Dưới giường không quen

Từ khi bắt đầu ở bên Chu Canh Minh, Diệp Khúc Đào mới học thắt cà vạt, vì có lúc Chu Canh Minh sẽ cần đeo cà vạt.
Người lãnh đạo trước của cô không có đeo cà vạt, vậy nên khi thấy Chu Canh Minh đeo cà vạt, cô còn nhìn chằm chằm vài lần.
Chu Canh Minh để ý đến phản ứng nhìn chằm chằm vào cà vạt anh của cô bèn hỏi: “Sao vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Khúc Đào: “Em có thể giúp anh đeo cà vạt không, em chưa bao giờ giúp người khác đeo cà vạt, em muốn học thử.”
Chu Canh Minh nghe thấy vậy, trực tiếp kéo cô tới trước mặt mình.
Để cô đeo cà vạt cho anh.
Còn kiên nhẫn chỉ dạy cô: “Thắt như vậy.”
Diệp Khúc Đào học rất nhanh, hơn nữa còn được anh tự mình chỉ dạy, chỉ chốc lát cô đã học xong.
Đeo cà vạt cũng rất dễ.
Sau khi chỉnh sửa lại cho anh một lần nữa.
Cô kéo kéo cà vạt của anh, nói được rồi, lúc ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện ánh mắt anh có gì đó không đúng.
Cô bị anh đẩy sát vào tủ.
Hai tay Diệp Khúc Đào bị anh giữ lấy, cô cảm giác được anh muốn làm gì.
“Không phải anh cần đi ra ngoài à?”
“Còn một tiếng nữa, một tiếng, tốc chiến tốc thắng, có thể làm được một lần.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Anh thật là, sắp phải đi công tác rồi, còn nghĩ tới chuyện đó.
Hôm nay Diệp Khúc Đào được nghỉ, không cần đi làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Canh Minh còn hơn một tiếng nữa, Diệp Khúc Đào nhìn anh mặc đồ tây, đi giày da, có cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác anh là kiểu mặt người dạ thú.
Chu Canh Minh thỏa mãn cô, dùng một tay cởi bỏ cà vạt, sau đó trói chặt tay cô.

“Sao anh lại...”
Chu Canh Minh cột chặt tay cô, khiến cô không cách nào cử động được, cô nằm trên giường, hai chân bị anh dang rộng ra.
Cô mặc một bộ quần áo ở nhà đơn giản, quần bị anh nhanh chóng kéo xuống, quần lót cũng bị kéo theo, ném lung tung trên mặt đất.
Phía dưới đã bị lộ ra hoàn toàn.
Tay đeo đồng hồ của Chu Canh Minh bắt đầu sờ lên tiểu huyệt của cô.
Chỉ vừa chạm vào giữa hoa huyệt, anh đã nhận ra có điều gì đó không đúng.
“Lông ở đây hình như ít đi thì phải?”
Diệp Khúc Đào cho rằng mình cắt tỉa lại một chút, anh sẽ không nhận ra, nào ngờ anh lại có thể nhìn ra.
Ngày hôm qua lúc tắm rửa, cô cảm thấy lông bên dưới rất nhiều, không được đẹp cho lắm.
Nên đã cắt tỉa gọn một chút.
Cô đỏ mặt gật đầu: “Ừm, cắt tỉa lại một chút, bây giờ nhìn có phải càng đẹp hơn không.”
Chu Canh Minh: “Đều đẹp.”
Diệp Khúc Đào: “...”
Cô muốn nó đẹp hơn, nên mới cắt tỉa, không ngờ anh lại cảm thấy như nào cũng đẹp.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hoa huyệt của cô, tay Diệp Khúc Đào bị trói chặt, không có cách nào nhúc nhích được, chỉ đành để mặc anh chơi đùa.
Bị làm cho ngứa, Diệp Khúc Đào muốn kẹp chân lại, nhưng lại bị anh mở ra.
Ngón tay Chu Canh Minh liên tục vuốt ve lông ở phía dưới cô.
Tuy anh nói không có gì khác nhau, nhưng tay vẫn luôn sờ lên đó.
Diệp Khúc Đào thấy anh có vẻ rất thích nó?
Tay Chu Canh Minh sờ soạng được một lúc, thì đột nhiên đánh lên hoa huyệt cô một cái.
Diệp Khúc Đào đang nằm trên giường, bị đánh một cái như vậy, cơ thể khẽ run, thoải mái rên rỉ một tiếng: “A...”
Chu Canh Minh nghe được tiếng cô thở dốc, lại tiếp tục dùng bàn tay đánh lên hoa huyệt mềm mại.
Diệp Khúc Đào không chịu nổi, lớn tiếng rên rỉ, “Tình yêu à, đừng đánh… khó chịu lắm… A… Ưm...”

Chu Canh Minh càng đánh, hoa huyệt lại càng ướt đẫm.
Ngoài miệng thì nói không cần, nhưng phản ứng thì lại rất thành thật, chảy ra nhiều nước như vậy, ướt đẫm cả ngón tay anh.
Anh chỉ đánh một lúc, rồi dùng bàn tay khác, kéo tay Diệp Khúc Đào, để cô ngồi dậy, anh đứng ở mép giường, cô ngồi dậy vừa hay mặt ở đối diện đũng quần anh. 
Với tư thế này, anh nắm lấy cánh tay cô, đặt lên chỗ đũng quần của anh.
Ý tứ rất rõ ràng.
Muốn cô cởi quần giúp anh.
Tay Diệp Khúc Đào bị cà vạt của anh trói, tuy không phải quá chặt, nhưng tay bị trói không có chút sức lực nào, muốn cô cởi thắt lưng cho anh thì rất khó, để cởi được quần càng phải tốn sức một chút.
Chu Canh Minh vô cùng kiên nhẫn đứng xem cô cởi.
Đợi sau khi cởi xong, Diệp Khúc Đào vốn muốn dùng tay giúp hắn giải quyết, nhưng tay không tiện, nên chuyển qua dùng miệng.
Ở tư thế này, cô chỉ cần há miệng là vừa hay ngậm được côn thịt của anh.
Lúc ngậm lấy côn thịt của anh, cây côn thịt còn chưa cứng hoàn toàn, vừa ngậm vào được một chút, nó đã trướng to bên trong khoang miệng cô, từng chút, kéo căng quai hàm của cô.
“A...” Miệng cô hoàn toàn bị lấp kín, không còn một chút khe hở, ngay cả nói cũng không thể nói thành lời.
Miệng cô ngậm lấy côn thịt của anh, không có tay trợ giúp, không thể nào di chuyển.
Chu Canh Minh thấy thế, dùng một tay giữ lấy ót của cô, sau đó thẳng lưng, đâm sâu vào trong khoang miệng cô.
Anh coi miệng của cô giống như là hoa huyệt bên dưới, không ngừng đâm vào rút ra bên trong.
Có điều người phải di chuyển là anh, chậm rãi thẳng lưng, đâm rút côn thịt bên trong miệng cô.
Diệp Khúc Đào há miệng, ngậm lấy côn thịt của anh, ra sức tiếp nhận sự di chuyển bên trong.
Miệng Diệp Khúc Đào mở to, dáng vẻ dâm dục ngậm lấy côn thịt của anh, ngẩng đầu nhìn lên, Chu Canh Minh vén mái tóc rơi trên khóe miệng cô, để ra sau tai cô, khẽ hỏi: “Ăn ngon không?”
Diệp Khúc Đào không cách nào lên tiếng nói chuyện, chỉ đành cố sức gật gật đầu.
Ý là ăn rất ngon.
Chu Canh Minh thấy vậy phản ứng lại càng mãnh liệt, lúc đâm vào hơi dùng sức, suýt chút nữa đã đâm hẳn vào bên trong.

Diệp Khúc Đào không thoải mái, nhíu mày lại, nên anh mới giảm tốc độ.
Đâm rút bên trong miệng cô được một lát, tới khi miệng cô mỏi nhừ, anh mới rút ra.
Ướt đẫm, đều là nước bọt của cô.
Mặt cô đã đỏ bừng, hệt như là bị nghẹn.
Anh đã hoàn toàn cương cứng.
Anh ngồi xổm xuống, sờ soạng hoa huyệt Diệp Khúc Đào một lúc, xem có ướt không, có thể đâm vào bên trong hay không.
Vừa rồi lúc ăn côn thịt của anh, cô đã ướt, nhưng vẫn chưa đủ.
Anh quỳ ở mép giường, nâng hai chân cô lên, gác lên trên vai anh.
Cả người Diệp Khúc Đào mềm nhũn, để anh tùy ý đùa nghịch, hai cái đùi gác lên trên vai anh, bị anh kéo đến trước mặt, mông hướng về phía anh.
Còn phía dưới thì dí sát lại mặt anh.
Còn chưa kịp phòng ngừa đã bị dí sát lại mặt anh như vậy, Diệp Khúc Đào hơi bối rối.
Cô nằm, Chu Canh Minh quỳ, mông cô dán lên mặt anh, để anh nghe rõ mùi dâm thủy của cô, vừa tìm được hoa huyệt non mềm, anh đã há miệng ngậm lấy, dùng lưỡi liếm nhẹ lên phía trên.
Diệp Khúc Đào bày ra vẻ mặt hưởng thụ, được anh liếm rất sung sướng.
Cặp đùi cô gắt gao kẹp chặt lấy cổ anh, trong phòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng thở dốc sung sướng của cô và tiếng Chu Canh Minh liếm mút hoa huyệt.
Diệp Khúc Đào sướng đến mức hai mắt ngập nước, liên tục rên rỉ thở dốc, Chu Canh Minh liếm đủ rồi, rời khỏi hoa huyệt, cúi người hôn lên miệng cô.
“Ưm...”
Vừa rồi anh liếm bên dưới cô, trong miệng bây giờ toàn là vị dâm thủy của cô.
Vậy mà anh lại hôn lên môi cô, đẩy hết mùi vị qua cho cô.
Diệp Khúc Đào vừa định nói đây là mùi vị bên dưới của cô, đã bị Chu Canh Minh nhiệt tình hôn lấy, cô bị anh hôn vài cái, đã mê đắm, nhắm mắt lại triền miên dây dưa với anh.
Hai người triền miên hôn môi, Chu Canh Minh dang rộng chân cô ra, đột nhiên tiến vào, chôn sâu côn thịt trong cơ thể cô.
Vật cứng đột ngột cắm vào, cảm giác thoải mái khiến cô thở dốc một tiếng, rời khỏi môi anh, lại khẽ cắn vào môi anh một cái. 
Chu Canh Minh không cảm thấy đau, cứ để cô cắn như vậy, một lúc lâu sau mới buông cô ra.
Phía dưới hai người dán chặt vào nhau.
Tư thế truyền thống, chân cô bị anh gập lại thành hình chữ M, anh liên tục rút ra đâm vào, Diệp Khúc Đào nhìn anh mặc một bộ đồ vest trắng, đang không ngừng chơi mình, cảm giác rất kích thích.
Chu Canh Minh không biết đã mang áo mưa từ khi nào, chỉ biết là lúc đâm vào, áo mưa đã được mang xong.
Có thể là vừa rồi lúc liếm cho cô, cũng đã mang vào xong. Vừa liếm, vừa mang, công tác phòng chống làm rất tốt.

Tay cô nắm lấy tay anh, hai tay anh đều đặt trên đùi cô, mượn lực để đâm rút.
Diệp Khúc Đào nhìn chằm chằm nơi kết hợp của hai người, tuy mặc áo sơ mi rất thoáng nhưng áo sơ mi của anh đã ướt đẫm.
Lúc quan hệ, cô bị đâm đến mức bắn nước tung tóe lên trên, dính hết cả vào áo sơ mi của anh.
“A a a...”
Chu Canh Minh thấy Diệp Khúc Đào phân tâm, lập tức tăng tốc độ đâm rút, khiến cho Diệp Khúc Đào sướng tới mức hồn bay phách lạc, cô rên rỉ vài tiếng, vịn chặt lấy bờ vai anh, cả người không ngừng lắc lư.
Cái giường cũng chấn động theo, động tĩnh không hề nhỏ.
Hai người đều mặc quần áo ở nửa trên, nửa dưới trần trụi không ngừng dính lấy nhau.
Diệp Khúc Đào lo sợ anh sẽ đến trễ.
Dù sao thì bình thường lúc hai người làm tình, một tiếng nhất định không đủ.
Anh còn bỏ qua màn dạo đầu, lo rằng anh đến muộn sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, cô còn ngó qua nhìn đồng hồ trên tường.
Thấy không còn bao nhiêu thời gian, cô nói với anh: “Tình yêu à, có khi nào anh đến trễ không, không còn thời gian nữa đâu. Một tiếng trôi qua rất nhanh.”
Chu Canh Minh nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.
Còn đủ thời gian.
Nhưng anh còn chưa định bắn ra, anh rút côn thịt ra, đổi qua tư thế khác, anh cũng nằm, còn Diệp Khúc Đào thì nằm bên cạnh.
Diệp Khúc Đào bị thay đổi tư thế, phải nằm nghiêng, anh nâng một chân cô lên, đỡ lấy côn thịt của mình để đến trước mông cô, lần nữa đâm vào nơi ướt át, mềm mại kia.
Anh đổi sang tư thế nghiêng.
Tư thế này là lần đầu tiên hai người thử, phía sau Chu Canh Minh không ngừng di chuyển, mỗi lần đâm vào rút ra, cảm giác mông cô đều đong đưa theo.
Diệp Khúc Đào rất nhanh đã lên cao trào, sau khi lên cao trào cô kẹp chặt lấy anh, anh cũng bắn ra.
Anh khống chế thời gian rất tốt, anh đã thật sự làm xong trong một tiếng đồng hồ.
Còn có dư thời gian để tắm rửa rồi thay lại một bộ quần áo khác.
Chu Canh Minh bắn ra xong, rút côn thịt ra, cởi áo mưa ném vào bên trong thùng rác, anh cởi áo sơ mi của mình ra, vào phòng tắm rửa một lát rồi thay một bộ quần áo mới.
Anh rất sướng, trạng thái cũng rất tốt, nhưng Diệp Khúc Đào đã mệt lả nằm trên giường.
Một tiếng vận động, làm cô mệt muốn chết.
Lúc Chu Canh Minh đeo cà vạt xong, cầm túi đựng rác chuẩn bị đem xuống lầu vứt, trước khi đi, còn quay qua nhìn cô đang nằm trên giường thở dốc, rồi đi qua hôn cô một cái: “Anh đi đây.”
Diệp Khúc Đào trở mình, mơ mơ màng màng, cô mệt mỏi nhắm mắt lại ngủ, chỉ ừm một tiếng cho có lệ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận