Diệp Khúc Đào không thể nói không muốn, chẳng biết có phải anh cố ý hay không.
Người một nhà ăn cơm, chắc chắn sẽ không dùng đũa chung.
Trước đây anh dùng đũa mình đã ăn gắp đồ ăn cho cô, điều đó không có gì sai, nhưng bây giờ hai người đã chia tay, anh dùng đũa đã ăn gắp cho cô, không phải có vẻ rất mập mờ hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chia tay rồi cô không muốn ăn nước miếng của anh đâu.
Diệp Khúc Đào trừng mắt nhìn anh, ý muốn nói anh không cần gắp nữa, nhưng anh không nghe.
Anh tiếp tục gắp đồ ăn cho cô, cô lại không thể bỏ ra, tránh bị bố mẹ để ý.
Cô vừa ăn vừa véo chân anh dưới gầm bàn.
Không biết có phải Chu Canh Minh da dày thịt béo hay không, nhưng anh chẳng có phản ứng gì cả, còn bình tĩnh rót nước cho cô.
Diệp Khúc Đào không còn lựa chọn nào khác, cô không thèm chơi với anh nữa, mau chóng ăn cơm để khỏi phải nhìn thấy anh.
Ăn cơm xong bà nội còn bảo anh ở lại, nói muộn một chút rồi về cũng được, Diệp Khúc Đào cũng phải ở lại.
Chu Canh Minh tiếp tục gọt trái cây cho cô, trước khi dùng bữa là ăn táo, giờ thì ăn lê.
Anh tự mình đút, cô không muốn nên quay mặt đi: “Không ăn.”
Chu Canh Minh dỗ dành: “Ăn một miếng đi, ngọt lắm.”
Diệp Khúc Đào thích ăn đồ ngọt, nghe thấy thế nên cắn một miếng, không ngọt chút nào, anh lại lừa cô.
Ăn một miếng không thấy ngọt nên cô không muốn ăn nữa.
“Không ngọt.”
Chu Canh Minh thấy vậy liền ăn nửa còn lại: “Đâu có, rất ngọt mà.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào thấy trong phòng khách không có ai, lúc này mới tức giận trách móc anh: “Chu Canh Minh, anh có thấy buồn nôn không hả, chúng ta chia tay rồi, sao anh vẫn còn đến đây, lúc nãy ăn cơm em thực sự rất muốn tính sổ với anh!”
Chu Canh Minh: “Đó là vì em đơn phương nói chia tay, anh đâu có đồng ý, anh không chê nước miếng của em.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô chê đó, được không!!
…
Buổi chiều bà nội mới thả cho hai người đi, Chu Canh Minh nói để anh đưa cô về.
Diệp Khúc Đào không muốn: “Em sẽ tự mình đi đến ga tàu điện ngầm, dù sao chúng ta cũng không cùng đường, không cần phiền anh đâu.”
Chu Canh Minh thấy cô và anh tách ra vẫn còn cảm giác xa cách, không thoải mái lắm, anh cố ý khiêu khích cô: “Tính toán rõ ràng như vậy sao, Diệp Khúc Đào, Cảnh Duy cũng không tiện đường với em, vì sao em lại để anh ta đưa em về, hay là em có tiêu chuẩn kép, đều là cấp trên, anh ta đưa em về được, còn anh thì không?”
Sao lại nhắc đến bí thư Cảnh nữa vậy.
“Lúc nào anh cũng nói đến bí thư Cảnh, anh ấy là cấp trên của em, em đương nhiên sẽ nghe lời anh ấy, hơn nữa, Chu Canh Minh, quá khứ không phải là anh đẩy em ra xa sao, anh bảo em làm trợ lý, bây giờ anh lại đi so đo chuyện này, lúc trước em làm trợ lý cho anh thì anh không cần, bây giờ hối hận rồi hả?”
Nói tới chuyện này Chu Canh Minh lại buồn bực, anh thành thật nói: “Lúc trước anh để em làm trợ lý bí thư, không nghĩ tới chuyện cấp trên lại là đàn ông, nếu anh biết lãnh đạo của em là Cảnh Duy, anh nhất định sẽ không để em đi.”
Lúc trước anh cũng có toan tính của riêng mình, biết cấp trên của cô là phụ nữ mới để cô qua đó. Nếu biết cấp trên là đàn ông, anh sẽ không để cô đi, ít nhất là không để cô làm cấp dưới của Cảnh Duy, đổi thành người lớn tuổi một chút, có chút… không được đẹp trai cho lắm.
Anh cũng sẽ không áp lực vì chuyện này.
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô không ngờ rằng anh chuyển cô đi là vì lý do này, cô còn tưởng là chọn một người ngẫu nhiên.
Kết quả là anh nhìn trúng nữ cấp trên của cô.
Chả trách có nhiều người như vậy, lại chọn cô qua đó.
Diệp Khúc Đào muốn đến ga tàu điện ngầm, nhưng nhà bố mẹ cô cách khá xa, ăn no nê rồi nên cô cũng không muốn đi bộ.
Chu Canh Minh dừng lại trước mặt cô, anh không có ý định lái xe chạy tiếp.
Cô hơi cảm động nên lên xe Chu Canh Minh rồi nói: “Anh lái xe đưa em đến ga tàu là được rồi, em sẽ tự về.”
Chu Canh Minh nói được thôi.
Nhưng anh không đưa cô đến ga tàu mà trực tiếp đưa cô về nhà.
Diệp Khúc Đào nhìn anh đi ngang qua ga tàu điện ngầm, không định dừng lại, cô tức hộc máu: “... Chu Canh Minh, anh cố ý phải không?”
Chu Canh Minh: “Đúng vậy, anh đưa em về.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào ngồi ở ghế phụ, cô đã nghĩ rằng việc lên xuống xe sẽ thuận tiện hơn, nhưng giờ cô cảm thấy mình đã lên một con tàu cướp biển.
Cô có cảm giác cấn cấn ở cổ, hình như có gì đó sau lưng, cô sờ soạng phía sau.
Lấy ra một thỏi son.
Sao cô lại không nhớ mình có nhãn hiệu son này nhỉ?
Theo bản năng, Diệp Khúc Đào cảm thấy trên xe Chu Canh Minh có người phụ nữ khác, chắc chắn không phải người bình thường, ngồi ở ghế phụ, lại để son môi ở đây, ai biết bọn họ đã làm chuyện gì ở đây.
Cô và anh chia tay chưa được bao lâu, anh ở đây với người phụ nữ khác làm chuyện gì đó, cô quay sang trừng mắt nhìn Chu Canh Minh, hỏi anh: “Thỏi son này từ đâu ra?”
Chu Canh Minh nhìn một chút: “Cái đó không phải của em sao?”
Nghe được câu này Diệp Khúc Đào mở nắp son môi ra, nhìn thấy màu bên trong, tức giận suýt ngất, có phải của cô đâu.
“Son môi của em chỗ nào hả, màu xấu như vậy, em mua nó ở đâu cơ chứ?”
Chu Canh Minh: “... Diệp Khúc Đào, lễ Tình Nhân năm trước anh đã tặng em thỏi son này. Nó cùng tên với em, là màu mật đào, thế nên anh đã mua cho em ba thỏi, lúc em nhận son em nói em rất thích mà, em yêu nó chết đi được, bây giờ em lại nói màu son này xấu?”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh nói như vậy, ký ức của Diệp Khúc Đào trở lại…
Chu Canh Minh chưa yêu đương bao giờ, có điều… những ngày lễ như này, Diệp Khúc Đào lại rất thích.
Còn đặc biệt nhắc nhở anh.
Tuy anh là đầu gỗ, nhưng vẫn biết ý của Diệp Khúc Đào là gì.
Ngày Lễ Tình Nhân năm ngoái, Diệp Khúc Đào đã mua tặng anh chiếc đồng hồ, cô không dám mua cái quá đắt tiền, anh là người chính trực, mua quá đắt sẽ dễ bị người ta dòm ngó, cô mua cái tầm trung tặng cho anh.
Anh tặng cô thỏi son môi.
Những chiếc túi đắt tiền không thể mua ở những quầy đặc biệt, nhưng son môi thì có thể mua được.
Trong khi Diệp Khúc Đào xếp hàng chờ đi vệ sinh, anh đã mua son và tặng cô vào ngày Lễ Tình Nhân.
Đó là lần đầu tiên anh tặng son môi, màu sắc quả thật là rất khó coi.
Cô không thích những thỏi màu hồng, nhưng ba cái mà Chu Canh Minh mua đều là hồng.
Người đứng quầy rõ ràng thấy anh mua lần đầu, không có kinh nghiệm nên đã lừa anh mua.
Anh vừa nghe là màu mật đào thì đã chọn ngay.
Bởi vì là phiên bản giới hạn cho ngày Lễ Tình Nhân, với quảng cáo này thì giá không hề rẻ.
Diệp Khúc Đào, người nhận được món quà, ban đầu rất vui mừng, nhưng khi cô nhìn thấy màu sắc bên trong, cô đã suýt ngất xỉu, anh đã mua cả ba màu mà quầy son không bán được.
Xác suất mua đồ này đúng là không dễ dàng.
Nhưng Chu Canh Minh là lần đầu tiên tặng cô son môi, cô cũng nể tình mà nói: “Em thích lắm, tuyệt ghê, cảm ơn anh yêu!”
Cô thậm chí còn thoa son rồi hôn anh.
Nhưng mà sau cô phát hiện, màu sắc này trông địa ngục quá, lại còn huỳnh quang lấp lánh barbie, cô không thể đi ra ngoài với bộ dáng như vậy được.
Thế nên cô chỉ giữ lại để làm kỷ niệm.
Nhưng lâu lắm rồi, cô không dùng nhãn hiệu này nữa, lần trước chuyển nhà, có thể là cô không cẩn thận để sót lại trên xe anh.
Bây giờ hùng hồn chất vấn, ngược lại tự vạch trần bản thân mình.
Giờ Chu Canh Minh đã biết tốc độ lật mặt nhanh hơn lật sách của phụ nữ là như thế nào.
Lúc trước nhận quà trông vui vẻ thế, giờ lại chê màu son này xấu xí.
Anh tức giận cười: “Diệp Khúc Đào, em đúng là không có lương tâm, lúc trước anh tặng em thì em nói yêu muốn chết, giờ thì nó giống anh, nói vứt liền vứt, nói bỏ liền bỏ. Em còn không thèm mang nó theo làm kỷ niệm, nhưng mà cũng đúng, một năm trước anh tặng em son môi, bây giờ không cần cũng bình thường, người bạn trai đã yêu hai năm này nói không cần liền không cần nữa mà.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô chột dạ, những lời giải thích đều không nói ra được.
Lúc nãy cô thật sự đã nghĩ rằng trên xe của Chu Canh Minh có phụ nữ khác, cô còn rất tức giận.
Chu Canh Minh đưa cô về đến nhà, cô xấu hổ, chuẩn bị bước xuống xe.
Chu Canh Minh gọi cô lại: “Không tìm nữa à? Xem xe của anh có còn đồ gì của em không, lần sau nhìn thấy đồ vật gì của phụ nữ, lại nói anh đưa người ta lên xe.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Diệp Khúc Đào mất mặt muốn chết, cô chạy nhanh đóng cửa xe lại, không thèm để ý đến anh.
…
Gần đây Diệp Khúc Đào ngủ không được ngon, người thuê nhà chung có rất nhiều vấn đề.
Nhà vệ sinh không sạch sẽ, cô và bạn cùng phòng làm việc và nghỉ ngơi không giống nhau, buổi tối khi cô ngủ, bạn cùng phòng lại phát sóng trực tiếp.
Khi chuyển đến, cô nghĩ ai cũng đi làm sớm, tối về nhà, công việc và giờ giấc nghỉ ngơi sẽ không khác nhau lắm.
Không ngờ người bạn cùng phòng lại livestream, làm việc vào buổi tối, mặc dù cô đã đeo bịt tai nhưng vẫn không ngủ được vì quá ồn.
Mơ mơ màng màng mãi mới ngủ thiếp đi, hơn nữa khu vực dùng chung, phòng tắm phòng bếp đều chất đầy đồ đạc của cô ta.
Diệp Khúc Đào không thể nấu ăn được, chỉ có thể ăn đồ bên ngoài.
Hơn nữa, phòng tắm không sạch sẽ, không quét dọn gì, hôm qua cô vừa mới lau, hôm sau lại bẩn.
Máy giặt hình như cũng có rất nhiều người bỏ vào, cô chỉ có thể tự mình giặt quần áo.
Thật bất tiện khi thuê phòng cùng nhau, hoặc là khi cô ở với Chu Canh Minh, cô đã được chăm sóc rất tốt.
Chu Canh Minh thích sạch sẽ nên nhà cửa lúc nào cũng bóng loáng, lâu lâu sẽ gọi người giúp việc đến dọn vệ sinh.
Về nhà chung thế này cô không quen, nhưng chỉ có thể chịu đựng, vì lương của cô không đủ tiền thuê nhà ở trung tâm thành phố nên cô cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Lý do chính khiến cô không ngủ được là vì không được ôm Chu Canh Minh ngủ, trước kia cuối tuần khi Chu Canh Minh ở nhà, cô ôm anh ngủ nướng rất lâu sau mới dậy, giờ chia tay rồi, lại ngủ một mình cô đơn.
Cuối tuần ở một mình, rất nhớ anh.
…
Hôm nay là thứ hai, Diệp Khúc Đào vừa ngủ dậy đã nhận được tin nhắn từ Chu Canh Minh.
Nói cô đừng mặc váy.
Hôm nay mặc quần đi.
Diệp Khúc Đào không biết hôm nay làm gì, nhưng cô vẫn nghe theo, mặc quần dài đi làm.
Cô đến chỗ làm sớm hơn Chu Canh Minh, không lâu sau Chu Canh Minh cũng đến.
Anh đưa cho Diệp Khúc Đào xấp tài liệu, bảo cô in ra vài bản rồi theo anh ra ngoài.
Hai người cùng đến công trường, gần đây anh và công trường đang thi công công trình.
Đang đi xem xung quanh, người phụ trách vội vàng chạy tới đưa cho Chu Canh Minh ít đồ, một cái mũ bảo hộ: “Phó giám đốc sở Chu, nơi này đang thi công, anh vẫn nên cẩn thận, đội mũ bảo hộ vào đi.”
Chu Canh Minh cầm lấy mũ, đội cho Diệp Khúc Đào, Diệp Khúc Đào đứng đó để anh đội cho mình.
Diệp Khúc Đào ngửa đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh.
Sau khi đội xong, anh hỏi người phụ trách bên cạnh cho một chiếc mũ khác: “Đưa cho tôi thêm cái nữa.”
Người phụ trách nghe xong thì đưa cho anh mũ bảo hộ mới, lúc này anh mới đội lên.
Diệp Khúc Đào nhìn anh thảo luận với người phụ trách, tim cô đập có chút nhanh.
Cô thực sự bị thu hút bởi sự nghiêm túc của Chu Canh Minh.
Ngay cả khi đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, ánh nắng mặt trời chiếu lên người, đeo chiếc mũ bảo hộ màu vàng, cau mày vì nắng, cô cũng cảm thấy anh có hương vị thật đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...