôi không thấy gì cả."
Người phụ nữ yên tâm, sau đó hỏi cô: "Vậy sao cô lại ở đây? Bí thư Cảnh cũng ở đây sao?"
Diệp Khúc Đào lắc đầu: “Không, bí thư Cảnh không ở đây, tôi không đi cùng bí thư Cảnh.”
Nghe vậy, người phụ nữ đánh giá cô: "Cô không đi cùng anh ấy? Vậy cô tự đi đến đây sao? Thân phận của cô sao có thể đến đây được, cô đi cùng ai?"
Nói đến đây, người phụ nữ cười nói: "Chẳng lẽ cô muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, biết đến đây sẽ thăng chức rất nhanh, nên đến đây nhìn chằm chằm đàn ông sao? Cô định quyến rũ người đàn ông nào à. Cô cũng khá lắm, một trợ lý nho nhỏ như cô lại dám tham vọng như vậy, hay là muốn đoạt đàn ông với tôi. Cô thấy bản thân có vài phần nhan sắc nên muốn đến đây thử vận may à? Cô muốn thông đồng với người đàn ông nào tôi không quan tâm, nhưng đừng nhìn chằm chằm người đàn ông của tôi. Vừa nãy tôi đã nhận ra ánh mắt cô nhìn người đàn ông của tôi không đúng rồi, chẳng lẽ cô đến đây để nhìn chằm chằm anh ta à. Nếu cô dám, tôi sẽ xé rách mặt cô."
Diệp Khúc Đào nghe thấy vậy không nói lên lời.
Nhưng lại không biết phản bác như thế nào.
Không ngờ lại có người cảm thấy có một đám phụ nữ đoạt người chồng như con ếch của mình.
Hóa ra thực sự có người như vậy.
Người đàn ông của cô ta giống y như con ếch.
Chu Canh Minh không ngon hơn sao?
Diệp Khúc Đào không biết nói gì, phủ nhận: "Không, tôi đến đây cùng bạn trai. Tôi có bạn trai rồi."
Người phụ nữ nghe vậy vẫn nhìn cô với vẻ mặt đánh giá, vẫn không xác định lời cô nói là thật hay giả.
Diệp Khúc Đào vội vã đi vệ sinh rồi rời khỏi.
Làm chậm trễ thời gian, Chu Canh Minh đợi cô ở bên ngoài đấy.
Sau khi cô ra ngoài, thấy Chu Canh Minh vẫn đang đợi cô.
Anh xách túi tote của cô, có cảm giác buồn cười không nói nên lời.
Người phụ nữ kia đi theo sau cô, không xác định rõ có phải cô ta vẫn sợ cô đoạt người đàn ông bụng ếch của cô ta hay không, còn phải đi ra ngoài xem.
Thấy cô ta đi theo cô ra ngoài, Diệp Khúc Đào cảm thấy xấu hổ, lo lắng cô ta nhìn thấy Chu Canh Minh thì sẽ bị lộ, định kéo Chu Canh Minh rời đi.
"Đợi đã, Chu Canh Minh."
Chu Canh Minh nghe thấy tiếng nói, nhìn về phía sau.
Diệp Khúc Đào nhìn thấy người phụ nữ kia tiến lại gần, càng xấu hổ hơn.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Diệp Khúc Đào, rồi nhìn thoáng qua Chu Canh Minh, cười nói: "Không ngờ lại thật sự là anh, vừa rồi tôi nhìn thấy anh, tôi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm. Sao, đây là bạn gái của anh sao?"
Rõ ràng, người phụ nữ đó không tin, cố tình hỏi Chu Canh Minh trước mặt cô, bộ dạng như thể muốn nhìn thấu quỷ kế của Diệp Khúc Đào.
Không ngờ Chu Canh Minh dứt khoát trả lời: "Ừ, bạn gái của tôi."
“Không ngờ anh cũng có bạn gái.” Khóe miệng người phụ nữ hơi co giật: “Nhan sắc bình thường như vậy, trước đây tôi tưởng rằng anh khó theo đuổi như thế, người đi cùng anh nhất định phải xinh đẹp như tiên nữ, không ngờ lại bình thường như vậy."
Ngay khi Diệp Khúc Đào định phản bác gì đó, Chu Canh Minh đã giành trước một bước: "Có lẽ là do quan điểm cá nhân, tôi cảm thấy bạn gái tôi chính là tiên nữ."
Người phụ nữ đó: "..."
Diệp Khúc Đào: "..."
Quá xấu hổ!
Dám khen cô như vậy!
Ngay cả Diệp Khúc Đào cũng cảm thấy xấu hổ!
Miệng lưỡi của Chu Canh Minh vẫn rất sắc bén, anh khiến người phụ nữ đó tức run người, rồi xoay người nắm tay Diệp Khúc Đào rời khỏi.
...
Sau khi lên xe, Chu Canh Minh ngồi ghế phụ, Diệp Khúc Đào ngồi ghế lái xe.
Diệp Khúc Đào muốn hỏi anh và người phụ nữ đó có quan hệ gì, vì bọn họ có vẻ quen nhau.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ, hai người bọn họ không có quan hệ gì, hỏi anh có vẻ giống như hơi kỳ lạ, nên cô nhịn không dám hỏi, nhưng trong lòng cô lại muốn biết, cảm thấy tò mò.
Cô không nói lời nào, nhưng Chu Canh Minh lại tính sổ với cô.
"Diệp Khúc Đào, ngoài mặt em nói chia tay với anh, sau lưng lại nói em là bạn gái anh. Hửm?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào cúi gằm mặt không dám nhìn anh, nhưng cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, anh đã nhìn thấu rồi.
Diệp Khúc Đào không thể giải thích, vì vậy cô đánh trống lảng, hỏi anh: "Người phụ nữ đó là ai, trông có vẻ rất thân với anh."
Chu Canh Minh im lặng một lúc, mới nói giải thích: "Bạn học đại học, sau khi đi làm thì là đồng nghiệp, hồi trước trong cùng một phòng ban."
Chẳng trách.
Diệp Khúc Đào lại hỏi: "Cô ta là bạn gái cũ của anh à, em thấy ánh mắt cô ta nhìn anh không cam lòng, giống như có thù oán gì đó với anh. Sao, hồi trước anh đá cô ta, nên cô ta hận anh à?"
Chu Canh Minh: "...Không phải. Hồi trước cô ta từng theo đuổi anh, nhưng bị anh từ chối thôi."
Chu Canh Minh cảm thấy đầu hơi đau, men say dấy lên, anh xoa trán nói: "Anh không có bạn gái cũ, Khúc Đào, trước đó anh chưa từng yêu đương."
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào nghe thấy thế, trừng to mắt sững sờ nhìn anh.
Anh thế nhưng... chưa từng yêu đương bao giờ?
Trước đó cũng không có bạn gái cũ.
Sao có thể, anh từng tuổi này không có bệnh kín gì, ham muốn tình dục mãnh liệt như vậy!!
Sao có thể không có!
"Thật sự, em là mối tình đầu của anh." Thấy ánh mắt Diệp Khúc Đào nhìn anh tràn đầy vẻ không thể tin tưởng, anh giải thích lại: "Cho nên, anh không biết cách yêu đương, rất nhiều chuyện không để ý đến cảm nhận của em, anh xin lỗi."
Diệp Khúc Đào không tin: "...Vậy tại sao anh lại có bao cao su ở trong nhà! Lúc trước, lần đầu tiên của hai chúng ta, trong nhà anh có bao cao su."
Chu Canh Minh: "...Anh nói rồi, anh mua sẵn từ trước. Anh cảm thấy chuyện đó sớm muộn cũng xảy ra. Em không tin tưởng anh sao?"
Diệp Khúc Đào: "..."
Làm sao cô có thể tin được!!
Kỹ thuật của anh, cô còn thực sự cho rằng anh bách luyện thành thép!
Bầu không khí hiện tại rất xấu hổ.
Hóa ra cô là mối tình đầu của Chu Canh Minh, là lần đầu tiên Chu Canh Minh yêu đương.
Tại sao cô lại đưa ra nhiều yêu cầu như vậy với anh làm gì!
Anh chỉ là trai tân!
Cái gì anh cũng không hiểu!
Từng này tuổi rồi mà vẫn là một cán bộ trai tân.
Diệp Khúc Đào cảm thấy quá xấu hổ, vội vàng lái xe.
Chu Canh Minh mở cửa sổ cho gió thổi vào.
Diệp Khúc Đào lo lắng cho anh: "Đừng mở, anh uống rượu, còn hóng gió, em sợ anh khó chịu."
Chu Canh Minh cố nén tức giận: "Cứ để anh hóng gió, không thổi tắt lửa giận trên người anh, anh sợ anh sẽ tức chết."
Diệp Khúc Đào: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...