Diệp Khúc Đào vô thức nhìn tới say mê.
Anh già này lớn lên đẹp trai như vậy làm gì kia chứ?
Diệp Khúc Đào cho rằng khuôn mặt này, bản thân cô chỉ cần già thêm hai tuổi là đã nhìn đến phát ngán từ lâu rồi, thật không ngờ, vẫn trước sau như một, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy đều không nhịn được mà động lòng như lúc ban đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chia tay với Chu Canh Minh, không phải là bởi vì không thích nữa nên mới chia tay, mà là không muốn tiếp tục ở bên nhau theo cách thức lãnh đạm và lạnh nhạt như này nên mới chia tay.
Bởi vì không phải là không thích nữa nên mới chia tay, vậy nên cô cho rằng mình vẫn còn say mê khuôn mặt này của Chu Canh Minh cũng là chuyện rất bình thường.
Khuôn mặt này, đúng thật là quá đẹp trai rồi, bất kể là cô nhìn thấy bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn bị anh làm cho mê mẩn đến gục ngã.
Chu Canh Minh vốn dĩ đang nói chuyện với người phụ trách, đúng vào lúc này, nhìn lướt qua Diệp Khúc Đào một cái.
Diệp Khúc Đào đang chăm chú nhìn anh, vậy nên khi ánh mắt của anh nhìn qua đây, ngay lập tức đã nhìn thấy Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào chạm phải ánh mắt của anh, ngay lập tức đã né tránh, có hơi chột dạ.
Sau đó mọi người nói chuyện xong rồi liền tiếp tục đi vào bên trong, nơi này là chỗ để thi công, đường đi không được bằng phẳng, đặc biệt có rất nhiều gạch đá, lại còn có cả đinh sắt các kiểu nữa.
Chẳng trách lại không để cho cô mặc váy với đi giày cao gót, đi giày đế bằng mà còn khó đi như này, đi dần vào bên trong, Chu Canh Minh vươn tay ra, đưa về phía Diệp Khúc Đào đang ở phía sau, định kéo cô một chút.
Thế nhưng Diệp Khúc Đào không dám đi quá gần, giữ vững lập trường mà từ chối anh, không hề đưa tay qua, ngược lại là vài người phụ trách nhìn thấy phó giám đốc sở Chu đều đã đưa tay ra rồi thì có hơi bối rối, cứ tưởng là anh muốn dắt tay bọn họ?
Nghi hoặc một lúc rồi đưa tay ra…
Chu Canh Minh lập tức hất tay ra, không phải là dắt tay bọn họ, mà là tay của Diệp Khúc Đào.
Diệp Khúc Đào đột ngột nhìn thấy cảnh này, sợ Chu Canh Minh mất mặt nên đã vươn tay ra, để cho anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi qua một đoạn gồ nhỏ.
Người phụ trách tiếp tục giải thích, Diệp Khúc Đào nhìn khuôn mặt đã bị rám nắng đỏ ửng lên của anh, có lẽ là nóng lắm rồi.
Vừa nóng vừa khát.
Đưa bình giữ nhiệt cho anh, để cho anh uống, bên trong là nước mát giải khát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nhận lấy uống một ngụm.
Diệp Khúc Đào không phụ trách phương diện này, nghe nội dung nói chuyện của bọn họ đều không hiểu gì hết, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, phụ trách việc hầu hạ Chu Canh Minh cho cẩn thận là được rồi.
Ở công trường cả một buổi sáng rồi, cô cũng phơi nắng đến mức có hơi mất sức rồi.
Cô tưởng rằng sẽ không tốn quá nhiều thời gian, vậy nên mới không đem theo nước trà tới đây, có hơi khát rồi.
Cô chắc chắn là không thể nào tự mình lén lút đi mua nước uống được.
Chu Canh Minh thấy cô khát nước, đưa bình giữ nhiệt cho cô.
Diệp Khúc Đào không cần, nói: "Không uống, đây là của anh mà."
"Cũng chẳng phải em chưa uống qua bao giờ."
Diệp Khúc Đào: "..."
Trước kia cô khá là tò mò không biết nước trong bình giữ nhiệt mà ngày nào Chu Canh Minh cũng uống, có phải là nước trà để trong bình giữ nhiệt thì uống ngon hơn hay không, sau khi ở chung với anh, cô đã từng hỏi anh.
Là như này uống ngon hơn, hay là tác phong của lãnh đạo, cảm thấy như vậy uống ngon hơn.
Chu Canh Minh thấy cô tò mò, đã đưa bình giữ nhiệt qua cho cô, cô uống một ngụm.
Cảm thấy cũng thường thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt ngon cả, chỉ là nước trà bình thường mà thôi.
Người phụ trách đi rồi, đi phụ trách chuyện cơm nước cho bữa trưa, Chu Canh Minh nói là ăn trưa tại nhà ăn ở đây.
Bọn họ đã đi chuẩn bị rồi, nơi này chỉ còn lại hai người.
Chu Canh Minh nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị phơi đến đỏ ửng lên của cô, nóng đến như vậy rồi còn không chịu uống.
"Uống vài ngụm đi, coi chừng bị say nắng."
Diệp Khúc Đào nghe thấy câu nói này đúng thật là đã nóng đến lợi hại, nhìn nước trà của anh vẫn còn không ít nên đã lấy bình giữ nhiệt của anh uống luôn.
Lại còn bày ra một bộ dạng chán ghét, lấy khăn giấy lau lau miệng bình, đổi sang một bên khác rồi mới uống, uống ở bên khác cũng phải lau cho thật sạch.
Giống như kiểu cực kỳ khiết phích (1) vậy, lau sạch sẽ rồi mới uống một ngụm.
Ở trong bình này là nước trà, đúng thật là, có tính giải khát hơn nước lọc bình thường, uống một ngụm này, ấy vậy mà lại đúng thật là nếm ra được sự khác biệt rồi.
Cô uống một ngụm, đã bớt khát được phần nào, nhưng vẫn không nhịn được lại uống thêm ngụm nữa, cảm giác như được sống lại rồi vậy, vừa nãy đúng thật là quá nóng, cả người đều có chút thoát nước.
Cô thì uống rồi, thế nhưng Chu Canh Minh lại cười lạnh một tiếng.
Bị Diệp Khúc Đào nghe thấy, còn tưởng rằng anh đang cười mỉa cô.
"Anh cười cái gì?"
Chu Canh Minh: "Lúc trước em nói chồng ơi, muốn hôn hôn, cũng không thấy em sạch sẽ như vậy."
Diệp Khúc Đào: "..."
Cô đã nghe hiểu hàm ý của anh rồi, chính là vừa nãy nhìn thấy cô cầm giấy lau miệng bình bèn cảm thấy chướng mắt.
Đúng thật là như vậy, ngày trước nói chồng ơi muốn hôn hôn thì lại chẳng chán ghét chút nào, thế mà bây giờ lại lau đi lau lại cái miệng bình.
Diệp Khúc Đào uống xong rồi, còn cố ý kích thích anh, lau miệng bình thật sạch sẽ rồi mới cất vào trong túi.
Mấy người phụ trách đã đi ra rồi, gọi bọn họ đi vào nhà ăn.
Đi vào bên trong phòng riêng, dù sao thì cũng làm gì có chuyện để cho lãnh đạo ngồi ở bên ngoài ăn cơm bao giờ, buổi chiều còn có một lượt cần phải đi tuần tra thị sát nữa, vậy nên buổi trưa đành phải ăn tạm ở nhà ăn.
Làm gì có chuyện thật sự để cho lãnh đạo ăn đồ ăn ở nhà ăn kia chứ, chăm sóc không chu đáo, người phụ trách mập mạp cười khanh khách, ám thị với Chu Canh Minh, nói: "Hay là buổi tối tới nhà hàng hải sản mới mở ở gần đây nhé, nguyên liệu ở nơi đó đều rất tươi mới, buổi trưa ăn tạm cái này trước, đến tối tan ca rồi lại thả lỏng một chút cho thoải mái. Không biết phó giám đốc sở Chu có thói quen xoa bóp chân hay không, nếu như có thì khoảng chừng ăn xong cơm còn có thể đi thư giãn một chút, mát xa, đấm bóp vai, rồi bóp chân gì đó, như vậy cũng có thể dễ chịu một chút."
Diệp Khúc Đào đang ngồi ăn cơm ở phía đối diện, nghe thấy lời này đã ngay lập tức nhìn qua.
Cái người phụ trách mập mạp này cười vui vẻ như vậy, ám thị trong lời nói cũng rõ ràng như thế rồi, làm sao có thể là loại mát xa đứng đắn được kia chứ.
Chưa biết chừng lại gọi vài em phục vụ mát xa ngực bự, dính lên người Chu Canh Minh mà mát xa nữa kìa.
Cứ mát xa mát xa rồi lại mát xa đến tận trên giường, hay là cứ trực tiếp bắt đầu từ giường mát xa luôn cho rồi.
Diệp Khúc Đào nghĩ dần nghĩ dần rồi nghĩ lệch luôn, anh chắc chắn là đã trải qua không ít những dụ hoặc như này đi, không biết là có giữ vững được hay không.
Chu Canh Minh nhìn Diệp Khúc Đào một cái, chỉ mong cô đừng có nghĩ ngợi lung tung về anh, vừa ăn cơm vừa giận dỗi mà nhặt xương ra.
Chu Canh Minh trực tiếp từ chối người phụ trách đó, nói rằng không cần: "Buổi tối tôi phải về nhà ăn cơm, bạn gái tôi đã ở nhà làm cơm cho tôi rồi, tôi về nhà ăn."
Câu nói này của anh đã từ chối ông ta, người phụ trách vừa nghe đã hiểu rõ rồi.
Ông ta nghe thấy lời này cũng không nói gì, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Khúc Đào ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, nói: "Bạn gái ở nhà làm cơm kia đấy. Có bạn gái từ lúc nào vậy, sao em lại không biết?"
Chu Canh Minh: "Ừ, là nàng tiên ốc."
Diệp Khúc Đào: "..."
Cái quái gì vậy?
Trước kia cô đều không biết Chu Canh Minh lại hóm hỉnh như thế đâu.
Vốn dĩ cho rằng người phụ trách đã đi ra ngoài rồi, không còn chuyện gì nữa, kết quả là chưa qua được bao lâu thì có một người phụ nữ đi vào.
Người phụ nữ ấy mặc một bộ đồ công sở, đi tới bên người Chu Canh Minh, nói: "Thưa phó giám đốc sở Chu, giám đốc Trương bảo em lại đây, nói là để em đấm bóp cho ngài, bảo là hôm nay ngài đã mệt mỏi cả ngày trời rồi, phải thả lỏng vai một chút. Để em bóp vai giúp ngài một lát nhé, ngài không thoải mái ở chỗ nào thế, có phải là vai nhức mỏi lắm không, em xoa bóp giúp ngài nhé?"
Người phụ nữ đó cứ thế trực tiếp động thủ luôn, dọa cho Chu Canh Minh giật nảy mình, cả người đều viết đầy dòng chữ kháng cự.
Người phụ trách này là con lợn ngu ngốc gì đó hay sao thế? Vừa nãy anh đã nói rõ ràng như vậy rồi, vậy mà ông ta còn nhét người qua chỗ anh.
Diệp Khúc Đào đang ăn cơm, bị dọa tới nỗi mà đôi đũa trên tay cũng rơi luôn rồi, đúng thật là chưa từng nghĩ đến thao tác này.
Người này còn là một mỹ nữ ngực bự.
Mặc một thân trang phục công sở, áo màu trắng, đặc biệt nổi bật bộ ngực bự.
Có lẽ là do ngực của cô ta vốn dĩ đã lớn rồi, vậy nên khi ưỡn ngực lên, hai trái bóng ấy đúng thật là bành trướng.
Diệp Khúc Đào là phụ nữ, ngay cả bản thân cô cũng nhìn đến ngây người luôn rồi.
Hai trái bóng này cũng quá to rồi đi? Cô đúng thật là không thể nào so sánh với người ta được. Người phụ nữ này có thân hình đẹp thật đấy, eo thon, bóng to, mông lại còn vểnh, là loại dáng người mà các ông chủ sẽ yêu thích.
Nếu không thì cũng là loại thân hình mà ông chủ tập đoàn Cây Dừa sẽ yêu thích.
Diệp Khúc Đào nhìn Chu Canh Minh đầy mặt viết rõ chữ cự tuyệt, người phụ nữ kia thì cứ như là không nhìn thấy vậy, còn chuẩn bị ra tay, Chu Canh Minh bị dọa tới mức đang ngồi trên ghế cũng đứng phắt dậy.
Người phụ nữ kia đã vồ hụt.
Biểu cảm của Chu Canh Minh có chút lộn xộn, nhìn nhìn Diệp Khúc Đào, gọi cô: "Trợ lý Diệp, ngay lập tức đuổi người đi cho tôi!"
Diệp Khúc Đào nghe thấy lời này mới động thủ đi qua, ngăn cản người lại, nói: "Thưa cô, xin cô hãy quy củ một chút, bảo ông chủ của các cô vào đây một lát."
Chu Canh Minh rất tức giận, người phụ nữ kia bị dọa cũng vô cùng sợ hãi.
Gọi ông chủ Trương vào trong rồi.
Diệp Khúc Đào bị bảo đi ra ngoài, bên trong phát sinh những chuyện gì, cô không nghe thấy.
Chẳng qua là không bao lâu sau, Chu Canh Minh đã giận đùng đùng từ trong đi ra.
Ông chủ Trương kia đều suy sụp luôn rồi.
Chân nhũn ra muốn chết.
Cầu xin anh thế nào cũng không được.
Lần kêu gọi đấu thầu này, không có duyên với ông ta nữa rồi.
Chu Canh Minh đã thẳng thừng phủ nhận rồi.
Sau khi Chu Canh Minh nổi giận đùng đùng từ trong phòng đi ra thì lập tức gọi Diệp Khúc Đào rời đi.
Diệp Khúc Đào đi theo anh.
Lên xe rồi, thấy anh vẫn giống như là đang nổi giận bèn đưa bình giữ nhiệt qua cho anh, nói: "Phó giám đốc sở Chu à, anh uống nước đi cho bớt giận."
Chu Canh Minh uống nước trà xong, cơn giận cũng nguôi bớt được một ít.
Anh lái xe rời đi.
Diệp Khúc Đào hóng hớt, tò mò hỏi anh: "Trước kia anh ra ngoài làm việc, cũng có nhiều trái bóng lớn như này hả?"
Chu Canh Minh nghi hoặc: "Trái bóng lớn?"
Diệp Khúc Đào khoa tay múa chân ở phía trước ngực, nói: "Người phụ nữ ban nãy, ngực rất lớn, giống như một quả bóng nước vậy."
Chu Canh Minh: "..."
Diệp Khúc Đào còn bày ra vẻ mặt như thể ngưỡng mộ lắm vậy: "Là to thật, không giống như em, nhỏ không chịu được. Cũng không biết là có phải hàng thật hay không, cũng đỉnh quá đi mất, ăn cái gì mà to thế."
Chu Canh Minh nghe thấy lời này thì mất tự nhiên ho khan vài tiếng, an ủi cô, nói: "Em như này khá tốt mà, to quá cũng bất tiện, kích cỡ như này là vừa vặn."
Diệp Khúc Đào: "..."
Diệp Khúc Đào nghe vậy nóng bừng cả tai.
Lừa người.
Có người đàn ông nào lại không thích trái bóng to kia chứ?
Chắc chắn là anh cũng thích, dù sao đi chăng nữa thì ở phương diện đó, Chu Canh Minh cũng khá thích "ăn" bầu sữa của cô, mút mát đều có thể mút mát cả nửa ngày trời, đàn ông đều có sở thích xấu như vậy.
Ngay chính cô ban nãy nhìn thấy còn thích.
Trước kia chắc chắn là anh cũng không ít lần gặp phải kiểu dụ hoặc như này đi.
Diệp Khúc Đào rõ ràng là đang ghen đến ê răng nhưng vẫn cố ý hỏi anh: "Sao lại không để cô ta đấm bóp cho anh, thư giãn một chút, bởi vì có em ở đó ư? Anh có thể bảo em đi ra ngoài, em ra ngoài rồi thì sẽ không còn cản trở đến anh nữa."
Thấy Diệp Khúc Đào cố tình kích thích mình, Chu Canh Minh nói: "Được, lái xe quay lại, để cô ta đấm bóp cho anh."
Diệp Khúc Đào nghe vậy thì không vui ra mặt, tức giận hổn hển nói: "Anh... Chu Canh Minh, nếu anh mà dám thì coi chừng để cho người ta tố cáo anh tác phong có vấn đề đấy! Bên trên sẽ điều tra anh!"
Chu Canh Minh bị cô chọc giận đến nỗi bật cười.
Rõ ràng là tự cô ghen tuông, còn cố tình kích thích anh.
"Vậy vai anh đau mỏi rồi thì phải làm sao, hay là em đấm bóp giúp anh nhé? Em đấm bóp giúp anh thì tác phong sẽ không có vấn đề gì nữa rồi, phải không?"
Diệp Khúc Đào: "..."
(1) Khiết phích: Hội chứng sợ bẩn hay khiết phích, ám ảnh sạch sẽ là một hội chứng sợ ô nhiễm và vi trùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...