Dưới giường không quen

Ban đầu vốn dĩ Diệp Khúc Đào rất đói, muốn đồ ăn được đưa lên nhanh một chút, nhưng khi đồ ăn dọn lên, bản thân cô lại không còn cảm giác muốn ăn uống gì nữa.
Chủ yếu là vì… Người đàn ông ngồi đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô thật sự không dám ăn.
Hôm nay không hiểu sao Chu Canh Minh mời cô ăn cơm, đã thế còn ngồi cùng nhau, khiến cô lại càng thêm khó hiểu. Lại thêm tình huống hiện tại, ăn cơm mà Chu Canh Minh lại cứ nhìn cô chằm chằm, cô càng thêm không thể hiểu được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gắp một miếng rồi ngồi im, cảm thấy có chút ngượng ngập.
Chu Canh Minh: “Không ăn sao? Ngồi ngẩn ra đó làm gì?”
Cảnh Duy thấy cô không đụng đũa, lo lắng hỏi han: “Sao cô không ăn?  Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Diệp Khúc Đào lắc đầu, nói không phải.
Cảnh Duy nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ở đối diện, ánh mắt kia của Chu Canh Minh giống như đang muốn giết anh ấy vậy.
Anh ấy lập tức hiểu được, bản thân Chu Canh Minh không ăn, còn nhìn chằm chằm người khác, Diệp Khúc Đào làm sao dám ăn.
Cảnh Duy xoay bàn ăn một chút, cố ý để đĩa thức ăn dừng ngay ngắn trước mặt Chu Canh Minh, hỏi anh: “Phó giám đốc sở Chu, tại sao anh không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Chu Canh Minh nghe được lời này mới động đũa, món anh gắp chính là món vừa rồi Diệp Khúc Đào ăn.
Lúc này Diệp Khúc Đào mới dám ăn thêm mấy miếng.
Nhưng ánh mắt Chu Canh Minh vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Khúc Đào và Cảnh Duy, Cảnh Duy là đàn ông, anh ấy biết ánh mắt đó có ý tứ gì, Cảnh Duy nhìn cái ly không có nước bên cạnh Diệp Khúc Đào, anh ấy cầm ly lên, nói muốn đi lấy nước cho cô.
Cùng ngồi ăn uống bên bàn ăn, thấy ly của Diệp Khúc Đào trống không, thì anh ấy cũng nên đi ấy nước cho cô, việc này cũng không có ý gì khác, chỉ là thấy hết nước thì lấy thêm thôi.
Theo lý giải của bản thân, anh ấy cảm thấy đây chỉ là phong thái ga lăng bình thường của một người đàn ông mà thôi.
Cơm nước xong, Chu Canh Minh đi tính hóa đơn.
Mọi người có thể đi rồi.
Cảnh Duy nói muốn đưa Diệp Khúc Đào trở về, Diệp Khúc Đào lại có chút buồn đi vệ sinh, nên cô muốn đi nhà vệ sinh trước rồi về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Duy: “Trợ Lý Diệp, đưa túi của cô cho tôi đi, tôi cầm giúp cô!”
Túi của Diệp Khúc Đào là dạng túi tote lớn, có chút nặng, bên trong để một ít văn kiện linh tinh, mang theo để trong nhà vệ sinh cô cũng có chút không yên tâm.
Túi xách không nhỏ, cũng không dễ tìm được chỗ để.

Đưa túi xách cho người khác khẳng định là không được, nhưng đưa cho cấp trên của cô, hẳn là không có vấn đề gì.
Diệp Khúc Đào nghe Cảnh Duy nói như vậy, phản ứng đầu tiên cô nghĩ là Cảnh Duy lo lắng việc cô mang túi vào bên trong nếu không cẩn thận văn kiện sẽ bị ướt, vì vậy anh ấy không cho cô mang túi vào trong nhà vệ sinh.
Cô đưa túi của mình cho Cảnh Duy: “Cảm ơn bí thư Cảnh!”
Cảnh Duy xách hộ cái túi của Diệp Khúc Đào đi ra ngoài, đúng lúc gặp Chu Canh Minh vừa tính hóa đơn xong quay trở lại.
Chu Canh Minh trả tiền xong quay trở ra, anh đứng chờ ở cửa mãi không thấy Diệp Khúc Đào đi ra, anh nghĩ mình có thể tìm một lý do nào đó để đưa cô về, kết quả vừa định quay trở lại bàn đã gặp Cảnh Duy.
Cảnh Duy đang xách túi giúp Diệp Khúc Đào, nhìn thấy Chu Canh Minh, kinh ngạc hỏi: 
“Phó giám đốc sở Chu còn chưa đi sao?”
Đôi mắt Chu Canh Minh nhìn chằm chằm túi xách trên tay Cảnh Duy, thấy vậy Cảnh Duy lập tức giải thích: 
“Trợ lý Diệp đang đi vệ sinh, đợi cô ấy ra sẽ trở về, anh tìm cô ấy có việc gì sao?”
Quan hệ của hai người bọn họ hiện tại phát triển nhanh như vậy sao? Đến túi xách cũng cầm hộ rồi?
Chu Canh Minh cảm thấy từ nãy đến giờ mình đã bị cho đội nón xanh rồi, vừa rồi nhìn thấy bọn họ hòa hợp với nhau, anh đã cảm thấy đây hẳn không phải là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn chung với nhau như vậy, khả năng cao là mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm đều thân mật như thế này.
Anh và Diệp Khúc Đào còn chưa từng bao giờ khắng khít như thế.
Mỗi lần cùng nhau tham dự liên hoan, anh đều cảm thấy việc thể hiện sự ân ái ngay trước mặt cấp dưới sẽ không tốt, bị người ta thấy được, không biết sẽ bị bàn tán sau lưng như thế nào. Cho nên anh đều cư xử rất đúng mực, sẽ không giống Cảnh Duy quang minh chính đại gắp đồ ăn cho nữ trợ lý của mình như vậy.
Chuyện này nếu như bị người có tâm tư xấu bàn tán, đều có thể nói Cảnh Duy xun xoe với nữ trợ lý, thậm chí có khả năng đồn đãi hai người họ đang có quan hệ tình cảm.
Vậy mà Cảnh Duy không hề thấy e ngại khi làm như vậy.
Hay Diệp Khúc Đào thích như thế?
Giọng điệu Chu Canh Minh ai oán, lạnh nhạt nói một câu: 
“Không có việc gì!”
Cảnh Duy gật gật đầu, thừa dịp Diệp Khúc Đào còn chưa trở lại, Cảnh Duy nói với Chu Canh Minh chút chuyện của đàn ông với nhau.
“Đúng rồi, phó giám đốc sở Chu, tôi nghe trợ lý Diệp nói, phương diện kia của hai người không hài hòa. Tôi có một bạn học làm việc ở bệnh viện nam khoa, anh có muốn tôi giới thiệu cho anh một chút không?”
Chu Canh Minh: “…”
Cảnh Duy thấy Chu Canh Minh đen mặt, còn tưởng rằng anh bị chọc trúng tâm sự trong lòng nên mới tỏ ra khó chịu, anh ấy giải thích: “Anh không cần cảm thấy ngượng ngùng, chúng ta đều là đàn ông, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh. Chỉ vì nguyên nhân này mà bị bạn gái chia tay, trong lòng đúng là không phục. Nhưng anh cũng nên nghĩ thoáng một chút, đi khám trước thử xem. Cứ đến bệnh viện thăm khám, biết đâu có thể trị khỏi bệnh.”

Chu Canh Minh: “…”
Diệp Khúc Đào ở trước mặt người khác đều nói anh như vậy sao??
Đúng lúc này Diệp Khúc Đào đi ra, Cảnh Duy nhìn thấy cô, lập tức im miệng. Chu Canh Minh sắc mặt đang rất xấu, nhìn thấy Diệp Khúc Đào, anh lại càng tức giận.
Diệp Khúc Đào đang chuẩn bị cùng Cảnh Duy rời đi, nhưng Chu Canh Minh gọi lại: “Diệp Khúc Đào, anh đưa em về!”
Ban đầu Diệp Khúc Đào cho rằng chia tay với anh, sau này chính là đường ai nấy đi, về sau sẽ không còn cơ hội gặp mặt.
Lúc này lại bị anh gọi lại như vậy, cô có chút khẩn trương, xoay người nhìn anh, không biết anh đang muốn dở trò gì.
Cảnh Duy thấy tình huống có vẻ không đúng, hoà giải nói: “Phó giám đốc sở Chu, vẫn nên để tôi đưa cô ấy trở về đi, tôi là cấp trên của cô ấy, tôi đưa cô ấy về cũng khá thích hợp.”
“Tôi là bạn trai cũ của cô ấy! Sao nào? Không thích hợp sao?”
Chu Canh Minh phản bác lại một câu, khiến Cảnh Duy không thể nào cãi lại.
Dù sao chức vị Chu Canh Minh cũng cao hơn so với anh ấy, anh ấy cũng không có khả năng không nghe lời cấp trên nói, hơn nữa hiện tại nhìn Chu Canh Minh giống như đang tức giận vậy.
Cảnh Duy đành phải đưa túi cho Diệp Khúc Đào, nói: “Trợ lý Diệp, về tới nhà thì nhắn tin cho tôi.”
Diệp Khúc Đào nhận lấy túi xách, đi cùng Chu Canh Minh ra khỏi quán ăn, đi tới trước xe của anh, Chu Canh Minh lên xe.
Diệp Khúc Đào cũng lên ngồi ở vị trí ghế sau, nhìn cô chọn ngồi ở ghế phía sau, Chu Canh Minh lại có chút không vui.
Hai ngày nay sự tức giận của anh so ra còn nhiều hơn những lần anh tức giận trong đời từ trước đến giờ.
Chu Canh Minh ra lệnh cho cô: “Diệp Khúc Đào, lên ghế trước ngồi!”
Thái độ Diệp Khúc Đào đúng chuẩn nhân viên: “Phó giám đốc sở Chu, chúng ta hiện tại không có quan hệ, em chỉ là một trợ lý bí thư bé nhỏ, vẫn nên ngồi phía sau đi, ngồi phía trước dễ khiến cho người khác xì xào to chuyện, nói anh quấy rầy nhân viên nữ cấp dưới, sẽ không tốt đối với danh tiếng của anh.”
Chu Canh Minh: “Vậy em ngồi ghế phụ của Cảnh Duy, đối với danh tiếng của anh ấy sẽ tốt sao?”
Nghe vậy Diệp Khúc Đào ngạc nhiên, không biết từ khi nào anh lại tỉ mỉ chú ý đến cô như vậy? Cô chỉ mới ngồi ở ghế phụ của Cảnh Duy ngày hôm qua thôi đã bị anh thấy sao?
Diệp Khúc Đào không chịu thua: “Hai việc không giống nhau, đó là vì em và cấp trên của em cần bàn chuyện công việc, cho nên em mới ngồi ở ghế trước. Chuyện đó không có vấn đề gì, chỉ để thuận tiện nói chuyện với cấp trên. Còn anh không phải cấp trên của em, em không có công việc gì cần nói với anh, chúng ta vẫn nên tránh gặp phải những chuyện phiền phức không cần thiết, em ngồi ở phía sau là được.”
Giọng điệu lãnh đạo hạch sách của anh, Diệp Khúc Đào nhất quyết không thèm nghe.

Chu Canh Minh thấy cô làm lơ mình, chỉ có thể hạ giọng: “Anh có chuyện cần nói với em, nên em có thể ngồi gần lại đây, là chuyện của Lý Mạch, em không muốn biết sao?”
Diệp Khúc Đào: “Em ngồi ở phía sau cũng có thể nghe chuyện, lỗ tai em không điếc, anh cứ nói, em nghe được!”
Chu Canh Minh giống như cố ý chơi xấu: “Em không lên phía trước ngồi, anh sẽ không nói!”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô không muốn ngồi quá gần anh, nhưng cô thật sự cũng muốn biết sự việc kia tiến triển như thế nào, vì vậy cô đành xuống xe, đi lên ghế phụ phía trước.
Cô ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị cài dây an toàn, đã bị Chu Canh Minh bên cạnh giành trước một bước, giúp cô cài dây.
Cô nhìn gương mặt Chu Canh Minh tới gần, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, đột nhiên tim đập nhanh hơn.
Cô cũng không biết đây là tình huống như thế nào.
Tại sao tim cô đột nhiên đập nhanh như vậy?
Tim cô cứ như không khống chế được, đập loạn xạ, không giống với lần trước, khi Cảnh Duy cài dây an toàn cho cô.
Lúc đó, cô có chút bất an và hoảng sợ, còn bây giờ khi Chu Canh Minh cài dây an toàn cho cô, tim cô bỗng nhiên lại đập rất nhanh.
Đợi Chu Canh Minh cài dây xong, Diệp Khúc Đào hỏi: “Anh không phải muốn nói với em chuyện của Lý Mạch sao? Thế nào? Cô ta đã thừa nhận là cô ta vứt văn kiện đúng không?”
Chu Canh Minh lắc đầu: “Không có, anh chỉ lấy chuyện đó ra làm cớ để lừa em lên đây ngồi gần anh thôi.”
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng không nói nên lời của cô, anh hỏi: “Diệp Khúc Đào, tại sao em không nói gì nữa, người không nói nên lời phải là anh mới đúng chứ? Em nói với Cảnh Duy anh không cương lên được?”
Anh ngồi rất gần cô, cất giọng chất vấn, nghe được lời anh nói ra, Diệp Khúc Đào cảm thấy nghẹn lời: “Em nói như vậy khi nào?”
Cho dù cô phàn nàn về Chu Canh Minh như thế nào, cũng sẽ không bao giờ nói anh không được.
Anh chỗ nào không được?
“Nếu không tại sao Cảnh Duy lại giới thiệu bệnh viện nam khoa cho anh làm gì? Nói chúng ta không hòa hợp ở phương diện kia, còn không phải là do em nói với anh ấy? Diệp Khúc Đào, em được lắm! Nói chúng ta không hòa hợp, nơi nào không hòa hợp, có lần nào em không sướng, hử?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Cô chợt nhớ tới lần nói chuyện với Cảnh Duy, có lẽ anh ấy đã lý giải sai thành ra như vậy.
Cô nói không hòa hợp, chính là tính cách không hợp, sao Cảnh Duy lại lý giải thành phương diện kia không hòa hợp chứ?
Chuyện này cũng xấu hổ quá đi mất.
Diệp Khúc Đào ngượng ngùng: “Em… Có thể là anh ấy hiểu lầm, ngày mai em sẽ giải thích rõ ràng cho anh ấy hiểu, không phải là phương diện này không hòa hợp.”
Chu Canh Minh nhìn bộ dạng xấu hổ của cô, không nói chuyện mà lái xe đi.
Chu Canh Minh lái xe, nửa đường, nhịn không được mở miệng hỏi cô: “Em nói, trong mắt người ngoài anh và em không thân mật. Thân mật là như những gì Cảnh Duy đã làm cho em sao? Khi ở trong nhà không phải anh cũng làm như vậy đối với em sao?”

Diệp Khúc Đào nghe được những lời này của anh, cảm thấy không còn lời gì để nói.
Ở trong nhà và khi ở trước mặt người ngoài giống nhau sao?
Trong nhà làm cái gì, người ngoài có nhìn thấy được sao? Bởi vì họ nhìn không thấy nên mới nói giữa anh và cô không có tình cảm.
“Hơn nữa, em và Cảnh Duy hiện tại còn chưa chính thức ở bên nhau, không có quan hệ, hai người làm như vậy, không cảm thấy quá thân mật sao?”
Diệp Khúc Đào còn đang suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào, nghe được câu nói kế tiếp của anh, cô mới chợt phản ứng lại, anh đâu có phải là đang hỏi, đây rõ ràng là đang khẳng định.
Anh đang muốn nói cô và Cảnh Duy quá thân mật, thì ra là anh đang nghĩ như vậy.
Anh lại muốn cô chú ý hình tượng để không bị ảnh hưởng.
Chỗ nào thân mật? Nếu thật sự thân mật phải là đút cho nhau ăn chứ!
Cảnh Duy chỉ là gắp hộ đồ ăn cho cô, tay cô ngắn, tốc độ chậm, không có anh ấy gắp đồ ăn giúp cho, cô sẽ ăn không được nhiều.
Diệp Khúc Đào không nhịn được tức giận: “Phó giám đốc sở Chu, chuyện này có liên quan gì tới anh sao? Anh ấy chỉ đang làm người tốt, lo lắng em ăn không được nhiều, cho nên mới gắp đồ ăn cho em, như thế nào qua miệng anh lại có chút khó nghe như vậy?”
Chu Canh Minh bị cô mắng không dám nói tiếp nữa, chỉ tiếp tục lái xe, chờ phản ứng của Diệp Khúc Đào bình tĩnh lại một chút, anh lại nói: “Sau này anh đều sẽ đối xử với em như vậy, được chứ?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Chu Canh Minh: “Xin lỗi, do trước kia anh không nghĩ là em thích như vậy, cũng do anh quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến chính mình. Nếu em thích, về sau anh sẽ học cách làm theo như vậy, được chứ?”
Diệp Khúc Đào: “…”
Anh thật sự rất phiền!
Buổi tối hôm nay anh bị làm sao vậy?
Sao anh phải nói ra những lời nhún nhường như vậy? Trưng ra bộ dạng cúi đầu nhẫn nhục như vậy làm gì?
Còn đòi học cách làm theo!
Vậy trước kia sao anh lại xử sự như thế?
Diệp Khúc Đào trừng mắt lườm anh, dứt khoát từ chối thẳng thừng: “Không cần!”
Chu Canh Minh: “…”
 


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận